Chương 32: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(32)

_______________

" Tư Minh.. ah... Từ bỏ"

Trong phòng tắm sang trọng trống rỗng, tiếng Lâm Thanh nói mớ yếu ớt vang lên.

[Ký chủ, tỉnh, tỉnh mau! ]

Nghe thấy thanh âm Hệ thống 333, Lâm Thanh từ trong bóng tối bừng tỉnh, mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cậu vẫn ở trong phòng tắm?

Tư Minh?

Hắn đâu?

Trong tay cảm nhận ra điều kỳ quái, dường như đã bắt được thứ gì đó, ngay khi Lâm Thanh cúi đầu xuống, liền phát hiện chính mình đang nắm lấy chỗ yếu hại?

Đây, đây là...

Lâm Thanh cứng đờ, ánh mắt không thể tin được.

[ Tiểu Thanh Thanh, tôi chưa từng thấy ai vừa tắm rửa vừa thủ da^ʍ lại còn ngủ gật như cậu...] Hệ thống 333 có chút cáu kỉnh kêu lên.

Đặc biệt là vô luận thế nào nó cũng không thể đánh thức Lâm Thanh tỉnh, Chúa mới biết nó đã lo lắng như thế nào nếu cậu bị trượt xuống nước mà chết nghẹt.

Đến lúc nhiệm vụ thất bại thì không nói, chết chìm thì chết chìm nhưng có cần phải chết trong tư thế này, Quá thẹn đi?

"Ta, ta thủ da^ʍ!?" Lâm Thanh trợn to hai mắt, vẫn là không thể tin được.

[ Không phải thủ da^ʍ thì là cái gì? Nhìn tay cậu đi... Hơn nữa ta mặc dù là bị khảm mosaic toàn bộ, nhưng âm thanh vẫn có thể nghe được, cậu không thể để tới lần sau sao? ] Hệ thống 333 bất lực nói.

"Không..." Lâm Thanh đỏ bừng mặt, tay nhanh chóng buông lỏng, dùng nước tắm nhẹ nhàng rửa sạch.

"Làm sao ta có thể làm chuyện như vậy?" Lâm Thanh vặn lại, sau đó hỏi, " Tư Minh đâu? Ta mới vừa cùng hắn..."

[Vâng, Tư Minh, thời điểm cậu tự thủ da^ʍ, có kêu tên hắn. Tiểu Thanh Thanh à, đến bây giờ cậu vẫn không thừa nhận mình thích Tư Minh sao? ] Hệ thống 333 nhàn nhạt hỏi.

"Cho nên, lại là mơ ư..." Lâm Thanh mờ mịt nhìn bốn phía, hỏi, quả thực không thấy thân ảnh của hắn.

[ Đó là mơ, là chính cậu là người mơ. ] Hệ thống 333 khẳng định.

[ Tiểu Thanh Thanh, cậu nên chấp nhận sự thật đi. Bản thân cậu thích Tư Minh đến nỗi chẳng phân biệt được đâu là thực đâu là mơ rồi đấy. ] Hệ thống 333 thở dài.

"Thích Tư Minh? Không, ta không hề thích hắn. Không phải ta mạnh miệng, mà ta thực sự không thích hắn." Lâm Thanh nói như vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy chua xót.

Mặc dù cậu biết chắc chắn rằng tâm trí mình không thích hắn. Bởi vì quá khứ trước kia, bản thân cậu không thể buông bỏ những khúc mắc giữa Tư Minh một cách dễ dàng như vậy

Nhưng cơ thể... bị đầu độc bởi cái tên "Tư Minh".

Mỗi lần hắn chạm đến, hôn lên, tiến vào đều không thể cưỡng lại được!

Thực sự là không thể cưỡng lại...

Lâm Thanh không thích chính mình loại này, nhưng là cậu thật sự không biết phải làm sao.

Lâm Thanh im lặng đứng lên khỏi mặt nước, lặng lẽ lau khô người, thay đồ ngủ, nói: " Thống ca, ta vẫn không tin được Tư Minh không đến thế giới này, và ta đã có cách để chứng minh điều đó.

[ Cách gì? ] Hệ thống 333 hỏi.

"Lưu An, nam chính Lưu An. Nếu Tư Minh ở đó, hắn sẽ ra tay, Tư Minh không bao giờ cho phép người khác đυ.ng vào ta." Lâm Thanh ngồi ở bên giường, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.

Hệ thống 333 theo dõi Lâm Thanh rất lâu, muốn thuyết phục cậu, nhưng cuối cùng không nói gì, ngược lại dặn dò: [ Mặc dù tôi không thể theo dõi đầy đủ tình hình của Lưu An, với tư cách là nam chính, nếu có xảy ra chuyện, Ta sẽ đưa tin đến ngay. ]

"Thống ca, cảm ơn." Lâm Thanh nói xong, lẳng lặng ngồi, chờ đợi, chờ đợi tin tức của Lưu An.

__________