Chương 7

Ta tên là Thiệu Du. Mười năm trước nhập cung, khi đó hậu cung không náo nhiệt như bây giờ, nhưng rất an bình, vài vị phi tử chúng ta vô cùng hòa thuận, không có việc gì liền cắn hạt dưa, đánh mạt chược, làm nữ hồng. Hoàng hậu hòa ái, quý phi cũng không cậy sủng mà kiêu giống như bên ngoài nói.

Từ nhỏ ta đã nói nhiều, dùng lời của tổ phụ nói chính là huyên náo. Ngày thường ta cũng không có bộ dáng của tiểu thư khuê cát, rảnh rỗi liền đi trà lâu nghe kể chuyện. Ta đã nghe câu chuyện hoàng thượng cùng quý phi nương nương yêu nhau đến mức lỗ tay cũng chai, nhưng mà có rất nhiều phiên bản. Có nói hoàng hậu thầm mến hoàng thượng nên trợ giúp hắn đăng cơ, nhưng hoàng thượng chỉ thích Thẩm quý phi thanh mai trúc mã. Còn nói Thẩm quý phi là yêu phi, cả người yêu khí, không thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu nương nương là người mang chính khí áp chế yêu phi.

Sau này không biết phụ thân nghĩ gì, đưa ta vào cung. Trời ơi, thật là nhẫn tâm, năm ấy ta cũng mới mười ba, còn chưa cập kê. Nhưng cũng may hoàng thượng chê ta chướng mắt, cả ngày hắn đều ở Vân Nham điện, cả Phượng Nghi cung của hoàng hậu cũng ít đến. Tổ phụ từng nói, một trượng phu tốt là phải mưa móc chia đều, cho nên hoàng thương khẳng định không phải một trượng phu tốt.

Nhưng quý phi không giống lời đồn, nàng thích cười, thích nghe ta kể chuyện xưa, còn có cùng bọn ta tám chuyện. Nương nương rất xinh đẹp, mắt xanh biếc sáng lạnh giống như sao, mỗi khi cười lên chính mình liền không nhịn được mê mẩn. Lần đầu tiên ta cảm thấy đi nghe kể chuyện không phải vô dụng, ít nhất có thể dỗ các nương nương vui vet. Các tỷ tỷ chê ta ầm ĩ, nhưng mỗi lần ta nói mọi người đều lắng nghe, không giống Thiệu phủ chỉ có mình tổ phụ nghe.

Lần đầu tiên ta thị tẩm là một năm rưỡi sau, hoàng thượng là nam tử đẹp nhất ta từng gặp qua. Có thể so sánh với...với đệ nhất nam quan* củ Mãn Xuân lâu. Lúc tỳ nữ tắt nến, hắn nhẹ nhàng ôm ta, không giống như vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng trong mắt hắn lại không thấy chút ánh sáng nào, ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn Thẩm quý phi. Vào lúc đó, trái tim đập rộn ràng của ta đã nhẹ nhõm hơn, ta vùi mặt vào vòng tay của hắn. Tất cả những điều này chỉ là ta đang hoàn thành nghĩa vụ của mình thôi.

Ta vẫn cảm thấy quý phi nương nương cùng hoàng thượng là trời sinh một cặp, chính là một đôi nhân vật chính trong thoại bản. Có lẽ đối với chúng ta hoàng thượng không phải là trượng phu tốt, nhưng có lẽ đối với quý phi nương nương là phu quân tốt. Có lẽ gần gũi bọn họ là phúc khí của ta.

Trong hậu cung mỗi người đều là tài nữ. Trần tiệp dư múa rất đẹp, ta cảm thấy thắc lưng nàng rất dẻo, còn eo của ta sờ vào cứng như thùng gỗ. Qúy phi tỷ tỷ còn từng múa kiếm cho chúng ta xem, hăng hái giống như nữ hiệp bình thường. Trương chiêu nghi là người tốt, tuổi so với ta không lớn hơn bao nhiêu nhưng lại biết rất nhiều thứ. Qủa nhiên, cháu gái văn thần không giống nhau! Nếu tổ phụ ta...quên đi! Vẫn là tổ phụ ta tốt, thường mang ta xuống chợ, để ta kể chuyện xưa.

