Bản thân Thẩm Yểu cũng không ngờ đến, vết máu bắn trên mặt nàng, hòa cùng với nước mắt. Nàng chưa từng gϊếŧ người...nàng gϊếŧ người... Cố Thầm Giang cũng giật mình, hắn đi đến ôm lấy Thẩm Yểu, để mặt nàng áp vào ngực hắn.
Cũng tốt, cũng tốt, Cố Thầm Giang không còn phải phân vân không biết nên xử lý thái tử như thế nào. Gϊếŧ, Thẩm Yểu hận hắn. giữ lại, hậu hoạn về sau.
Cuối cùng đoàn người của Cố Thầm Giang chiến thắng. Thái tử ch.ết, phần lớn các đại thần đều đứng về phía Cố Thầm Giang. Hắn để cho Thẩm Yểu đến chỗ Vân quý phi trước, không, bây giờ đã là Vân thái phi.
Vân thái phi đã già đi rất nhiều, nàng vốn là người Tây Vực, làn da trắng, lại càng dễ dàng lộ nếp nhăn, Thẩm Yểu không ngủ được, nàng vừa nhắm mắt liền nhớ đến hình ảnh bản thân đ.âm ch.ết thái tử. Cô mẫu đi vào phòng ngủ, nắm lấy tay Thẩm Yểu dỗ nàng đi vào giấc.
Vân thái phi luôn dịu dàng, từ khi vài năm trước Thẩm tướng quân ch.ết trận, cả kinh thành chỉ còn mình Thẩm Yểu là người có quan hệ huyết thống với nàng. Nàng được yêu thương nửa đời người, dưới gối không có con, mỗi khi có người khác hỏi, đều nói bản thân có con cũng vô dụng, chỉ thêm phiền phức. Đúng vậy, hoàng tử có huyết thống ngoại lai thì có thể làm gì.
Thẩm Yểu lúc trước rất thích nghe Vân thái phi nói chuyện xưa, nói về quê hương Tây Vực của nàng, nói về việc mẫu thân cùng phụ thân quen biết nhau thế nào, nói những trò nghịch ngợm trước kia của các nàng, nói chuyện hoàng cung. Nàng nói, "Dù thế nào, cũng đừng rơi vào ái tình với đế vương."
Ngày thứ hai Cố Thầm Giang đăng cơ. Tứ hoàng tử được phong làm thân vương, ngũ công chúa được phong làm Vĩnh Lạc trưởng công chúa, Nhu phi phong làm thái hậu, Đại hoàng tử cùng mẫu phi, còn có tiên hoàng hậu phán tội mưu phản bị ch.ém đầu. Hắn không có đến thâm Thẩm Yểu, không lập hậu.
Ngày thứ ba, hắn lập đích nữ Tả thừa tướng Qúy Ý Dao thành hoàng hậu, Thẩm Yểu phong phi. Hắn vẫn như cũ không đón Thẩm Yểu trở về.
Ngày thứ tư tân hoàng đại hôn, Thẩm Yểu không xuất hiện, nhưng ở trong cung thì sao có thể không nhìn thấy. Ngày ấy nàng cười nói cùng Vân thái phi: "Hoàng hậu nương nương mặc hỉ phục rất đẹp, đáng tiếc... con vĩnh viễn không thể mặc được." Mấy ngày không gặp nữ tử đã gầy đi nhiều. Mùa đông đến, bệnh cũ của nàng tái phát. Hắn vẫn là không đến đón nàng về.
Ngày thứ năm hắn đến đây, câu đầu tiên hắn nói là, "Xin lỗi." Thẩm Yểu kìm nén nước mắt lắc đầu, nàng ngồi trên kiệu đi vào hậu cung, rõ ràng chỉ có vài bước, lại giống như đi vào vực sâu vạn trượng. Nàng vén màng lên, bên cạnh là tường cung quen thuộc, một màu đỏ dài đằng đẵng. Nàng chưa bao giờ nghĩ, đây sẽ là nơi chôn cả đời nàng.
