“Sao lại về trễ như vậy?”
“Thức ăn sớm đã bị cướp hết, thứ quan trọng nhất ở mạt thế luôn là thức ăn nước uống, không phải sao?”
Tô Châu cầm lấy túi plastic trong tay Mạc Sinh Bạch “Anh ra ngoài có nhìn thấy người sống nào không?”
“Nơi nơi đều là tang thi, không có ai cả.” Mạc Sinh Bạch rút ra một miếng khăn giấy, vươn tay thay Tô Châu lau đi vụn bánh mì nơi khóe môi. Động tác vô cùng thuần thục tự nhiên, giống như đã làm không dưới trăm lần.
Tô Châu có chút sửng sốt “Anh làm gì vậy?”
Mạc Sinh Bạch nhún vai “Tôi cũng không biết nữa, muốn làm thì cứ làm thôi.”
“Anh…! Quên đi.” Mày Tô Châu nhíu lại “Nếu anh đói bụng thì cứ đi tìm thức ăn đi.”
“Thức ăn? Con người?”
“Anh không giống những tang thi bình thường, nhưng anh cũng cần năng lượng.” Tô Châu kiên nhẫn hướng Mạc Sinh Bạch giải thích “Tôi đã từng giải phẫu một tang thi, phát hiện chúng nó có thể tiến hóa. Mà anh chính là tang thi có trí tuệ cao nhất mà tôi từng tạo ra được.”
“Cho nên?”
“Thức ăn của anh, là tang thi.”
Mạc Sinh Bạch lập tức bị những lời này lôi chết tại chỗ, bảo hắn bắt tang thi làm thức ăn so với việc trở thành tang thi còn khó nhẫn nhịn hơn!
Tô Châu cũng nhìn ra những lời này đối với Mạc Sinh Bạch là đả kích đến cỡ nào, tiếp tục giải thích “Chính xác hơn, là tinh hạch trong não bộ tang thi. Mà tinh hạch này chỉ có những tang thi đã trải qua tiến hóa mới có, trình độ tiến hóa càng cao, tinh hạch càng tốt.”
“Bác sĩ, lần sau cậu có thể nói rõ ràng trong vòng một câu được không vậy?”
Tô Châu nhìn Mạc Sinh Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở miệng nói “Gọi tôi Tô Châu là được.”
Mạc Sinh Bạch gật đầu ý bảo đã biết.
Tô Châu uống hai ngụm nước, lại tự mình bận rộn đi điều chế thuốc.
Mạc Sinh Bạch thấy y không dặn dò gì nữa, liền đi tìm nam chủ trong tương lai sẽ tỏa ra ánh sáng vô hạn kia, An Dật. Lúc Mạc Sinh Bạch đuổi tới, vì ở kho hàng một mình nên vẻ mặt An Dật vô cùng căng thẳng, giống như có thể tùy thời đối địch, nhìn thấy người tới là Mạc Sinh Bạch, thần sắc mới nhất thời thả lỏng.
“Cho cậu.”
An Dật nhận lấy túi plastic, phát hiện bên trong đều là thức ăn nước uống rất khó tìm, trong mắt nhất thời toát ra cảm động “Cám ơn anh, Mạc ca.”
“Đừng khách sáo.”
An Dật thật sự quá đói bụng, vừa mở túi bánh mì liền cắn, miệng còn mơ hồ không rõ hỏi Mạc Sinh Bạch có muốn ăn không. Mạc Sinh Bạch lắc lắc đầu, mở nắp chai nước khoáng đưa tới bên môi An Dật “Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.” An Dật nhận lấy chai nước khoáng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Chờ An Dật giải quyết xong đồ ăn, Mạc Sinh Bạch mới mở miệng lần thứ hai “Một mình cậu ở nơi này quá nguy hiểm, để tôi đưa cậu đến khu an toàn.”
An Dật thoáng im lặng, ngữ khí nặng nề lại có chút chua xót “Khu an toàn đều là dị năng giả, một người bình thường như em không có tư cách bước vào đó.”
“Dị năng của cậu chỉ là chưa thức tỉnh thôi.”
An Dật nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Mạc Sinh Bạch, tâm tình thoải mái hơn không ít “Đừng nói chuyện của em nữa. Mạc ca, anh lợi hại như vậy, cũng ở trong khu an toàn sao?”
“Không phải.”
“Tại sao?”
“Tôi ở lại đây là vì phải bồi một người, y cũng không phải dị năng giả.”
An Dật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
“Y không thích người lạ, cho nên thật xin lỗi, không thể đưa cậu về chỗ chúng tôi.”
“Không sao đâu, nếu không có Mạc ca ra tay giúp đỡ, em chắc chắn cũng chỉ còn lại hai con đường, không đói chết thì cũng trở thành tang thi.”
“Cậu sau này, sẽ trở nên rất mạnh.”
An Dật cười cười “Cũng không còn sớm nữa, Mạc ca, anh mà không quay về là có người sẽ lo lắng đấy.”
“Cho cậu.”
An Dật có chút ngạc nhiên mà nhìn hai viên tinh thạch trong tay Mạc Sinh Bạch, một viên tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, một viên khác lại độc một màu trắng trong suốt “Đây là cái gì?”
Hắn cũng đơn giản nói cho An Dật biết hai viên tinh thạch này là chiến lợi phẩm hắn thu thập được trên đường tới đây, gϊếŧ hơn ba trăm con tang thi cũng chỉ tìm được có năm viên thôi đấy. Vẻ mặt Mạc Sinh Bạch không hề có chút do dự “Thứ này nói không chừng có thể giúp cậu thức tỉnh dị năng.”
