Chương 8: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (7)Hạ nhân ở Diệp gia vô cùng kinh ngạc, bởi vì tâm tình hôm nay của tiểu thiếu gia tựa hồ cực kỳ tốt. Cụ thể là y rất nghe lời ăn cơm uống thuốc điều độ, vào buổi chiều còn gọi người đem đàn dương cầm đặt ở bên ngoài bãi cỏ.
Một đám người lặng lẽ trốn ở góc khuất, lén lút nghe trộm.
"Mặt trời mọc từ hướng tây à?"
"Tiểu thiếu gia không chạm vào đàn dương cầm cũng lâu rồi mà."
"Đúng á! Tôi nhớ hồi hai năm trước, thời điểm tiểu thiếu gia đang luyện đàn, thì đại thiếu gia tình cờ đi ngang qua. Ngài ấy vừa than phiền hai chữ "ồn ào" xong, hai người bọn họ liền nháo thành một thể, rồi đem đàn dương cầm đập hỏng. Dù mấy ngày sau có mua lại một cái mới, nhưng tiểu thiếu gia không còn đánh đàn thêm lần nào nữa."
"Hôm nay bộ có chuyện kỳ quái gì xảy ra ư?"
Đại gia đều tò mò bàn luận sôi nổi.
Một nữ hầu trẻ tuổi nhỏ giọng thì thầm, "À, biết rồi! Lúc sáng đại thiếu gia có đưa cho tiểu thiếu gia một chậu tiên nhân cầu, việc đó có được tính là lạ không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời gật đầu —— lạ lắm à nghen!
Trong khi bọn họ còn đang tò mò khó hiểu, Cố Nhược Sơ đã đem chậu tiên nhân cầu ra ngoài, đặt ở bên cạnh. Sau đó y ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng để lên trên phím đàn.
Bầu trời trong vắt, thảm cỏ xanh biếc. Hoàng hôn hạ xuống nhân gian, phủ lên hết thảy mọi phong cảnh tầng vầng sáng ôn nhu.
Cố Nhược Sơ chuyên chú suy nghĩ một hồi, y thử nhấn vài âm phím. Xong liền xem xét đôi ba bản nhạc, mỗi lần lật sang bài khác đều sẽ nhìn chậu tiên nhân cầu một chút. Cuối cùng mới gật đầu, hai mắt khẽ nhắm, đầu ngón tay chậm rãi hạ xuống làn điệu nhẹ nhàng.
Nghe một hồi, dì Lưu cười gật đầu, dì phất phất tay dùng khẩu hình miệng bảo, "Không có chuyện gì cả", rồi giải tán mọi người.
Tuy rằng bọn họ đã cố nhẹ chân nhẹ tay, nhưng lúc quét tước và tưới hoa đều phải vòng qua bên chỗ của Cố Nhược Sơ. Họ chỉ lo sợ bản thân bất cẩn, mà quấy rầy những lúc nhàn hạ hiếm thấy của tiểu thiếu gia.
Cố Minh Tranh vì phải sắp xếp chu toàn việc của Hứa Mạt, cho nên trở lại nhà trễ hơn thường ngày.
Thời điểm mới vào cửa liền nghe được tiếng đàn dương cầm, hắn thuận miệng hỏi, "Ai đánh đàn vậy?" Vừa dứt lời Cố Minh Tranh mới phát hiện, trong nhà chỉ có Cố Nhược Sơ ở, tất nhiên đàn là do y đánh.
"Là tiểu thiếu gia." Dì Lưu bước ra chào hắn, dì cười trả lời, "Tiểu thiếu gia hình như rất thích chậu tiên nhân cầu mà ngài tặng."
Cố Minh Tranh nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, "Có thật không?"
Hắn lần theo tiếng nhạc mà đi về phía bãi cỏ, chưa đến gần đã thấy Cố Nhược Sơ đang ngồi ở đó. Trời còn chưa xuống núi, từng sợi quang ảnh mờ nhạt xuyên qua kẽ lá, bao bộc lấy thân hình của thiếu niên, tạo ra một hình ảnh yên tĩnh theo năm tháng.