Đảo mắt Cố Thầm Giang đã đăng cơ được hai năm có lẻ. Một năm trước do chịu áp lực của các đại thần, hắn tuyển tú nữ một lần, hậu cung cũng ngày càng náo nhiệt.
"Tô tô ngươi nhìn xem, lá phong đỏ rồi." Thẩm Yểu ngồi dựa bên cửa sổ, ngón tay chỉ ra phía hoa viên. Tô Tô là cung nữ của nàng, năm đó đích thân Cố Thầm Giang lựa chọn cho nàng, nàng nhìn tiểu nha đầu kia vô cùng đáng yêu, thật ra có vài phần giống với bản thân năm đó. Đúng vậy, năm đó. Rõ ràng chỉ có vài năm, tính cách của nàng đã được mài dũa đến không còn gì.
Cung nữ tên Tô Tô đi lên khoác cho nàng thêm một cái áo choàng, "Nương nương, thời tiết chuyển lạnh, thân thể người không tốt, cũng không thể để bị cảm lạnh."
Thẩm Yểu cười cười, nhấp một ngụm trà, nước trà đã lạnh. Nhớ đến đã sắp đến thời gian đi Phương Nghi cung thỉnh an hoàng hậu. Lúc đầu chỉ có nàng và hoàng hậu trong hậu cung rộng lớn, tuy rằng Cố Thầm Giang bảo nàng không cần mỗi ngày đều đi thỉnh an. Nhưng Thẩm Yểu không muốn để mọi người nghĩ nàng cậy sủng sinh kiêu, hơn nữa nàng cũng cả ngày nhàn rỗi nhàm chán. Cứ như vậy hai người trò chuyện vui vẻ, nhìn vào không giống chính thê thϊếp thất, ngược lại giống tỷ muội thất lạc nhiều năm. Thẩm Yểu lúc trước ở biên ải, trong kinh thành không thường xuyên qua lại với giới quý nữ, ngoại trừ ngũ công chúa, bên người cũng không có khuê mật nào.
Qúy Ý Dao là một hoàng hậu tốt, cho dùng là quản lý hậu cung hay phân phát bổng lộc hàng tháng. Tính tình ngay thẳng nhưng thật ra không khác Thẩm Yểu là bao, sớm đã được mài dũa từ lâu, hoàng hậu đánh đàn, nàng múa kiếm...Chỉ tiếc, Thẩm Yểu đã sớm quên mất bản thân đã ở trong cung bao lâu, một năm lại một năm, ngày ngày càng bệnh tật nhiều hơn. Có lẽ đại phu nói đúng, nàng không sống qua tuổi thiếu niên.
Lúc Thẩm Yểu đến Phượng Nghi cung, đã không ít các phi tần ở đây, có quen biết, có lạ mặt.. Thấy Thẩm Yểu đến, các nàng liền đứng lên hành lễ, hoàng hậu cũng đi đến nắm tay nàng. Dù sao, ngoại trừ hoàng hậu thì Thẩm Yểu chính là hoàng quý phi có quyền nhất.
Thẩm Yểu nắm tay hoàng hậu, hai người nhìn nhau cười. Nàng gật đầu bảo mọi người ngồi xuống.
" Trì Mộ, tay của muội sau lạnh lạnh thế?" Hoàng hậu nắm tay nàng nhíu mày nói.
Thẩm Yểu quay đầu cười, "Mùa đông sắp đến...Ý Dao tủ tủ cần phải chuẩn bị, không lâu sẽ đến sinh thần của hoàng thượng." Nói xong chính mình cười khổ một tiếng, chính mình lại nhớ lâu đến như vậy. Rõ ràng...không yêu.
