Nhất định hắn quá rảnh mới lo lắng lính gác này nghĩ nhiều.
Lúc nhỏ ở mái ấm tình thương thiếu ăn thiếu mặc, tâm lý Tống Diên Phong có chút ám ảnh về việc bị đói. Tuy đau lòng cậu nhưng Khoái Triệt cũng không khỏi cảm thấy bản thân dở hơi. Ngoại trừ tích trữ thực phẩm, dường như cũng chưa thấy cậu để tâm chuyện gì.
"Ngày mai trở lại xem tình hình." Hắn nói. "Nếu quá nguy hiểm tôi sẽ thu mẫu rồi tiêu diệt toàn bộ."
Tống Diên Phong không mặn không nhạt ừm một tiếng.
"Cậu không tò mò nơi này nghiên cứu thứ gì sao?" Hắn hỏi.
Trầm mặc một lúc, Tống Diên Phong đáp.
"Liên hệ với chuyện lúc trưa anh kể, ở đây đang sản xuất vật liệu tàng hình đúng không?"
Khoái Triệt không khỏi quay sang "nhìn", cậu nói là "sản xuất" chứ không phải "nghiên cứu".
Tống Diên Phong chậm rãi giải thích.
"Dự án dùng tơ Yểm Tang chế tạo vật liệu tàng hình đã nghiên cứu thành công từ bảy năm trước, sau khi công bố kết quả thì như đá chìm đáy biển không ai nhắc đến. Tôi vốn cho rằng vì dùng phục vụ quân đội nên phải giữ bí mật, không nghĩ đến đây lại gặp tiến sĩ Khiêm. Khi đó tôi còn tưởng cả anh cũng đến nữa cơ."
Câu cuối cùng được cậu thì thầm và khẽ cười như tự giễu chọc Khoái Triệt buồn bực một trận.
Dự án kia do hắn, Đặng Sĩ Khiêm và một dẫn đường tên Tô Huy Diệp đồng triển khai.
Từ rất lâu, con người đã biết tơ Yểm Tang có các đoạn sợi trong suốt, phản xạ được cả sóng radar và tinh thần lực của dẫn đường, gọi là tơ vô sắc, nhưng số lượng vô cùng hiếm. Nếu ba nghìn kén tằm dệt ra được một khúc lụa tiêu chuẩn thì lượng tơ vô sắc trong đó chẳng đủ tạo nửa chiếc khăn tay.
Cho đến khi Tô Huy Diệp vô tình phát hiện số kén tằm hoang dã bán rong ngoài chợ có tỉ lệ tơ vô sắc khá cao, truy nguồn gốc mới biết do giống tằm hoang dã ăn cây dâu tằm ma cũng mọc hoang tạo ra. Ý tưởng sản xuất vật liệu tàng hình liền khả thi.
Tô Huy Diệp tích cực tìm hướng phát triển vì cậu chỉ là một dẫn đường cấp thấp, một nghiên cứu sinh vô danh tiểu tốt ở học viện trung ương, lại muốn xứng đôi với một lính gác gia tộc lớn, cần phải có danh vọng và địa vị cao hơn.
Cậu ta lôi kéo Đặng Sĩ Khiêm, lúc ấy là học trò cưng của giáo sư Lý Nhật Hà. Còn Khoái Triệt vốn không mấy quan tâm đến nghiên cứu khoa học, mục tiêu của hắn là Ty Đoan.
Mọi việc khá thuận lợi, kết quả công bố, tổng bộ hài lòng, khu thí nghiệm này nhanh chóng được xây dựng và đưa vào hoạt động. Không ngờ chưa được một năm, Tô Huy Diệp gặp nạn.
Dự án vẫn được hai người tiếp tục, hắn vì mục đích của mình, còn Đặng Sĩ Khiêm vì tự trách.
"Tai nạn?" Tống Diên Phong trầm ngâm một lúc, không đầu không đuôi hỏi. "Thật sự là bị sấu ăn à?"
Khoái Triệt không ngờ cậu lập tức đoán ra được, chậc một tiếng.
Hai người đi dần ra khỏi khu cấm địa. Hắn còn phải qua xem tình trạng của Đặng Sĩ Khiêm.
"Địa bàn của lục ngạc cách chỗ này bao xa anh biết không? Gần sáu kilomet." Tống Diên Phong nhấn mạnh.
Tự nhiên ai lại đến đó làm gì? Dâng mồi cho chúng?
Khoái Triệt thở dài, úp úp mở mở.
"Chuyện ấy còn ly kỳ hơn cậu nghĩ nữa."
* * *
Nội dung đầy đủ được tác giả đăng duy nhất tại diễn đàn VNO.* * *
Khoái Triệt ở chỗ Đặng Sĩ Khiêm thêm nửa giờ, chải vuốt hệ thần kinh bị tác động bởi chất gây ảo giác của anh ta.
Tiến sĩ tỉnh lại, trạng thái không quá tốt, luôn miệng nói xin lỗi. Khoái Triệt phải thôi miên cho anh ta ngủ, xong xuôi thì hắn cũng mệt đến tê liệt, không muốn nhúc nhích.
Không ai ở "sân sau" thắc mắc vấn đề quản lý trại giam có quyền đưa phạm nhân đặc biệt chạy khắp nơi hay không. Họ chỉ biết dẫn đường kia cứu tiến sĩ của họ.
Thực đơn bữa khuya là món cháo cá thơm lừng, tay nghề của Chử Dửng quả thật có thể đến "sân trước" làm đầu bếp nhưng hai người không có mấy khẩu vị, chỉ ăn qua loa rồi trở về.
Tống Diên Phong đưa Khoái Triệt vào tận giường, lo lắng hỏi lần nữa.
"Anh thật sự không cần bổ sung chút tin tức tố sao?"
Cậu cảm thấy nếu hắn không muốn dấu hiệu thì cậu có thể trích máu, uống một ngụm tác dụng như nhau.
Buồn ngủ díp cả mắt, Khoái Triệt vẫn chém đinh chặt sắt trả lời.
"Không."
Mười nghìn tinh thần thể ong khoái chứng giám, tin tức tố của lính gác khác hắn không cần, tin tức tố của cậu, hắn nằm mơ cũng muốn, chỉ là giờ này còn phải tiêm thuốc ức chế quá phiền phức.
Hai người chưa làm kiểm tra xứng đôi, nên chỉ có Khoái Triệt biết, với cấp bậc hiện tại, chỉ cần chạm vào tin tức tố của Tống Diên Phong, hắn liền phát tình. Cũng may lính gác trước mặt rất bảo thủ, quản lý tin tức tố nghiêm chỉnh hơn quản lý phạm nhân nhiều.
"Ngủ một giấc là tốt thôi. Cậu về đi. Ngày mai, tôi muốn tổ ong cấp S kia, đối với cậu và Đặng Sĩ Khiêm đều có lợi. Mau về nghỉ ngơi."
"Được rồi, có việc gì thì cho Apis gọi tôi."