Cố Nhược Sơ thỉnh thoảng hướng về chậu tiên nhân cầu, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu, trông rất ngốc ngếch.
"Tôi chỉ nghe câu đàn gảy tai trâu, chứ chưa từng nghe qua câu *đối cầu đánh đàn." Cố Minh Tranh lắc đầu một cái, cảm thấy được thật thú vị
(ý của anh thụ là đó giờ chỉ nghe đến câu tục ngữ đánh đàn cho trâu nghe, chứ chưa nghe đến câu đánh đàn cho chậu tiên nhân cầu nghe ).
Cố Nhược Sơ đầu cũng không quay lại, "Giờ thì anh thấy rồi đó."
Cố Minh Tranh châm chước bảo, "Sở thích của em đặt biệt thật."
"Em thích." Cố Nhược Sơ hoàn chỉnh mà đàn xong bản nhạc, sau mới chịu ngừng tay. Y nghiêng đầu nói, "Chí ít nó cũng sẽ kiên trì yên tĩnh, không đập hỏng đàn của em."
Cái chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, ngay cả Cố Minh Tranh có muốn giả vờ không hiểu cũng không được. Hắn tiến gần vài bước, duỗi ra năm ngón tay đồng thời đặt trên phím đàn, đánh ra một chuỗi tạp âm kỳ quái. Cố Minh Tranh bình tĩnh nói, "Âm sắc nào mà không giống nhau, bể cũng không sao. Tôi sẽ đưa em cây đàn khác tốt hơn."
Vị tổng tài nào đó cảm thấy, việc gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.
Cố Nhược Sơ "Ồ" một tiếng, đàn dương cầm này kỳ thực đã tính là tốt. Hồi trước, lúc Cố Minh Tranh quăng hỏng đàn, Diệp phụ vì nhân nhượng cho qua chuyện, nên đã cố ý chọn cái này.
Nếu đòi hỏi loại đàn đắt tiền thêm chút nữa, y chắc chắn sẽ bị lão già đó chống gậy mà mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Dù sao nhà của bọn họ gốc rễ đều từ quân nhân mà ra, cho nên cha của cả hai đối với việc phung phí tiền bạc đặc biệt mẫn cảm cẩn thận.
Nếu không, năm đó mẹ của y cũng không sốt ruột muốn sớm sinh ra y đến vậy. Bởi con riêng là một vết nhơ, cho nên, lão già cũng không thể không thú bà vào cửa.
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Sơ lạnh nhạt hất tay của Cố Minh Tranh. "Ba ——" một tiếng khép lại nắp đàn, tâm tình bỗng đột ngột hạ thấp.
"Sao lại trở nên không vui?"
"Mẹ của em..."
Cố Nhược Sơ lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng của dì Lưu vang lên, "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, có cuộc gọi từ lão gia!"
Cố Minh Tranh khó nhận ra mà nhíu mày.
Cố Nhược Sơ nhờ người giúp việc đem cây dương cầm và chậu tiên nhân cầu đều chuyển về bên trong, xong xuôi mới cùng Cố Minh Tranh đi vào. Y mặt không biểu tình mà ấn nút nghe, "Cha?"
"Anh con đâu?" Trong điện thoại truyền ra đạo tiếng rống giận dữ mười phần trung khí.
Cố Nhược Sơ liếc nhìn bên cạnh, sắc mặt đanh lại.
Cố Minh Tranh ra hiệu cho y bình tĩnh đừng nóng, sau liền lập tức đáp lại thanh âm trong điện thoại, "Con ở đây."
"Ta sáng mai về nhà," Diệp phụ dùng loại ngữ khí ra lệnh, trách mắng, "Tư Ngữ cũng về chung với ta. Còn con, trước tiên phải hảo hảo tỉnh táo lại!"
Nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Cố Minh Tranh cơ hội để phản ứng.
Cố Nhược Sơ, "Anh hôm nay đến trường chi vậy?"
"Tôi và Hứa Mạt đi gặp hiệu trưởng để sắp xếp chuyện chuyển trường cho cô ta. Thuận tiện xử lý đôi ba việc vặt." Cố Minh Tranh ngữ khí bình thản, "Sợ là bị người có tâm cơ hiểu lầm thành tôi với cô ấy đang cùng một chỗ, rồi báo cho trưởng bối."
