Đẩy cửa ra, trong sân đều là hoa lê đang mùa nở rộ, toàn bộ thuần một sắc trắng, hoa tư yểu điệu, như từng áng mây bồng bềnh. Ánh nắng rọi xuống ấm áp, không khí trong lành, tha thướt mỏng manh. Mạc Sinh Bạch hít sâu một hơi, lập tức đem bầu không khí ô nhiễm ở thời hiện đại vứt đến tận chân trời.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, tôi đang ở đâu vậy?
Hệ thống: Tổng đàn Ma giáo, núi Vô Nhai.
Mạc Sinh Bạch: Các chỉ số thế nào rồi?
Hệ thống: Độ hảo cảm 92, độ ngược tâm 80. Kí chủ cần phải cố gắng nha.
Mạc Sinh Bạch: Cậu ta mang tôi về địa bàn của mình, lại không cho tôi gặp cậu ta, hiện tại tôi lại không có võ công, cái gì cũng không thể làm.
Hệ thống: Mục tiêu công lược của ngài là hung thủ gϊếŧ chết cha mẹ nguyên chủ, chắc chắn cậu ta đang nghĩ ngài bây giờ chỉ hận không thể tự tay gϊếŧ chết cậu ta.
Mạc Sinh Bạch: Chỉ cần là người bình thường đều sẽ như vậy mà…
Hệ thống: Nhắc nhở kí chủ, ngài lập tức sẽ gặp một người có thể hỗ trợ, xin hãy tận lực nắm lấy.
Lục Cơ liều lĩnh lén vào thám thính Thính Tuyết cư mà Giáo chủ đã ra lệnh cấm bất cứ ai bước vào dù chỉ nửa bước. Rõ ràng trước kia Giáo chủ sủng ái nàng nhất, nhưng sau khi dẫn về một kẻ không biết từ nơi nào đến, còn cho hắn vào ở trong Thính Tuyết cư Giáo chủ yêu nhất, liền không quan tâm đến nàng nữa. Thời điểm nghe được người nọ là một nam nhân, Lục Cơ lập tức hít thở không thông. Nhưng khi nàng ở dưới tán cây lê nhìn thấy người kia, người nọ cũng vừa quay đầu lại nhìn nàng, bạch y tuyết trắng tung bay, dung mạo như tranh vẽ, trong đôi mắt ôn như như nước dường như phủ thêm một tầng sầu muộn, hoa lê tuyết trắng trong gió bay rợp một góc trời.
Hắn hướng nàng mỉm cười “Xin chào.” Thanh âm nhẹ như gió, người như vừa từ trong tranh bước ra.
Ánh mắt Lục Cơ chăm chú nhìn hắn “Chào, chào huynh. Huynh thật sự rất đẹp!” Đây là lời khen từ tận đáy lòng.
Mạc Sinh Bạch bước đến gần, giúp nàng phủi đi cánh hoa rơi trên tóc. Mặt Lục Cơ lập tức đỏ bừng.
Lục Cao Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức quát lớn “Hai người đang làm gì!”
Lục Cơ cuống quít giải thích “Giáo chủ, ta…”
“Đến Hình Đường lãnh 100 roi, cút!”
Lục Cơ sắc mặt trắng bệch “Đa tạ Giáo chủ nhân từ không gϊếŧ.”
Mạc Sinh Bạch nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Lục Cơ, không nói gì.
“Sinh Bạch.”
“Lục giáo chủ xin đừng gọi ta bằng cái tên đó, ta bây giờ chỉ là một kẻ mất hết võ công tùy ý ngài muốn làm gì thì làm mà thôi.”
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược Lục Cao Hàn, độ hảo cảm tăng 2, trước mắt độ hảo cảm là 94, độ ngược tâm tăng 2, trước mắt độ ngược tâm là 82.
Mạc Sinh Bạch vô cùng hoang mang, độ ngược tâm tăng còn có thể hiểu, nhưng ngay cả độ hảo cảm cũng tăng là chuyện gì đang xảy ra vậy! Nội tâm của Lục đại giáo chủ thật sự quá khó đoán!
“Sinh Bạch, thực xin lỗi.” Thanh âm Lục Cao Hàn rất thấp, y nắm lấy cằm Mạc Sinh Bạch, đem một viên thuốc nhét vào miệng hắn.
“Khụ khụ.” Mạc Sinh Bạch ho khan hai tiếng, cười khổ “Tra tấn ta như vậy ngươi rất vui sao?” Nói xong trước mắt liền biến thành màu đen, lập tức hôn mê, Lục Cao Hàn ôm lấy hắn.
Mạc Sinh Bạch mơ hồ nghe được tiếng bản thân nói chuyện “Ngươi là ai?”
“Ta là người ngươi yêu nhất, Lục Cao Hàn.”
“Còn ta? Ta là ai?”
“Ngươi tên Mạc Sinh Bạch, là người ta yêu nhất.”
“Ta tên là Mạc Sinh Bạch, yêu nhất là Lục Cao Hàn.”
Thanh âm còn lại nở nụ cười “Đúng vậy, tỉnh dậy thôi.”
Mạc Sinh Bạch mở mắt, liền nhìn thấy Lục Cao Hàn bạch y như tuyết. Hắn thử thăm dò gọi một tiếng “A Hàn?”
Người nọ nở nụ cười, khuôn mặt diễm lệ giống như hoa đào tháng Ba, nhẹ nhàng trả lời “Sinh Bạch.” Chỉ là hai chữ, nhưng lại gần như chất chứa hàng vạn hàng nghìn tình cảm.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đối với ngài tăng 2, trước mắt độ hảo cảm là 96. Cách 100 chỉ còn một bước nữa, kí chủ cố lên!
Mạc Sinh Bạch cũng cười. Cậu đã muốn chơi, tôi sao có thể không phụng bồi?
Mạc Sinh Bạch ôm đầu “A Hàn, ta làm sao vậy? Hình như ta đã quên rất nhiều chuyện.”
Lục Cao Hàn trả lời “Ngươi ăn trúng một loại thảo dược, ta đã sai người nghiên cứu giải dược rồi. Lần sau đừng ăn những thứ bậy bạ nữa, chỉ có thứ ta đưa mới có thể ăn, biết không?”
Mạc Sinh Bạch nhu thuận gật đầu, từ trên giường đứng lên, hai tay ôm lấy cổ Lục Cao Hàn, nhẹ nhàng hôn lên môi y, thấy Lục Cao Hàn không phản ứng còn liếʍ liếʍ.
Lục Cao Hàn thanh âm có chút run rẩy “Sinh Bạch, ngươi làm gì vậy?”
“Ta cũng quên mất là ai nói với ta rồi, nhưng hắn nói đây là chuyện chỉ có thể cùng người mình thích nhất làm.” Mạc Sinh Bạch ánh mắt cong thành vầng trăng non “Mà người ta thích nhất chính là A Hàn.”
“Vậy ngươi không được làm như vậy với người khác!” Tim Lục Cao Hàn đập có chút nhanh, trí nhớ của Mạc Sinh Bạch đã bị phong bế, hiện tại chỉ giống như một đứa trẻ, y không thể không lo lắng.
“Ta chỉ hôn một mình ngươi.” Ánh mắt Mạc Sinh Bạch đột nhiên trở nên nghiêm túc, tâm Lục Cao Hàn lập tức hoảng loạn. Khuôn mặt nghiêm túc bây giờ của hắn, hoàn toàn giống hệt trước kia.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ ngược tâm của mục tiêu công lược tăng 3, trước mắt độ ngược tâm là 85.