Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 87: 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
-------------------------------

(1) Bản đàn tôi gắn link ở trên là bài "Lương Chúc" được nhắc đến trong chương này, các bạn có thể vừa nghe vừa đọc cho có tinh thần he. Hay lắm á.

-------------------------------

"Anh Lam ạ.", Giản Thiếu Mai lập tức đứng thẳng người. Cậu kinh ngạc kéo tay anh: "Anh không phải đi xã giao với người khác ạ?"

"Tôi có quen biết ai trong này đâu".

Đây là lần đầu tiên Giám đốc Tiền mời anh tham gia loại tiệc này, có lẽ ông ta muốn kéo anh về phe của mình. Xưa nay, năng lực làm việc của Lam Minh Tô chưa từng khiến ai phải bận lòng, nhưng mỗi khi tiếp đãi một vị khách lớn như Giám đốc Tiền, anh lại vô cùng khách sáo và hời hợt. Từ lâu, anh đã nghe nói Giám đốc Tiền có một vòng xã giao rất khó gia nhập. Sau lần "chiêu đãi" trước, Giám đốc Tiền đã bắt đầu coi trọng Lam Minh Tô hơn. Anh ứng phó với ông ta thật cẩn thận, không có ý định làm thân cũng chẳng muốn đắc tội người ta, vậy mà không ngờ lần này Giám đốc Tiền lại mời anh đi tiệc thật.

Anh cũng chẳng rõ mấy bữa tiệc tùng này như thế nào, chỉ biết nâng cao cảnh giác, đi được bước nào hay bước ấy.

Ngoại trừ các tiếp viên đang có mặt ở đây thì bữa tiệc này cũng không có bao nhiêu khách. Nói cách khác, tất cả những thứ được chuẩn bị hôm nay đều được dùng để chiêu đãi những vị khách này.

Lam Minh Tô cũng nằm trong số được chiêu đãi đó.

Đèn trong sảnh tiệc bỗng tối đi, bốn phía cũng theo đó mà yên lặng hẳn. Chợt, tiếng cổ cầm vang lên. Giữa không gian tối tăm, trong tiếng đàn du dương, réo rắt tựa như cao sơn lưu thủy(*), một luồng sáng bỗng nhiên lóe lên, chiếu vào một người đàn ông mặc đồ cổ trang màu trắng trên sân khấu. Người này đang cúi đầu gảy đàn.

(*) Cao sơn lưu thủy: tức khúc "Cao sơn Lưu thủy", một trong Thập đại danh khúc cổ của Trung Quốc. Bản nhạc này gắn liền với điển tích về Bá Nha – Tử Kỳ. Nhìn chung thì là đang tả tiếng đàn du dương đó mà.

Giai điệu thánh thót này rất quen tai. Đó chính là khúc "Lương Chúc"(1) lay động lòng người. Về phần người đàn ông đang gảy đàn trên sân khấu kia, không ai khác, chính là "Chúc Anh Đài".

"Sở thích của Giám đốc Tiền thế mà tao nhã quá nhỉ.", Giản Thiếu Mai khá bất ngờ.

Ngoại hình người kia rất được, mang theo khí chất cổ điển trang nhã. Có điều, khúc nhạc kia chỉ là nhạc nền thu sẵn, còn người đó không đánh đàn thật.

Giản Thiếu Mai thấy quái lạ, khẽ hỏi Lam Minh Tô: "Anh Lam ơi, Chúc Anh Đài là con gái kia mà? Sao em lại có cảm giác Chúc Anh Đài này... Dáng người không giống lắm nhỉ..."

Lam Minh Tô mím môi. Anh cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Trong lúc người đàn ông kia đang gảy đàn, một chàng trai khác cũng mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng bước lên sân khấu. Người này thân mật ngồi sát bên cạnh người đàn ông lúc đầu kia, cả hai cùng nhau gảy đàn. Bọn họ vuốt ve nhau, bắt đầu hôn nhẹ rồi dần hôn lâu hơn. Sau đó, chàng trai nọ vừa chậm rãi, vừa nóng lòng mà cởϊ qυầи áo của người đàn ông kia ra, khiến cho một vài tiếng cười khẽ cùng với tiếng ngợi khen vang lên dưới sân khấu.

Có kẻ còn hô lên: "Chơi cậu ta đi!"

Quần áo người kia bị xé toạc. Quả nhiên, đó là một người đàn ông thực thụ chứ chẳng có "Chúc Anh Đài" nào ở đây cả. Hai người trên sân khấu quấn quýt lấy nhau mà hôn hít trong tình trạng áo quần hững hờ, để lộ ra một phần vai và đùi. Đó quả thực là dáng vẻ vô cùng hấp dẫn. Tiếng cười đùa bên dưới sân khấu vang lên không ngớt, còn Giản Thiếu Mai thì đã nghệt mặt ra đấy rồi.

Cái gì thế này? Tranh xuân cung bản live action à???



Chợt, có người kéo cổ tay cậu, hỏi: "Muốn xem tiếp hả?"

