TG3 - Chương 10

Edit: Nhọ

Hai người một trước một sau đi vào lớp, Mị Sắc ngồi vào chỗ xong, mới phát giác ra những thư tình lễ vật vốn nhét đầy ngăn bàn gì đó giờ đã không còn một mảnh, biến mất vô tung vô ảnh.

Trong lòng hừ nhẹ, "Du͙© vọиɠ chiếm hữu bá đạo như quỷ, mấy ngày nay không để ý tới anh, xem anh làm sao bây giờ!" Trên mặt lại làm bộ như không có chuyện gì, phong khinh vân đạm mà lấy sách vở ra học bài.

Chu Dật Dương có chút thấp thỏm, ghé vào trên bàn lấy lòng mà nhìn về phía cô gái nhỏ, ánh mắt sắc bén rét lạnh ngày thường giờ phút này lại đáng thương vô tội như cún con, phảng phất như đang chờ đợi chủ nhân âu yếm, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên hắn làm ra vẻ như vậy, vẫn có chút không quen.

Mị Sắc dường như hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt xin tha của hắn, cố ý gục đầu xuống, tóc dài đen nhánh như rong biển trút xuống, che lấy sườn mặt tươi đẹp.

Chu Dật Dương kinh ngạc, bực bội nâng thân, bàn tay to thăm dò về phía hai đùi ngọc như tơ lụa dưới bàn, tinh tế vuốt ve phần mềm mại nhất phía trong đùi cô gái, theo khe hở giữa hai chân dần dần hướng đến chỗ sâu nhất kia.

"Bảo bối nhỏ, đừng nóng giận, anh biết sai rồi, anh đảm bảo, lần sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, được không? Hả? Tha thứ cho anh nha?" Bàn tay to lộ ra khớp xương rõ ràng lại làm ra hành động hạ lưu hoàn toàn không hợp với những gì ngoài miệng nói, hướng đến xâm chiếm đoá hoa nho nhỏ được qυầи ɭóŧ bao bọc.

Mị Sắc thầm mắng hắn vô sỉ, trong lớp học còn dám làm chuyện như vậy, lại hận bản thân không biết cố gắng, bị hắn tuỳ tiện vỗ về chơi đùa liền cũng có thể chảy nước, mật hoa hình như đã làm ướt một phần qυầи ɭóŧ, nếu như bị hắn sờ đến không biết sẽ làm cho hắn đắc ý thành bộ dáng gì.

Mị Sắc xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, vội vội vàng vàng muốn né tránh bàn tay tà ác thăm dò thân thể mình ấy, lại không ngờ vặn vẹo ngược lại càng kẹp chặt lấy nó, giống như cô gấp không chờ nổi mà muốn hắn làm cho thư thái.

Bên tai truyền đến tiếng cười cố tình đè thấp của chàng trai, khuôn mặt nhỏ Mị Sắc nháy mắt bạo hồng, hai tròng mắt đầy nước, quay đầu trừng mắt lên án hắn, nói bao nhiêu uỷ khuất cùng tức giận thì có bấy nhiêu.

Chu Dật Dương vừa thấy chơi hơi quá, vội vàng thu hồi bàn tay tác loạn, đang muốn lại dỗ, Mị Sắc đã quay đầu lại không để ý đến hắn, dựa vào ghế cọ cọ, trốn hắn đến một góc xa, giống như hắn là virus ghê tởm gì đó.

Hai người trải qua một ngày như vậy, Chu Dật Dương căn bản không tìm thấy cơ hội giải thích với cô, nhưng lại luyến tiếc không muốn tách cô dù chỉ một bước, ăn cơm cũng đi theo, đi WC cũng đi theo, dựa vào một chỗ không xa chờ cô đi ra, dùng ánh mắt doạ bạn nữ nói chuyện cùng Mị Sắc chạy đi mất.

Chu Dật Dương lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là trảo gan cào má*, so với không thấy được cô còn khó chịu hơn, rõ ràng ở rất gần lại bị cô xem thành không khí, không cười với hắn, không muốn nói chuyện cùng hắn, đến một ánh mắt cũng bủn xỉn không cho hắn, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đồng thời cắn gặm, không thể làm gì được.

*trảo gan cào má: bất lực không làm được việc gì đến nỗi tức điên lên.

Chu Dật Dương là thật sự sợ hãi, sợ hãi Mị Sắc sẽ vẫn luôn đối xử với hắn như vậy, bây giờ mới ý thức được tình cảm của mình đối với cô không biết từ bao giờ đã bắt đầu, lặng yên xảy ra biến hoá lớn đến như vậy, thì ra Mị Sắc trong lòng hắn lại có vị trí quan trọng như thế, đóng mở miệng, khoé miệng lại có chút chua xót, không nhịn được cười tự giễu một cái, bây giờ mới ý thức được... Có phải đã quá muộn hay không...

Mị Sắc túm tay áo hắn, lôi kéo hắn đến chỗ hành lang ít người, "Chu Dật Dương!" Chỗ tối trong con ngươi sáng lấp lánh, ẩn chứa lửa giận, "Tại sao lại có mấy người không đi học, anh làm gì với họ?!"

Không màng đến ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh, Chu Dật Dương ngoan ngoãn để cho cô kéo, nghe xong câu chất vấn của cô lại cười ôm cô vào trong vòng tay mình, "Bảo bối, em tại sao cứ chuyện xấu liền nghĩ đến anh hả."