"Muội nhớ kỹ như vậy sao." Hoàng hậu trừng mắt nhìn Thẩm Yểu, vươn tay chỉ vào giữa trán nàng, dỗ đến Thẩm Yểu cười to.
Có phi tần cười khanh khách nói, "Hoàng hậu nương nương cùng Thẩm quý phi quan hệ thật tốt."
Lời này cũng đủ mỉa mai. Thẩm Yểu nhíu mày nhìn lại, là một khuôn mặt xa lạ. Hoàng hậu ở bên tay nàng nói nhỏ, "Là nữ nhi Trương thái phó, Trương Tư Uyển, được phong làm Trương chiêu nghi. Vừa vào cung mấy ngày trước."
"Trương thái phó...Trương thái phó sao..." Thầy dạy của thái tử. Thẩm Yểu có chút dăm chiêu, trong nháy mắt nàng hiểu được nguyên nhân Trương Tử Uyển tiến cung. Đúng vậy, thầy dạy của tiền thái tử, nếu Trương chiêu nghi được sủng áu, Trương gia vẫn có thể tồn tại trong triều, Thẩm Yểu nhìn nàng, đôi mắt xanh biếc đảo đảo.
"Ta cùng Ý Dao tỷ tỷ mặc dù ở chung không lâu, lại thân như tỷ muội. Nếu Trương chiêu nghi ghen tỵ, hay là chút nữa ở lại thưởng hoa cùng bọn ta."
Hậu cung này có hay người không thể chọc, là Hoàng hậu nương nương cùng Thẩm quý phi. Một người là mẫu nghi thiên hạ, quyền sinh sát lục cung. Một người là phi tần được sủng ái nhất,, thiên hạ có ai không biết Thẩm quý phi là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, hàng đêm đều đến tẩm cung nàng. Nếu không phải Qúy gia nắm quyền thế, vị trí hoàng hậu có lẽ không đến lượt Qúy Ý Dao ngồi.
Vốn tưởng rằng các nàng sẽ đấu đá với nhau một trận mưa gió máu tanh, không không ngờ đến hoàng hậu nương nương đoan trang ôn nhu, Thẩm quý phi hoạt bát đáng yêu, hai người thân nhau như tỷ muội.
Mỗi ngày thỉnh an cùng lắm chỉ là hơn mười vị phi tần gặp nhau ở Phượng Nghi cung uống trà tám chuyện, cắn hạt dưa, ăn điểm tâm. Không được một lúc liền nói đến công tử nhà ai bị bắt gặp đi thanh lâu, chuyện bát quái trên đời gì cũng nói ra. Thật ra nàng không hứng thú với chuyện này, mỗi lần như vậy Thẩm Yểu đều lắng nghe, không mấy khi nói vào.
Phụ họa cái gì? Ví dụ như nói hôm nay công tử nhà nào tâm địa gian xảo, hôm kia nói tài nữ kinh thành nào là nhất, hỏi thúc thúc của Hứa mỹ nhân vì sao cứ liên tục thi rớt mấy năm liền.
Những người khác đều nhanh chóng đi về, chỉ còn Hoàng hậu, Thẩm Yểu cùng Trương chiêu nghi. Trương chiêu nghi nhìn mọi người giải tán, nàng cung kính quỳ trên mặt đất, hoàng hậu đưa cho nàng một cái gối lót dưới chân, cau mày không tức giận. Thẩm Yểu thật ra vẫn bình tĩnh bình phẩm trà lài của Phượng Nghi cung, nàng thích nhất là loại trà này, lại không chịu mang về, chỉ tranh thủ đến sớm thỉnh an để uống.
Trương chiêu nghi cúi đầu, không thấy được biểu cảm của hai người. Âm thanh nàng run rẩy: " Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương.... Van xin hai người, phải giúp ta...."