Giản Thiếu Mai quay sang thì thấy Lam Minh Tô đang hơi cúi xuống, không buồn nhìn hai người đang tɧác ɭoạи trên sân khấu kia. Tuy cậu không thấy được biểu cảm của anh, nhưng vẫn nghe ra giọng anh bình tĩnh như thường.

"Không, không ạ.", Giản Thiếu Mai vừa đáp vừa trở tay nắm chặt lấy tay anh. Không hiểu sao, hôm nay Lam Minh Tô đeo mặt nạ khiến cho Giản Thiếu Mai vừa có cảm giác thân quen, vừa cảm thấy anh thần bí đến lạ kỳ. Nghĩ đến cơ thể trần trụi của người đang đứng cạnh mình đây, bỗng dưng Giản Thiếu Mai thở gấp hơn hẳn. Cậu hỏi: "Bọn họ tính làm thật hả anh?"

Thế thì phạm pháp mà nhỉ?

Trên sân khấu truyền xuống tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở dốc dồn dập, khiến cho bầu không khí dưới sân khấu bùng lên. Khách khứa đeo mặt nạ chẳng thèm nể nang gì nữa, cất tiếng ngợi khen vô cùng trắng trợn.

Bây giờ, tụ tập ở đây chỉ là một đám người hành động đầy thú tính, chẳng biết ai với ai nên cũng chẳng sợ.

Kìa, làm thật rồi kìa. Trước mặt bàn dân thiên hạ mà dâʍ ɭσạи luôn. Giản Thiếu Mai, tấm chiếu hai mươi mốt năm tuổi, giờ mới được trải hoàn cảnh này lần đầu.

Hai kẻ trên sân khấu quấn quýt lấy nhau. Cả hai đều là nam giới có dung mạo, có vóc dáng, nên tình cảnh này cũng khá là vui tai vui mắt. Tuy nhiên, tâm tư Giản Thiếu Mai lại không đặt ở chỗ hai kẻ nọ mà cậu siết lấy bàn tay Lam Minh Tô, quay sang thì thầm bên tai anh: "Nếu anh Lam không muốn xem thì chúng mình đi chỗ khác đi".

Lam Minh Tô khe khẽ trả lời: "Đứng đây đi".

Tiếng thở gấp gáp đằng kia vẫn không ngừng truyền tới bên này. Đám người dưới sân khấu đã sớm buông thả từ lâu rồi. Giản Thiếu Mai dẫu biết không nên nhưng vẫn cứ bị ham muốn bản năng hun cho mụ mị đầu óc.

Trong bóng tối mông lung, du͙© vọиɠ sôi sục, xộc thẳng vào xoang mũi người ta.

Bọn họ điên hết rồi.

Tay Giản Thiếu Mai vô duyên vô cớ lần xuống eo Lam Minh Tô. Cậu cất giọng khàn khàn mà gọi anh: "Anh Lam, em-"

"Em bình tĩnh đi.", đáp lại cậu vẫn là giọng nói lạnh nhạt đến đáng sợ kia. Anh ngập ngừng, bảo: "Đi với tôi."

Giản Thiếu Mai ngoan ngoãn cúi đầu tiếp bước Lam Minh Tô. Cậu chẳng biết họ đang đi đâu, chỉ thấy anh dẫn cậu vào một không gian hẹp hơn, bốn phía tối đen chẳng nhìn được gì. Hơi thở của Lam Minh Tô phả thẳng vào mặt cậu.

"Anh Lam ơi...", Giản Thiếu Mai mê muội dựa sát lên người Lam Minh Tô. "Thằng em" của cậu chẳng biết đã cương cứng từ bao giờ, đang nôn nóng cọ cọ vào đùi anh.

"Anh Lam ơi, em...", một tay Giản Thiếu Mai ghì tay Lam Minh Tô lên tường, tay còn lại thì qua quýt kéo thắt lưng của anh mấy cái. Cậu nỉ non: "Anh Lam ơi, anh sờ một cái là em lại cương hơn rồi-"

Bỗng, đỉnh đầu cậu lạnh toát. Một cốc nước ở đâu bỗng dưng giội thẳng xuống đầu cậu. Giản Thiếu Mai ngơ ngác nhìn, hơi mơ hồ. Nước chảy xuống cằm, nhỏ tí tách xuống mặt sàn.

Lam Minh Tô cởi mặt nạ ra. Giọng anh vẫn bình tĩnh và tỉnh táo, như thể người bị đè lên tường không phải là anh vậy: "Trong rượu có trộn lẫn cả thuốc kí©ɧ ɖụ© đấy".

Quả thật, bị giội một cốc nước lạnh xong, Giản Thiếu Mai tỉnh táo hơn một chút. Cậu lúng túng tránh khỏi người Lam Minh Tô, ngượng chín cả mặt. Giản Thiếu Mai ngớ người khi ý thức được rằng cả hai người đang đứng trong nhà vệ sinh. Toàn bộ nhà vệ sinh này đều được xông hương thơm nức, vừa yên tĩnh mát mẻ vừa sạch sẽ. Ngoài ra, trên tường nhà vệ sinh còn treo một bức tranh.