Hoàng hậu nương nương cũng thích nói chuyện xưa, nhớ rõ mùa hè năm đó chúng ta đuổi cung nữ đi, vài người dựa vào ghế ở ngự hoa viên, phe phẩy quạt hương bồ. Qúy phi nương nương nằm trên đùi hoàng hậu, hoàng hậu một bên vuốt tóc nàng, một bên kể chuyện xưa.

Ta không nhịn được xen mồm, có đôi khi Trần tiệp dư mê mẩn nghe các nàng kể chuyện xưa bị ta xen vào, phe phẩy quạt không đuổi muỗi, mà chỉ đuổi ta! Ta không phục nhảy dựng lên lấy cây quạt của Trần tiệp dưa múa máy, ai bảo nàng ngồi bên cạnh ta. Vì thế tiếc mục nghe chuyện xưa trở thành tiếc mục người đuổi người bắt. Hoàng hậu nương nương không hổ là mẫu nghi thiên hạ, cười rộ lên đều là dáng vẻ tao nhã, quý phi nương nương cười đến thắt lưng run run, ánh mắt nhìn về phía hoàng hậu. Trương chiêu nghi là tiểu thư khuê cát, cười rộ lên cũng phải lấy khăn che miệng, ngay cả Tống chiêu nghi luôn không nói chuyện cũng cười.

Chuyện ta thích nhất chính là chọc cho người khác vui vẻ.

Nhưng nha đầu Xảo Nhan bên cạnh lại thành tỷ muội ta. Nàng dựa vào cặp mắt kia hầu hạ hoàng thượng, lúc ấy ta cảm thấy không vui. Hóa ra yêu nhau cỡ não cũng có thể bị thay thế, ta giận, giận Xảo nhan phản bội, giận hoàng thượng phụ lòng, làm cho ta không còn tin rằng hoàng thượng trọng tình trọng nghĩa với quý phi.

Qủa nhiên, hoàng hậu nói rất đúng, nam nhân đều là kẻ lừa đảo, lúc nào cũng nói lời lừa dối. Nhưng nhìn Thẩm quý phi giống như không đau lòng,nàng vẫn dịu dàng như vậy, vẫn thân thiết như vậy, đáng yêu như vậy. Nàng nói nàng không yêu hoàng thượng.

Được rồi, ta thật vất vả mới chấp nhận tình yêu đẹp như thoại bản lại có thể dễ dàng tan vỡ như vậy.

Hậu cung dần trở nên ra dáng hơn, các nàng nói quý phi phạm sai lầm, bị hoàng thượng phạt vào lãnh cung, ai cũng không được đến thăm, hoàng hậu nương nương cũng bị giam lại. Hậu cung giống như rối loạn, hoàng thượng cũng không phải người tốt, hoàng hậu cùng quý phi nương nương tốt như vậy, lại có thể phạt các nàng, nữ nhân mưu mô lại mặc kệ, xứng đáng không được Thẩm tỷ tỷ yêu.

Thật ra ta cũng được sủng một đoạn thời gian, khi hoàng thượng đến chỗ ta, nói muốn ngắm ta cười, nói ta cười lên thật đẹp mắt, Trong lòng ta hiểu rõ, hoàng thượng làm sao muốn ngắm ta cười, là muốn thấy quý phi nương nương cười. Nhưng làm sao ta cười đẹp như quý phi nương nương được, ta không thích cười.

Hoàng thượng sủng ta, ta tự nhiên thành cái đinh trong mắt nữ nhân hậu cung, các nàng thực sự không đáng yêu, mỗi lần đi thỉnh an hoàng hậu đều châm chọc ta vài câu, nói ta cậy sủng mà kiêu, không hiểu quy củ. Người ta đều đã mắng đến trên đầu ta, ta tất nhiên giận, liền mắng các nàng, ngôn ngữ thô lỗ gì cũng nói, Trần tiệp dư lôi kéo ta, thật ra ta biết nàng đứng về phía ta, hoàng hậu nương nương cũng vậy, mỗi lần đều là chờ ta mắng xong mới ngăn lại.