Thẩm Yểu giương mắt nhìn Trương chiêu nghi, " Ngươi muốn thị tẩm sao?" Loại lời này nói ra một cách quang minh chính đại nói ra làm cho Trương chiêu nghi cùng mấu cung nữ nhịn không được đỏ mặt. Thẩm Yểu tiếp tục nói: "Vì Trương gia sao? Ta có thể giúp ngươi. Hôm nay Hoàng thượng nếu đến Vân Nham điện, ta liền thay Trương gia ngươi cầu tình... Về phần có thể giúp hay không đều không phải do ta." Không phải Trương gia, là bởi vì thái tử điện hạ.
Hai năm hơn...Chưa một lần nàng dám đi đến trước mộ phần thái tử, mỗi ngày đến ngày đó, nàng đều yên lặng đi chùa miếu tế bái. Cho dù Thẩm Yểu không tin thần phật.
Hoàng hậu nhìn một chút mở miệng: "Trì Mộ nguyện ý giúp ngươi. Nếu người nọ nguyện ý...ta có thể giúp ngươi được lật thẻ." Qúy Ý Dao lo lắng không phải thừa, dù sao nhiều năm như vậy, người được thị tẩm không được mấy người. Cho dù nàng cũng không được mấy lần, thánh thượng đến chỗ nàng cũng tám chín phần là do Thẩm Yểu dỗ dành hắn đến. Sau đó hai người không ai làm gì ai, Cố Thầm Giang ngủ ở một bên. Qúy Ý Dao hoài nghi ngày đại hôn hắn cũng tưởng tượng bản thân đang ở với Trì Mộ. Thật ra nàng cũng không tính toán gì, dù sao hoàng đế cũng không đáng để nàng yêu, Qúy Ý Dao cảm thấy Trì Mộ cùng hắn là một đôi uyên ương số khổ. Chỉ vì danh vọng gia tộc nên nàng mới gánh cái danh chủ quản hậu cung này thôi.
Trương chiêu nghi nghẹn ngào, nàng khóc, ngẩng đầu lên nước mắt đã đầm đìa. Nàng khấu đầu ba cái thật mạnh: " Thẩm quý phi...xin lỗi...xin lỗi....cảm ơn. Đa tạ hoàng hậu nương nương! Đa tạ quý phi nương nương.....!"
Hoàng hậu trầm mặc, nàng lo lắng nhìn về phía Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu bình tĩnh vô cùng, ho khan vài tiếng, " Trương chiêu nghi, trên mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi. Hoàng thượng không phải là của một mình ta...Loại chuyện này không cầm cảm tạ. Cảm tạ hoàng hậu nương nương nhân từ được rồi." Nàng nói xong nhìn về phía Qúy Ý Dao cười, nói tiếp: " Ý Dao tỷ tỷ, tỷ nói chuyện với hoàng thượng, đừng cứ đến chỗ người cũ như ta. Ta thấy có muội muội mới đến cũng chưa từng được thị tẩm." Thật ra chính Thẩm Yểu cũng không biết làm sao, chính mình nói cũng chưa chắc có tác dụng.
Hoàng hậu hạ mi, nàng đến nay cũng không thể nhìn thấu liệu Trì Mộ có còn yêu Cố Thầm Giang không. Nếu yêu một người, làm sao lại có thể dễ dàng đem người đó đứa cho một người khác? Nếu không yêu, thế thì đôi mắt thâm tình mỗi khi nói lại chuyện xưa của nàng ấy cùng hoàng thượng là sao? Trương chiêu nghi cũng rơi vào mông lung, nàng vừa vào cung liền nghe được câu chuyện Thẩm quý phi cùng hoàng thượng tình như keo sơn.
Ngày ấy khi Thẩm Yểu nằm trên trường kỷ ở Vân Nham điện đọc thoại bản, Cố Thầm Giang đi vào. Thẩm Yểu còn có chút bất ngờ, người này sao hôm nay lại đến sớm như vậy. Cố Thầm Giang khoát tay ý bảo không cần hành lễ, Thẩm Yểu vừa vặn cũng lười động đậy, nâng mí mắt nhìn.