Cái nhà vệ sinh này còn rộng hơn cả phòng ký túc bốn người của cậu nữa này.



Lam Minh Tô cài lại dây thắt lưng vừa mới bị Giản Thiếu Mai kéo cho xộc xệch, dặn cậu: "Tối nay em đừng ăn uống gì ở ngoài kia đấy nhé".

Giản Thiếu Mai gật gật. Không biết là cậu đang tiếc hay sao mà hơi ngập ngừng, cúi đầu khẽ ấp úng: "Vẫn chưa... Xuống hẳn được ạ".

Lam Minh Tô liếc hạ bộ của Giản Thiếu Mai một cái. Nơi đó đang dựng lên một túp lều vải nhỏ. Anh giả vờ như không nghe thấy cậu nói gì, chỉ xoay người rửa tay. Giản Thiếu Mai bĩu môi. Trong này chỉ có hai người họ, tiếng cậu cũng có phải tiếng muỗi hay gì đâu, sao anh Lam lại không nghe được? Giả vờ không nghe thấy là được chứ gì.

Người đâu mà nhẫn tâm thế không biết. Giản Thiếu Mai cậu mà có tiền, chắc chắn bây giờ đã cởi sạch quần áo anh ra, cᏂị©Ꮒ anh luôn rồi!

Ây dà... Mà có tiền thì cũng không làm gì được.

Rốt cục gu của anh Lam là kiểu người như thế nào vậy?

"Ra ngoài thôi. Tối nay em nhớ theo sát tôi". Lam Minh Tô kéo kéo cà vạt ra, đeo lại mặt nạ rồi mới mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.

Tuy màn biểu diễn kia đã hết nhưng nó cũng làm bầu không khí của bữa tiệc nóng hẳn lên. Khách khứa ngồi trong chỗ tối, cười cười nói nói với các tiếp viên nam. Bởi vì còn nửa tiếng nữa mới đến tiết mục tiếp theo nên Lam Minh Tô chỉ yên tĩnh ngồi trên sofa mà nhìn mọi người. Giám đốc Tiền chợt đi ra từ một căn phòng phía Tây, tươi cười kéo anh, rủ rê: "Ngồi đây làm gì thế này? Đi vào chơi trò chơi đi".

Lam Minh Tô không từ chối được nên chỉ đành đi theo Giám đốc Tiền. Giản Thiếu Mai cũng lập tức đi theo sau anh. Lam Minh Tô được dẫn vào trong một phòng nghỉ rộng rãi. Các tiếp viên nam cùng với vài vị khách đang ngồi la liệt trên sàn, vừa cười đùa ầm ĩ vừa xoay một cái vỏ chai rượu. Giản Thiếu Mai không biết gì, mới định bụng ngồi xuống cạnh Lam Minh Tô thì bị anh đẩy nhẹ một cái. Anh dặn nhỏ: "Em đi sang bên đối diện tôi ngồi".

Giản Thiếu Mai ngớ ra. Thế là thế nào?

Khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người bên cạnh kéo ngồi xuống: "Nào nào ngồi xuống, ngồi xuống. Chơi chung cho vui".

Thấy Lam Minh Tô vẫn bình thản như thường thì Giản Thiếu Mai gấp muốn xỉu. Định làm gì vậy? Sao anh Lam không cho mình ngồi cạnh???

Chiếc vỏ chai xoay tít trên nền nhà. Một trận cười to bỗng vang lên cùng với tiếng hò reo ầm ĩ: "Đến đê! Đến đê!"

Chiếc chai giờ đã nằm im. Miệng chai chỉ về một người, còn đáy chai hướng về phía người khác. Hai người bị chỉ định cùng đẩy nhau vào trong một cái tủ trống. Giản Thiếu Mai vẫn chưa kịp phản ứng lại với mọi chuyện trước mắt. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa tủ mở toang, hai người vừa nãy quần áo xốc xếch đi ra khỏi tủ.

Giản Thiếu Mai mắt chữ O mồm chữ A, đầu óc xoay mòng mòng. Thế là sao? Hóa ra là hễ hai người nào bị cái chai này chỉ trúng thì phải cùng nhau vào tủ đồ làm "chuyện đó" hả?

Giản Thiếu Mai tự dưng thấy nghẹn họng. Hóa ra vì thế mà anh Lam mới bảo mình sang chỗ đối diện anh ấy ngồi hả? Tuy cậu không thấy rõ nét mặt Lam Minh Tô nhưng cậu rất rất rất rất muốn được cái chai chọn lấy một lần!

Đoạn, Giản Thiếu Mai giơ cái vỏ chai lên: "Để tôi xoay cho!"

----------------------

Góc chen mồm của Tôm:

Chương này tởm vl ạ xin thề:)
« Chương TrướcChương Tiếp »