Tham lam nhìn vài lần khuôn mặt xinh đẹp làm hắn điên cuồng nhớ nhung, cúi đầu hung hăng hít một ngụm to hương thơm làm say lòng người trên cổ cô, không chút để ý trả lời, "Chỉ là cho chút giáo huấn mà thôi..."

Âm ngoan trong mắt chợt loé rồi biến mất, lại là loại ánh mắt thô bạo khủng bố này, cảm xúc sợ hãi của nguyên chủ đối với hắn tràn lan trong cơ thể Mị Sắc, làm Mị Sắc cơ hồ không khống chế được phát run.

"Bảo bối lạnh sao? Anh ôm chặt một chút." Chu Dật Dương ý cười gia tăng, phảng phất cuộc đàm luận vừa rồi không đáng nhắc đến, ôm cô càng thêm chặt, cằm trơn bóng đặt lên vai mảnh khảnh cô, thoả mãn cọ cọ, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước hôn mổ lên da thịt trên cần cổ.

"Anh đã đồng ý với tôi không được bắt nạt bọn họ! Anh sao lại có thể lật lọng như vậy? Chu Dật Dương anh có phải đàn ông không?!" Mị Sắc âm thầm thở dài, một người đàn ông xem việc thương tổn người ta nhỏ như con kiến như vậy, mình quả nhiên không có khả năng thật sự thay đổi bản tính bạo ngược của hắn.

Chu Dật Dương dùng hạ bộ phồng lên đâm cô, "Anh có phải đàn ông hay không, em không biết sao? Hả? Ngày hôm qua ai kêu anh..."

"Chu Dật Dương!" Trong đầu Mị Sắc bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng hai người tối hôm qua, trên mặt thoáng chốc dâng lên hai đoá mây đỏ, hung tợn mà đánh gãy lời nói lưu manh sắp ra khỏi miệng Chu Dật Dương, nắm đấm nhẹ như bông đánh lên cơ bắp đường cong rõ ràng của hắn.

Chu Dật Dương tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, lời tiếp theo muốn nói... Hắn có chút ngượng ngùng mở miệng, lúc trước đều là con gái vội vàng theo đuổi hắn, hắn nhìn thuận mắt cũng liền ỡm ờ không cự tuyệt, nhưng là... Thổ lộ người ta vẫn là lần đầu tiên, lòng bàn tay ấm áp khô ráo đã chảy ra chút mồ hôi dính dính.

Muốn ôm cô chặt một chút, như thế cô liền không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng lại sợ ôm chặt quá cô sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình, bất cứ giá nào, nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu một hơi, "Bảo bối nhỏ, anh... anh... cái kia.... Anh thật sự thích em... Em làm... làm bạn gái anh có được không? Em giận dỗi liền đánh anh mắng anh, đều được, không cần không để ý tới anh..."

Chu Dật Dương nói xong tim đập càng thêm kịch liệt, phảng phất muốn nhảy ra khỏi ngực, chỉ có thể ôm sát hai tay, chờ đợi cô "tuyên án". Mị Sắc đương nhiên là cảm nhận được Chu Dật Dương khẩn trương, hắn ôm cô chặt như vậy, khiến ngực cô đều có chút đau.

Trái tim hắn "bùm bùm" mà cấp tốc chấn động, thanh âm một chút lại một chút từ ngực hắn truyền đến, làm Mị Sắc phảng phất cảm giác tim mình cũng đập nhanh lên, cùng hắn hoà thành một thể, tuy hai mà một.

Mị Sắc muốn nhìn một chút biểu tình lúc này của hắn, nhưng đầu nhỏ bị hắn khoá thật chặt, căn bản không nâng được, cao cao chu lên miệng nhỏ phát tiết bất mãn, "Tôi mới không tin đâu, lời này anh nói với bao nhiêu người rồi?"

Chu Dật Dương lập tức nóng nảy, hoang mang rối loạn vội vàng buông cô ra, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt cô, giải thích, "Anh chưa nói với ai cả, anh chỉ nói với một mình em, thật sự! Anh thề!"

Miệng nhỏ dẩu càng cao, Mị Sắc hồ nghi nhìn nhìn hắn, bắn phá toàn thân hắn từ trên xuống dưới, khinh thường quay đầu qua một bên, cố ý tra tấn hắn, chậm rì rì nói: "Hừ, tôi không tin đâu! Lại nói ~ tôi không thích anh như vậy..."

Tâm Chu Dật Dương bị lăng trì, mỗi một chữ từ trong miệng cô gái đều làm hô hấp hắn thêm gian nan, Mị Sắc lại đột nhiên nhón chân nhẹ giọng nói bên tai hắn, "Tôi thích xử nam..."

Tiểu nha đầu nói xong, thực hiện được gian kế liền nghiêng đầu nhìn hắn, mắt to nhấp nháy vứt cho hắn mị nhãn, nghịch ngợm vô cùng. Thừa dịp Chu Dật Dương còn đang ngây người, Mị Sắc "cọ" một tiếng bay nhanh chạy xa, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười ngọt ngào cùng bạn học Chu cuối cùng cũng phản ứng lại tức hộc máu mà nhanh chóng đuổi theo cô.

Cầu ấn ⭐️~

Lời editor: mình sắp thi rồi nên sẽ tạm thời không up được, 1 tuần sau mình sẽ lại comeback nha mọi người ~