An Dật trịnh trọng gật đầu, trong nháy mắt, thân ảnh Mạc Sinh Bạch đã lại biến mất không thấy.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu chi nhánh đối với ngài đã vượt qua 80, có điều tình cảm của cậu ta dành cho ngài chỉ có sùng bái và cảm kích, không hề có yêu nha. Xin kí chủ hãy tiếp tục cố gắng nào ~
Tạm biệt An Dật, Mạc Sinh Bạch không mục đích mà sải bước trên đường, bầu không khí âm u tĩnh mịch cứ như trong những bộ phim kinh dị. Đã từng gặp qua nhiều tang thi nên bây giờ đối với hắn mà nói, đàn tang thi chỉ là một ít thứ vô hại không đáng lưu tâm mà thôi. Mạc Sinh Bạch thả trôi suy nghĩ của mình, màn đêm tối như mực, không hề thấy dù chỉ một tia sáng, tâm tình của hắn cũng dần nặng nề. Đây đã là nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, là có thể quay về thế giới chân thật thuộc về hắn, chân cũng có thể khôi phục, mọi thứ đều có thể trở lại bình thường. Mạc Sinh Bạch cảm giác thật mệt mỏi, làm những nhiệm vụ loạn thất bát tao này, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác tội lỗi, những người từng bị hắn dùng ‘Trò chơi tình yêu’ cố ý thương tổn cũng không biết rốt cuộc sẽ ra sao đây. Chỉ cần trở lại thế giới hiện thực, Mạc Sinh Bạch quyết định phải tìm cho mình một người bầu bạn, sau đó sống một cuộc sống thật tốt, không bao giờ muốn lặp lại thứ sinh hoạt hỗn loạn như trước kia nữa, lần tai nạn đó quả thật đã đυ.ng tỉnh hắn.
Dù sao đang lúc rảnh rỗi, Mạc Sinh Bạch định đi khu an toàn thăm dò một phen. Khu an toàn là một kiến trúc dạng hình trứng, bên ngoài không hề có bóng dáng của tang thi, an tĩnh đến mức dị thường, cách vài bước trong khu an toàn đều sẽ có dị năng giả tuần tra canh gác. Khu an toàn này quả thật phòng bị nghiêm ngặt, theo như lời An Dật nói, tất cả người ở đây đều là những kẻ đã thức tỉnh dị năng trong mạt thế, giá trị vũ lực quả thật có thể bạo chết đám tang thi cấp thấp lang thang bên ngoài, chẳng qua đối với loại tang thi vương giả cấp cao như hắn mà nói thì vẫn hoàn toàn vô dụng. Mạc Sinh Bạch ngay dưới mí mắt một đám dị năng giả lẻn vào, hắn thật muốn nhìn một chút xem ở thời mạt thế, đám dị năng giả này sẽ thật sự đoàn kết một lòng muốn cùng nhau gϊếŧ sạch tang thi, mà không hề có chút dị tâm nào sao?
Phòng hội nghị vô cùng an tĩnh, những người nổi bật nhất trong số các dị năng giả đều ngồi bên trong, bầu không khí phảng phất chút cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắc.
“Tôi không đồng ý.” Hứa Trung thấy tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng không phản đối, lần đầu tiên nói ra quan điểm của mình.
Lúc này rốt cuộc cũng có người bắt đầu hùa theo, trong phòng cũng chia thành nhiều phe ồn ào.
“Tại sao?”
Bị ánh mắt không mang theo chút cảm tình của An Bang đảo qua, Hứa Trung đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng hắn chỉ có thể kiên trì trả lời “Khu an toàn này là do các anh em mất rất nhiều công sức dựng lên, cũng không thể nói… ” Hứa Trung đột nhiên nói không nên lời, uy áp đến từ trên người An Bang quá lớn, hắn nhất thời không thể chịu đựng nổi.
“Đây là an bài của Thủ trưởng Tổng bộ Quốc gia”
Hứa Trung ngồi một bên, nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh lẽo kia, nghẹn họng. An Bang chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn luôn khiến hắn có một loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu, Hứa Trung không biết dị năng của vị trung tướng này là gì, nhưng hắn cũng biết tuyệt đối không phải là loại cấp bậc như mình có thể trêu chọc tới. Hắn đành phải chán nản nói “Vậy, theo như trung tướng phân phó.”
Lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn phụ họa theo Hứa Trung cũng trở nên yên tĩnh, chỉ có một cậu nhóc thoạt nhìn trên dưới hai mươi là đỏ cả mắt “Hứa ca, đây đều là tâm huyết của chúng ta, cứ như vậy để cho, để cho…”
Hứa Trung nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới người trẻ tuổi đang chất vấn hắn.
An Bang liếc mắt nhìn qua, cậu nhóc kia lập tức rụt người ngậm miệng, máu toàn thân cậu giống như ngay trong một giây vừa rồi đã đông cứng lại, cậu suýt chút nữa còn nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng không phải chết dưới móng vuốt tang thi, mà là chết trong tay người mặc một thân quân trang thoạt nhìn không lớn hơn cậu bao nhiêu – An Bang.
Vì thế dưới uy áp của An Bang, không hề có một thanh âm phản đối nào mà thuận lợi đem khu an toàn chuyển giao đến trong tay quốc gia.
Mạc Sinh Bạch cẩn thận đánh giá vị trung tướng thiếu niên này, không khỏi cảm thán quả đúng là nhân trung long phượng. Về sau nhất định sẽ còn gặp lại. Nghĩ đến đây, Mạc Sinh Bạch lại giống như khi đến lẻn ra ngoài, không hề để lại bất cứ động tĩnh gì. Nhưng hắn không hề biết thời điểm hắn vừa rời khỏi phòng hội nghị, ánh mắt An Bang lập tức hướng về phía nơi hắn vừa rời đi nhìn thoáng qua, rồi mới dường như không có việc gì mà thu trở về.