Cố Nhược Sơ lập tức nghĩ tới một người, "Lâm Lâm."
"Không bất ngờ, đúng là em ấy." Cố Minh Tranh gật đầu, tiện tay để điện thoại xuống, cũng không để ý chuyện cỏn con này, trái lại hỏi, "Khi nãy em có gì muốn nói với tôi?"
Cố Nhược Sơ đâu còn tâm tình nào đàm luận đề tài lúc trước, y nhíu mày hỏi. "Anh không lo à?"
"Đừng lo lắng, Lâm Lâm thích em, hẳn là sẽ không ở trước mặt trưởng bối nhắc tới em."
"Nhưng lỡ em ấy hội thêm mắm dặm muối về anh thì sao?" Cố Nhược Sơ theo dõi hắn, nom có chút sinh khí, "Anh nghĩ em là đang lo lắng cho bản thân?"
Cố Minh Tranh mỉm cười giơ tay, xoa xoa đầu của y.
Dù Cố Nhược Sơ theo bản năng muốn tránh, nhưng vẫn là bị hắn xoa đến vững vàng. Y nhất thời mở to hai mắt, trừng Cố Minh Tranh.
"Tôi biết là em đang lo lắng cho tôi."
"Em mới không có."
Cố Nhược Sơ hừ nhẹ một tiếng, quay người ngồi vào bên cạnh bàn, hất cầm gọi dì Lưu, "Tôi đói."
Dì Lưu cười híp mắt, không nói hai lời liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Cố Minh Tranh ngồi xuống ở bên cạnh, nhíu mày hỏi, "Không sao chứ?"
Cố Nhược Sơ cầm cái bát rỗng, nhanh tay gắp thật nhiều đồ ăn vào. Sau liền nặng nề đặt ở trước mặt của Cố Minh Tranh, nhỏ giọng nói, "Câm miệng, ăn cơm của anh đi."
Cố Minh Tranh nhìn núi nhỏ đồ ăn được xếp lung tung trong bát, không nhịn được cười, "Em là đang không muốn tôi ăn cơm đúng không?"
Cố Nhược Sơ nhanh tay đem hết thảy cơm nước đẩy về phía hắn.
Dì Lưu nghe đến động tĩnh, quay đầu ngó một chút.
Cố Nhược Sơ nhìn ở đằng trước, mặt không thay đổi chớp mắt.
Cố Minh Tranh khẽ cười một tiếng, đáy lòng dần dần hiện ra một luồng tư vị không rõ. Tuy bản thân hắn tự xưng là có thể nhìn thấu hết thảy mọi chuyện, nhưng hiện giờ lại không phân biệt được loại cảm giác này là gì.
Thiên Thần Nhỏ đáp mình ở trên bàn, đối với thức ăn thơm phức chảy nước miếng. Đáng tiếc, nó chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, "Cố tổng, Diệp phụ là nhân vật khá hung ác, ngài đã lên kế hoạch ứng phó lão chưa?"
Tâm tư của Cố Minh Tranh không đặt tại vấn đề này, hắn mạn bất kinh tâm "Rồi" một tiếng.
"Ngài có thể tỉnh táo chút được không? Ánh mắt đều sắp dính nị ở trên người của Cố Nhược Sơ kìa!" Thiên Thần Nhỏ bay đến chỗ hắn, ném ra một cái "búa lớn đập người" biểu tình, "Theo tôi biết, ngài đang ngày càng lún sâu vào cái hố mang tên "đệ khống" đó."
Cố Minh Tranh không phản đối, giương mắt nói, "Cậu không cảm thấy em ấy thật đáng yêu sao?"
"..." Thiên Thần Nhỏ phẫn nộ rời đi, lòng thầm khinh bỉ ánh mắt của Cố Minh Tranh. Nó thừa nhận diện mạo của Cố Nhược Sơ vô cùng tốt, nhưng đối với tượng băng mà khen đáng yêu, chời má, điên thật rồi!
Ngày mai, vừa vặn là vào cuối tuần.
