TG5 - Chương 4

Edit & Beta: Nhọ

Gió se se lạnh, một tia nắng xuyên qua song cửa, dừng lại trên gương mặt của thiếu nữ say ngủ trong phòng, làm nàng thêm một chút vẻ nhu hoà.

Hắn vừa mới mở to mắt, một gương mặt kiều diễm say ngủ liền xâm nhập vào tầm nhìn của hắn, Kỳ Dũng cuống quít quay đầu sang hướng khác, đuôi mắt lại lơ đãng quét qua da thịt trắng nõn lộ ra ngoài của nàng.

Hô hấp hắn liền cứng lại, Kỳ Dũng nhắm mắt quay đầu lại, sờ soạng chăn đắp lại kĩ càng cho thiếu nữ, che khuất đi cảnh xuân mê người kia, lúc này hắn mới nhanh tay lẹ chân xuống giường.

Tối hôm qua hao phí quá nhiều sức lực, chờ khi Mị Sắc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Trong viện truyền đến tiếng tất tất tác tác, mà phía bàn gỗ cạnh giường kia đã đặt sẵn hai chén cháo trắng nóng hổi, đang phát ra mùi hương nồng đậm mê hoặc.

Nam nhân kia, không lẽ chỉ biết làm cháo thôi sao...

Kỳ Dũng bổ củi xong đi vào sương phòng, vừa lúc nhìn thấy Mị Sắc nhăn khuôn mặt nhỏ, u oán mà nhìn chằm chằm phía trước, hắn liền căng thẳng: "Ta đánh thức ngươi?"

Mị Sắc hoàn hồn lại, thẹn thùng mà cúi đầu, "Không có, có thể là do quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút liền ổn rồi."

Quá mệt mỏi... Kỳ Dũng vừa bưng chén cháo lên thiếu chút nữa phun hết cháo trong miệng ra.

Ký ức lúc sáng sớm đột nhiên bị khơi dậy, hạ thân Kỳ Dũng nóng lên, "Khụ, kia, trong nhà không còn nhiều gạo, hôm nay ta đi mua thêm một chút, nhanh nhất là trước giữa trưa là có thể trở về, ngươi ở nhà một mình có sợ hãi không?"

"Đương nhiên là không sợ hãi rồi, phu quân đừng xem ta là tiểu hài tử nha, ta đã sớm trưởng thành rồi." Nói xong, nàng còn cố tình ám chỉ, hơi ưỡn hai luồng cao ngất, sợ hắn không rõ, thiếu chút nữa liền muốn kéo cả vạt áo rộng ra chứng minh cho hắn xem.

Ngọn lửa dưới bụng dường như lan đến cả trên mặt, Kỳ Dũng cố ý làm mặt nghiêm, để che giấu lấy sự quẫn bách, "Không cho quậy nữa, mau mặc quần áo đường hoàng lại, không thì lát lại cảm lạnh."

Wow... Thật là...

Nhìn bộ dáng nghiêm trang này của hắn, nàng liền càng muốn thượng hắn.

Thân mình Mị Sắc thoáng một cái, như là muốn đứng lên nhưng thân thể lại không chống đỡ được, từ trên giường ngã xuống. Kỳ Dũng hoảng sợ, cuống quít vọt tới bên nàng, một phen bắt được hai cánh tay mảnh khảnh, Mị Sắc như là không có xương cốt, thuận thế mềm mại ngã ở trong lòng ngực hắn.

"Phu quân ~ " Mị Sắc đỡ bả vai hắn, mượn lực xoay người, khoá ngồi trên đùi hắn, lại ưỡn ngực về phía hắn, "Ta sức lực quá yếu, mặc không chặt được, phu quân giúp ta mặc đi." Nói xong nàng cúi đầu dẩu miệng kể khổ, đột nhiên trong mắt chợt lóe tia sáng, nàng hưng phấn nâng khuôn mặt nhỏ, "A, nếu không phu quân giúp ta nâng cái này lên đi."

Mị Sắc buồn khổ mà nhìn chằm chằm hai luồng cao ngất của mình, "Có thể là vυ" ta quá lớn, nên mặc không vừa." Nàng không để ý đến ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc của Kỳ Dũng, tự mình tiếp tục nói, "Không bằng phu quân giúp ta nâng hai vυ" bự này đi, liền sẽ dễ mặc hơn rất nhiều đấy, đúng không phu quân?"

Mị Sắc cười khánh khách ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vô tội, như là hoàn toàn không biết nói từ "vυ"" này không đúng ở chỗ nào.

Một lúc sau, Kỳ Dũng rốt cuộc nghẹn phun ra mấy chữ, "Vẫn là để ta làm cho."

Mị Sắc làm bộ không để ý hơi nâng hai luồng cao ngất, tuỳ ý để bàn tay mang theo vết chai dày dao động trước ngực nàng cách lớp vải dệt mượt mà, hai tròng mắt nàng si mê mà nhìn chằm chằm nam nhân mím môi thật chặt kia.

Người ta đều nói nam nhân môi dày thường chung tình, hơn nữa ở trên giường cũng nùng tình mật ý, có thể đem lại cho nữ nhân nhiều tính phúc.

Ý câu sau có thật không thì nàng vẫn chưa biết, dù sao sau này có rất nhiều cơ hội kiểm chứng, nhưng mà điều nàng biết là...

Hôn môi cảm giác siêu tốt.

Trời ạ làm sao bây giờ, nàng thật muốn hôn hắn.

Mị Sắc cúi người về phía trước, hôn lên cánh môi nàng mong ước kia. Kỳ Dũng vẫn luôn thật cẩn thận tránh đi bộ ngực mềm mại của nàng lập tức cứng đờ cả người.

Lưỡi nhẹ nhàng cạy ra khớp hàm chưa kịp phòng ngự, linh hoạt mà càn quét khoang miệng ấm áp, cuối cùng bắt được chiếc lưỡi thô ngốc nghếch, nhẹ nhàng đảo quanh vòng.

Mị Sắc nắm lấy bàn tay to cứng đờ bất động một lần nữa ấn về nơi co dãn mười phần kia, dẫn dắt nó tùy ý xoa bóp.

Hôn môi mà không xoa ngực thì làm sao mà có thể gọi là hôn môi được.

Hai người môi răng giao hoà nhau, thỉnh thoảng nàng còn phát ra âm thanh hưởng thụ đến cực điểm "Ân ân a a".

Nụ hôn kết thúc, Mị Sắc vòng lấy cổ Kỳ Dũng chậm rãi ngồi thẳng, con ngươi sáng như sao trời nay lại mờ mịt như phủ một tầng hơi nước mỏng, giống như có vô số lốc xoáy hấp dẫn tâm trí hắn.

Câu lấy hắn, làm hắn luân hãm, càng lún sâu, cho đến vực sâu vạn trượng.

Gậy gộc không thoải mái mà nhô lên cọ cọ hoa huyệt, một dòng điện mãnh liệt chạy khắp toàn thân hắn, Kỳ Dũng cũng ở trong mộng chợt tỉnh. Hắn dại ra, lập tức thả Mị Sắc lại trên giường đất, sau đó chạy trối chết.

Tiểu hồ ly giảo hoạt phía sau thực hiện được gian kế đang cười đến mi mắt cong cong.

Kỳ Dũng múc từ thùng nước một chén lớn, ngửa đầu ừng ừng uống xuống, rung động trong lòng mới thoáng bình ổn lại.

Mị Sắc không chút hoang mang, chậm rì rì đuổi đến trong viện, Kỳ Dũng quả nhiên không bỏ đi được. Nàng đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm hầu kết gợi cảm nam nhân đang không ngừng lăn lộn, thầm nuốt nước miếng.

Chờ hắn uống xong, nàng đi ra phía trước, một bàn tay vòng lấy cánh tay hắn, một cái tay khác tự động nắm lấy bàn tay to kia, ánh mắt sáng quắc, "Phu quân trở về sớm chút nha, ta ở nhà đợi ngươi."

Thanh âm Kỳ Dũng có chút nghẹn ngào, "Trước khi ta trở về cố gắng không ra ngoài, bên ngoài không an toàn. Trong nồi có cháo nóng, nếu ta về trễ, đừng để bản thân bị đói. Ta đi rồi thì nhớ khoá cửa kỹ, đừng để người lạ đi vào, nữ cũng không được. Chán quá thì ngủ chốc lát, ta sẽ trở về sớm thôi..."

Chưa bao giờ thấy hắn nói nhiều như vậy, thật giống một ông già lắm lời, Mị Sắc bỗng dưng dâng lên một chút cảm động, nhón mũi chân hôn một cái lên sườn mặt có vết sẹo của hắn, lưu lại một vệt nước bọt.

Chưa từng có ai chạm qua vết sẹo của hắn... Mặt Kỳ Dũng đỏ lên trong chốc lát, rất nhanh liền lan đến toàn khuôn mặt tuấn tú, bên tai và cổ cũng đều đỏ bừng.

Thật ngây thơ ...

Mị Sắc túm lấy áo hắn làm hắn phải cúi đầu, môi xinh để sát vào bên tai hắn, kiều thanh lẩm bẩm, "Phu quân thật tốt ~~" âm cuối mềm mại còn cố tình nâng lên, triền triền miên miên và vọng bên tai hắn, đánh thẳng đến trái tim cứng rắn, hoà tan hoàn toàn.

Khoé miệng hắn không nhịn được giơ lên, Kỳ Dũng đứng dậy, nói nhỏ một câu, "Ta đương nhiên tốt nhất rồi."

Trong giọng nói mang theo vui sướиɠ cùng đắc ý không thể che giấu nổi.

Mị Sắc vui vẻ, nhẹ nhàng liếc mắt hắn một cái, sau đó nhìn theo bóng dáng hắn càng đi càng xa.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau vẫn luôn dõi theo từng bước chân của hắn, Kỳ Dũng không nhịn được duỗi tay vuốt ve vết sẹo trên mặt, lần đầu tiên hắn cảm thấy vết sẹo này...

Đáng yêu như thế.

Hắn đi chậm lại, vừa đi vừa hi vọng đường dài thêm chút, để hắn được cảm nhận ánh mắt kia dài thêm, nhưng hắn lại hận không thể đi nhanh để trở về thật mau, bay trở về người kia đang chờ hắn.

Kỳ Dũng không nhịn được tự cười vì sự mâu thuẫn của mình.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~