Phong hào gì đó thăng lên rớt xuống, ta cũng từng được phong tu nghi, nhưng hoàng thượng là cẩu nam nhân mắt mù, bằng không làm thế nào mỗi lần ta bị nói xấu đều tin, trực tiếp liền phạt ta. Qúy phi nương nương thật đáng thương, thích hoàng thượng.

Xảo Nhan mang thai, ta không muốn qua lại với nàng ta, nhưng nàng bị An quý nhân đánh hai mươi trượng, cũng thật đáng thương, Trần tiệp dư mang thai, nàng là người có mệnh tốt, lúc đó Trần gia cũng lập công, hoàng thượng phong nàng làm Gia phi. Về sau hai chúng ta gặp mặt, ta cũng gọi nàng là nương nương! Ta vui vẻ thay nàng, hoàng hậu nhân từ ha lệnh cho ta ở bên cạnh nàng, chuyện tốt luôn đi với nhau, Qúy phi nương nương cũng được thả ra.

Ta vốn nghĩ rặng mọi chuyện sẽ tốt, chúng ta an an ổn ổn để cho bọn họ tranh giành hoàng thượng. Tranh sống tranh chết không liên quan đến chúng ta. Không được bao lâu Gia phi bị người ta đẩy, sinh non, Nàng ở bên trong khóc la, lòng ta cũng nhói, nhịn không được cũng khóc theo. Ta không ngừng nhìn xung quanh, hy vọng hoàng thượng đến, dù sao cũng là đứa nhỏ của hắn. Nhưng cuối cùng bà mụ nói Gia phi không ổn, hắn cũng không tới.

Đại hoàng tử Trường Hân được ta nuôi dưỡng, ta dính vận may trở thành Huệ phi, ta cũng không thích cái này. Còn không dễ nghe bằng Thiệu mỹ nhân. Lúc trước trong này vẫn cực kỳ ghét cẩu hoàng đế, nếu không phải hắn, Gia phi cũng không chịu khổ.

Nhưng Trường Hân rất đáng yêu. Mềm mềm, nằm trong lòng ngực ta. Hắn gọi ta là mẫu phi, Trương chiêu nghi thích dạy hắn đọc sách viết chữ, hắn cũng rất thích, mỗi lần đều chăm chú nghe. Ta sợ đứa nhỏ mất đi sự ngây thơ chất phác liền dẫn hắn đi nghịch bùn, giựt dây hắn đi leo cây bắt chim, mỗi lần hoàng hậu biết đều mắng cả hai.

Trường Hân rất ngoan, hắn không biết mẫu thân mình là ai, ta liền nói với hắn. Mỗi lần nói đến Trần tiệp dư ta đều khóc. Trường Hân bước đến lau nước mắt cho ta, nói với ta, "Mẫu thân trên trời có linh, sẽ không muốn mẫu phi chịu khổ. Trường Hân lâu nước mắt giúp mẫu phi." Ta cảm tạ Trần tiệp dư, dù nàng mất, cũng để lại tâm can của nàng cho ta. Nàng nhất định sợ chính mình rời đi ta sẽ nhàm chán.

Sau đó Hiền phi cũng có hai vị hoàng tử, Hứa mỹ nhân cũng có một đứa. Trường Hân cũng có bạn chơi chung.

Ta không phải không phải không từng ghét Thẩm quý nhân, nàng là hoàng quý phi, địa vị gần bằng hoàng hậu, vô luận làm sai cái gì hoàng thượng cũng không phạt nàng, ta rất hâm mộ. Ta không ghét cái này, ta ghét lúc nàng mang thai, hoàng thượng có thể ở bên nàng, đem nàng trân quý như bảo vật. Nhưng lúc trước Trần tiệp dư không được như vậy...nếu hoàng thượng có thể coi trọng nàng một chút, Trần tiệp dư cũng sẽ không khó sinh qua đời.

Qúy phi sinh ra một tiểu công chúa, Trường Hân rất thích, vẫn luôn đòi đến thăm muội muội. Diên Linh, Diên Hủ đều yêu thích muội muội. Tiểu công chúa cười rộ lên rất đẹp, cười rộ lên ngọt cả lòng người.

Chỉ tiếc nương nương bạc mệnh, một năm sau cũng vội vàng rời đi, Nàng cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi bảo táp mưa sa, vẫn là thở ra hơi thở cuối cùng, rời khỏi thế gian. Hoàng hậu nói Thẩm tỷ tỷ ra đi bình thản, không chịu khổ gì. Nhưng nàng lại để lại vướng bận cho chúng ta, lần đầu tiên chúng ta thấy hoàng thượng khóc, như nhìn thấy người anh hùng cao cao tại thượng khóc như một đứa nhỏ. Qúy phi nương nương, người đã yên nghỉ rồi đúng không?

Ngũ công chúa Yêu Yêu được gửi cho hoàng hậu nuôi dưỡng, nàng thích cười, hoàng thượng cũng yêu thương nàng. Lại qua vài nắm, nhi tử của hoàng thượng cũng dần dần nhiều hơn, Trường Hân dẫn theo mấy đệ đệ muội muội đi chơi.

Sai khi đến thời điểm nhập học, Trương chiêu nghi vẻ mặt vui vẻ nói với ta, hoàng thượng mời đại ca nàng đến dạy cho bọn họ. Ta cũng vui vẻ thay nàng, cứ như vậy, Trương gia hơn mười năm rốt cuộc cũng có thể xoay người.

Hoàng hậu không con, nàng giống như ta chăm sóc cho cho con của tỷ muội. Đến lúc lập thái tử, Trường Hân được lập làm thái tử, Bất tri bất giác ta cũng đã già, tóc bạc rất nhiều, ta bỗng có chút hâm mộ quý phi tỷ tỷ, nàng lưu lại thế gian hình ảnh mỹ mão động lòng người, cả đời không già đi...

Hoàng thượng cũng già, chỉ là hắn thoái vị, đi ẩn cư. Không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết, hoàng thượng muốn đi đến nơi có hoa đào. Trường Hân cũng cưới thê tử, là do ta cùng thái hậu tuyển chọn, cô nương Tống gia, cháu gái của Hiền phi, là một mỹ nhân dịu dàng. Ngày đầu sau khi bọn họ thành thân đến chỗ thái hậu cùng ta, ta nhìn thấy bọn nó vui vẻ, thưởng cho một cây trâm ngọc, đó là cây trâm năm đó ta nhập cung nhìn chằm chằm Thẩm quý phi, nàng liền tháo xuống tặng ta.

Âm thanh của ta đã khàn đi, không còn thanh thúy như lúc trẻ, ta nói: "Các con ngoan, Trường Hân, con nhất định không thể phụ hoàng hậu." Cha của ngươi đã phụ nhiều người lắm. Ta dẫn bọn họ đi bái Trần tiệp dư. Ngươi thấy không, con của ngươi cưới được một thê tử tốt.

Trường Hân là kiêu ngạo cả đời ta, dân chúng dưới tay hắn đều bình an ấm no. Nhưng ta lại không phải mẫu phi tốt, ta vậy mà lại tặng nữ nhân cho hắn, hoàng hậu không một câu oán giận, hoàng thượng lại bất mãn. Ta không biết ta phạm sai lầm, ta chỉ muốn..chỉ muốn giúp hoàng gia khai chi tán diệp... Hóa ra bất tri bất giác ta cũng trở thành người ta ghét. Hắn không phụ hoàng hậu, là ta thay hắn phụ. Thái thượng hoàng năm đó cũng như vậy sao?