Từ sáng sớm, toàn bộ hạ nhân đều ăn mặc chỉnh tề, quy củ đứng ở bên ngoài. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cố Nhược Sơ diện đồ rất tùy ý, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ ngáy ngủ chưa vơi. Y hai tay ôm ngực, dựa vào tường chợp mắt.
Mọi người vội vàng thu liễm, giả vờ như không thấy.
Không lâu sau, vài chiếc xe chạy băng băng tiến vào cổng.
Cố Minh Tranh mặt không đổi sắc, dùng cùi chỏ đυ.ng nhẹ Cố Nhược Sơ.
Cố Nhược Sơ mở mắt ra, ngáp một cái, đứng thẳng người, nghiêm chỉnh nhìn phía bên ngoài.
Tại chiếc xe dẫn đầu, một nam nhân trung niên chống gậy bước xuống. Dáng vẻ nom hơn bốn mươi tuổi, trưởng đến khá anh tuấn. Mà biểu tình của ông lại nghiêm nghị lạnh lùng, nhìn có hơi doạ người. Sau đó, một vị phu nhân xinh đẹp đoan trang đi tới bên cạnh, dìu lấy ông, thoáng ngẩng đầu, đối với Cố Nhược Sơ liếc mắt ra hiệu.
Cố Nhược Sơ nháy mắt.
Ở chiếc xe thứ hai, một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng lại thanh nhã bước xuống. Mỹ mạo của cô tựa như đại gia khuê tú trong bức họa. Cô đối với hai anh em họ vẫy vẫy tay, "Cảnh Nhiên, Nhược Sơ, đã lâu không gặp."
Cố Minh Tranh theo lễ nghi gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Còn Cố Nhược Sơ thì không phản ứng, Lâm Tư Ngữ đã quá quen với bộ dạng đó của y, cô trêu, "Nhược Sơ vẫn là lãnh đạm như vậy."
"Không có," Cố Nhược Sơ nói, "Lâm tỷ thật *phiêu lượng
(xinh đẹp, mỹ lệ)."
Lâm Tư Ngữ bật cười, "Nếu người bên ngoài nói lời này là đang khen chị, còn em nói thì chính là đang hại chị. Bác Diệp, bác thấy có đúng không?"
Lúc Lâm Tư Ngữ còn nhỏ, cô nhầm Cố Nhược Sơ thành em gái. Còn khóc lóc vì bản thân trưởng đến không đẹp đẽ bằng y, nhớ tới cố sự này, ai nấy đều không nhịn được bật cười.
Diệp phụ sắc mặt cũng khá hơn chút chút, "Tư Ngữ, đừng đứng bên ngoài, vào nhà trước đã."
Trong suốt quá trình sau khi xuống xe, cô một chữ cũng không đề cập về Hứa Mạt. Trái lại là trước tiên hòa hoãn bầu không khí.
Cố Minh Tranh bước đầu kết luận, cô gái này so với Hứa Mạt bình thường rất nhiều. Hơn nữa, còn thật thông minh.
Thời điểm bọn họ tiến vào phòng, dì Lưu liền lệnh người mang lên trà cùng điểm tâm, xong xuôi mới lui ra. Lúc Diệp phụ không ở, dì còn có thể khuyên nhủ hai vị thiếu gia được một tí. Tuy nhiên, Diệp phụ đã trở lại, ánh mắt của dì đều không thể liếc lung tung.
"Diệp Cảnh Nhiên!" Không còn người ngoài, Diệp phụ gõ bàn một cái nói, lạnh lùng gằn giọng, "Con quỳ xuống cho ta!"
"Bác Diệp..." Lâm Tư Ngữ vội vã mở miệng muốn khuyên can, nhưng lại bị Diệp phụ ngăn cản.
"Tư Ngữ, thằng nhóc này đáng lẽ phải xin lỗi cháu đầu tiên. Xem nó dám làm những chuyện vô liêm sĩ đó, ta ngày hôm nay nhất định phải giáo huấn nó một trận! Cháu yên tâm, ta sẽ bắt nó cấp cho cháu lời giải thích rõ ràng!" Diệp phụ hướng về phía Cố Minh Tranh rống, "Còn đứng yên ở đó?!"