Nàng nằm trên ghế cạnh một gốc hoa quế trong sân, trên người đắp một tấm chăn bông, Tô Tô ở bên cạnh hầu hạ, rất nhàn nhã. Cố Thầm Giang đi đến hai ba bước liền ngồi xuống ôm thắt eo nàng, cúi người xuống hõm cổ nàng. " A Mộ làm sao lại có tâm tình đọc sách? Trẫm nhớ rõ trước kia nàng chán nhất là loại ra vẻ nho nhã này mà."
"Nhưng ngài thích." Thẩm Yểu không thoải maid xoay xoay người,buộc miệng nói ra. Hai người bọn họ phút chốc ngẩn ra, Thẩm Yểu cảm giác cái ôm rõ ràng cứng đờ lại. Nàng xấu hổ cười vài tiếng. " Nói đùa thôi, củ là gần đây sức khỏe không tốt, cũng không thể múa đao lộng kiếm. Liền phải xem đỡ thứ này, Chuyện xưa nhân gian vẫn thú vị hơn mấy cuốn sách trong thư phòng của người."
"Sức khỏe không tốt? A Mộ, nàng có uống thuốc đúng giờ không?" Cố Thầm Giang chau mày, Thẩm Yểu nở nụ cười, nàng buông sách xuống, trở mình nhìn thẳng vào Cố Thầm Giang, nâng tay vuốt lên mí mắt hắn.
"Ngài không thấy sao....Trên người ta hiện tại đều là mùi thuốc. Hoàng thượng...Người cười với ta nhiều một chút được không, trước đây ngài không như thế, lớn lên lại không biết cười nữa. Trì Mộ sợ...sợ ngày nào đó đi rồi cũng không thể nhìn thấy ngài cười được mấy lần." Âm thanh Thẩm Yểu mềm mại nhẹ nhàng, lại mang theo âm điệu hoạt bát.
Cố Thầm Giang nghe xong tuy là trách nàng ăn nói lung tung, nhưng vẫn hứa với nàng, cười cho nàng xem.
Cho dù gượng ép lại vẫn xinh đẹp như cũ... Thẩm Yểu nghĩ.
"Phân phó cho người chuẩn bị bữa tối đi." Cố Thầm Giang ôm Thẩm Yểu, quay đầu nói với tỳ nữ.
Lúc này đến lượt Thẩm Yểu nhíu mày, " Hoàng thượng hôm nay vẫn ở lại Vân Nham điện sao? Hiện giờ trong cung có nhiều người, hoàng thượng không thể cứ đến chỗ ta được."
"Nàng muốn đuổi trẫm? Đuổi trẫm đến chỗ của hoàng hậu kai?" Cố Thầm Giang giận không nhịn được hỏi. Lúc trước Thẩm Yểu lấy lý do người ngoài nhìn vào, nói nàng là hồ ly mị quốc, dỗ dành hắn đến chỗ của hoàng hậu.
Dự kiến được phản ứng của hắn, Thẩm Yểu trầm mặc ngồi dậy, tiện đà giải thích: " Hoàng thượng không phải là hoàng thượng của một mình Trì Mộ. Không chỉ là hoàng hậu, mặt khác còn muốn hoàng thượng thị tẩm nhiều phi tần hơn."
"Được! Được Thẩm quý phi nói có lý, bãi giá. Hôm nay trẫm đến phượng nghi cung lật thẻ bài." Cố Thầm Giang xoay người ròi đi không quyến luyến.
Thẩm Yểu biết, hắn nổi giận. cũng chỉ có thể cười khổ bảo Tô Tô không cần chuẩn bị bữa tối cho hoàng thượng. Nàng thì thảo hỏi Tô Tô, "Ta có phải không biết chuyện không? Hoàng thượng rõ ràng đến đây, ta lại đuổi hắn đi."