Công chúa Yêu Yêu cập kê, thái thượng hoàng mang nó rời khỏi cung, không ai biết đi đâu. Từ biệt ba tháng, khi Yêu Yêu trở về đã dẫn theo một nam tử, cả người hào hoa phong nhã, chúng ta nhìn công chúa lỗ tai đỏ lên, nàng nói đó là Sở Thanh Trần, đại thiếu gia Sở gia. Ta cười nói với bệ hạ công chúa muốn phò mã rồi.

Ngay cả Hiền thái phi cũng trêu ghẹo: "Phụ hoàng con chịu sao?"

Hoài vương nhìn chằm chằm Sở Thanh Trần, giống như muốn nuốt người ta. Hoài vương là thất hoàng tử, hắn thân với Yêu Yêu nhất. Hiện giờ có người muốn cướp tỷ tỷ hắn, hắn rất không vui. Họ Sở kia vẫn nở nụ cười phong nhã, nhìn lại tiểu Thất. Ngay cả hoàng thượng cũng ghen, ở sau lưng tiểu Thất nhìn phò mã của Yêu Yêu. Sau đó hai người đọ võ công, vậy mà tiểu Thất khổ luyện võ công lại bị đánh bại.

Yêu Yêu nói với chúng ta, nàng đi Tây Vực, phụ hoàng nói đó là cố hương của mẫu thân. nhưng đến khi Thẩm Yễu mất cũng chưa được đi đến. "Người Tây Vực có tóc vàng mắt xanh, cũng có người tóc đen mắt đen, rất xinh đẹp." Sở đại công tử là do nàng gặp trên đường đi, là cháu của tể tướng. Sở công tử cứu nàng một mạng, người vô cùng tốt.

Yêu Yêu thông minh như mẫu thân nàng, Sở Thanh Trần sau khi cưới nàng liền dẫn nàng đi du ngoạn, cả đời cũng chỉ có mình nàng. Ta biết, Yêu Yêu hạnh phúc. Ánh mắt của phò mã luôn ở trên người nàng, nhìn liền nhìn cả đời. Diên Linh không thích nữ nhân, Thái hậu cùng Hiền thái phi cũng chưa nói gì, Hiền thái phi nói không cần con mình khai chi tán diệp, chỉ hy vọng nó vui vẻ. Nhưng con đường kia cũng không dễ đi.

Ta cản thấy ta không nên nạp nữ nhân cho Trường Hân. Đúng vậy, chúng ta sống đến tuổi này chỉ mong con cháu được sống vui vẻ.

Trương chiêu nghi, thục phi, đức phi...Bằng hữu, kẻ thù đều dần rời đi.

Ta so với thái hậu may mắn hơn, ta đi trước nàng. Ta đi vào một ngày nàng chải tóc cho ta, trong gương, hai người chúng ta đã đầy nếp nhăn, tóc bạc đầy đầu, cuối cùng cũng ứng với câu mỹ nhân tuổi già.

Thái hậu nói tóc ta bạc rất đẹp, trắng như tuyết, không giống nàng chỗ trắng chỗ đen. Ta cười, khóe mắt hằn lên nếp nhắn, "Đã đến tuổi này, còn so xinh đẹp hay không xinh đẹp."

"Đúng vậy. đừng nói ai gia già.."

Ý Dao tỷ tỷ chải tóc cho ta, nàng chải chải bỗng nhiên nói: "Một chả đến cùng, phú quý không sầu, hai chải đến cùng, vô lo vô bệnh..." Khi ta xuất giá nương cũng không nói những câu này, không nghĩ đến một người có thể bước nửa chân vào quan tài vẫn còn có thể nghe được.

Đêm đó ta ngủ rất an ổn, không ho cũng không giật mình. Ta mơ thấy chính mình vào cung mùa hè năm đó, mọi người ngồi quanh táng cât, cắn hạt dưa, làm nữu hồng, nói chuyện phiếm. Thẩm quý phi còn mua kiếm, Gia phi nhảy múa, Trương chiêu ngih vì được nàng khen mà đỏ mặt.

Ta là Thiệu Du, đây là năm sáu mươi mốt ta vào cung.