Cố Minh Tranh từ nhỏ đã là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, hắn một đường được khen ngợi đến tận khi trưởng thành, chưa bao giờ bị rống như thế.
Có chút mới mẻ.
Hắn không nhanh không chậm mở miệng nói, "Con chỉ đang suy nghĩ rằng tại sao con phải quỳ?"
"Nghiệt tử! Ngay cả lời của ta con cũng không nghe lọt?!" Diệp phụ tay lấy quải trượng mạnh mẽ gõ xuống sàn nhà, sau liền vung lên chỉ vào hắn, "Con hỏi tại sao? Hảo, vì ta là cha của con!"
Cố Minh Tranh cảm thấy lý do này không có sức thuyết phục.
Trong mắt của Cố Dung xẹt qua ý giễu cợt, khi lên tiếng lại là một bộ dáng dấp từ ái, "Lão gia, xin ngài bớt giận, kẻo lại tổn hại đến thân thể. Cảnh Nhiên còn nhỏ, không hiểu chuyện. Tuy nó phạm lỗi, nhưng chúng ta vẫn còn có thể hảo hảo dạy dỗ..."
"Còn nhỏ? Nó đều đã mười tám, là người trưởng thành rồi! Nó cứ như vậy bảo ta làm sao mà dám đem sản nghiệp này giao cho nó?"
Cố Dung nghe nói thế, trong lòng vui vẻ.
Cố Nhược Sơ nhíu nhíu mày, cướp lời bà, "Anh của con kỳ thực rất tốt, những lời ngài nghe chỉ là truyền miệng mà thôi. Sự tình thế nào còn chưa biết rõ, ngài trước tiên đừng vội kết luận."
Cố Dung kinh ngạc, không thể tin được câu nói như vầy là từ chính con trai của mình bật ra.
Diệp phụ cũng ngạc nhiên không kém, ông ngẩng đầu, tiếng mắng đều dừng lại, "Con nói cái gì?"
"Con nói là ngài không đúng." Cố Nhược Sơ vẫn luôn dựa vào ghế tựa, hai tay cấm vào trong túi, thần sắc nhàn nhạt, phảng phất như lời y nói là bình thường.
"Nhược Sơ! Nói nhăng nói cuội gì đó! Nhanh chóng hướng cha của con xin lỗi!" Cố Dung cuống lên, dùng sức hướng y nháy mắt.
Cố Nhược Sơ dường như chẳng nghe thấy, miệng cũng không mở.
"Vô liêm sỉ!" Diệp phụ tức đến xanh mét mặt mày, "Ta mới mấy ngày không ở, các con mỗi người đều muốn tạo phản sao? Con tự xem lại bộ dạng lúc này của mình đi! Cố Nhược Sơ, trong nhà bộ không còn quần áo cho con mặc à? Một thân bạch y từ trên xuống dưới, con là đang lễ tang ai đây?!"
Quần áo của Cố Nhược Sơ đột nhiên bị dính chưởng, tại trong gió nhẹ run lẩy bẩy.
Cố Dung nào còn dám khuyên, loại trạng thái này biểu thị rằng Diệp phụ đang tức điên, đυ.ng vào là chết.
Cố Nhược Sơ quay người.
"Con đi đâu?!"
Cố Nhược Sơ mặt không chút thay đổi nói, "Thay quần áo."
"..." Diệp phụ khoái bị hắn chọc cho tức chết, "Trở về!"
Cố Nhược Sơ, "Vâng."
Cố Minh Tranh thấy thú vị, khóe miệng không nhịn được giương cao mấy phần. Em trai của hắn thật sự là ngốc đến đáng yêu.
Định bụng hỗ trợ hạ hỏa, cuối cùng lửa lại lan sang chính mình.
Thiên Thần Nhỏ run sợ nghĩ, rõ ràng là nó đang nhượng Cố tổng đi công lược người khác. Tự nhiên, giờ lại thành bộ dáng Cố tổng bị người khác công lược?
Hệ thống bài võ này có cái gì sai sai a!
Tác giả có lời muốn nói: Buổi chiều còn đăng thêm một chương (づ3)
Editor có lời muốn nói: