Chương 1-3

Edit + Beta: V

Trên bảng hiệu viết vài chữ rồng bay phượng múa to tướng.

Dù Đoàn Hào cũng được xem là biết chữ biết nghĩa, nhưng y đọc không hiểu cho lắm. Nếu mấy chữ này đứng riêng thì y còn hiểu, nhưng hợp lại thì Đoàn Hào không rõ nó muốn biểu đạt ý nghĩa gì.

Y chắp tay sau lưng đứng ngắm nhìn nơi này một phen, không khỏi nhớ lại chuyện vừa nãy mình hỏi đường. Lời nhắc nhở của người địa phương trước khi đến đây khiến Đoàn Hào cảm thấy chỗ đây hơi quái lạ.

Từ khi bắt đầu triều đại đến nay, ngoại trừ dòng chính ở kinh thành ra thì trong dân gian cũng có dân chúng người Mãn mang họ này, vậy nên không có gì lạ cả. Nhưng thường bọn họ sẽ không nói họ của mình ra, còn người này thì ngược lại, hắn dùng tên họ đầy đủ luôn.

Người đàn ông thường xuyên lui tới các phủ, các huyện không khỏi trầm ngâm, y lập tức đưa hành lý cho Đoàn Nguyên Bảo, ra hiệu cho cậu bé chờ ngoài cửa rồi chỉ vào ngôi nhà này, nói: "Con ở ngoài, cha muốn vào xem một chút, nếu không mang tiền theo sợ là không vào được."

"Dạ, cẩn thận."

"Con bảo chả cẩn thận hả?" Đoàn Hào nở nụ cười.

"Con đang nhắc người trong nhà cẩn thận." Đoàn Nguyên Bảo nhỏ giọng trả lời.

Lời này có ý nghĩa sâu xa đối với người làm cha như y.

Đoàn Hào nghe vậy cũng không tính sổ với cậu bé, chỉ giật môi coi đứa nhỏ đang giận dỗi với mình.

Song cũng vì vậy nên y mới làm chân chạy vặt cho người khác, tác phong kỳ quái, lòng can đảm và sự hiểu ngầm giữa hai cha con đều khiến người ta cảm thấy lạ lùng không thôi.

Dù trước mặt là hang hổ nhưng vẫn muốn đi vào thăm dò một phen.

Xác nhận Đoàn Nguyên Bảo không chạy lung tung thì Đoàn Hào lập tức đẩy cửa bước vào.

Tro bụi rơi tứ phía, cửa kẽo kẹt mở ra.

Đoàn Hào bước từng bước tiến vào cửa hàng quan tài đã dẹp từ lâu, đi vòng qua sảnh trước thì bắt gặp một vách gỗ ngăn cách với bên trong, y phát hiện bên trong vẫn còn lối đi, phía trên có một tầng lầu nhỏ.

Chỉ là chỗ này tối thui tối mù, còn âm u, quỷ quái hơn cả nha môn nữa. Nói vậy là đã nói giảm nói tránh rồi, kẻ biết thì cho rằng đây là nhà dân, người không biết thì tưởng đây là đại lao của nha môn hoặc kho binh khí gì đó.

"Ngại quá, có ai ở nhà không ạ."

Cân nhắc vết sẹo xấu xí trên mặt, lại nghĩ đến chuyện ban ngày ban mặt tự tiện xông vào nhà sẽ khiến người ta sợ hãi nên Đoàn Hào bèn ngửa đầu hỏi thăm một câu.

Song dù y có hỏi thăm một cách nghiêm chỉnh thì cũng không ai trả lời.

Đoàn Hào đành phải vòng qua vách gỗ đi sâu vào bên trong, ở phòng trong cũng không có trang hoàng gì khác mà chỉ bày nào là dao, rìu, búa chùy các loại, trông hệt một giá vũ khí.

Bên trái đặt một bộ xương, mấy tấm mặt nạ da người và một bản đồ tương ứng về châm cứu theo y học cổ truyền Trung Quốc.

Bên phải treo một loạt giấy đỏ nhỏ ghi chú về dược lý học, nhìn qua khá giống y quán.

Trên bàn là một lọ thuốc thảo dược đã nguội một nửa đang mở nắp, hình như bên trong có phật thủ, đương quy, thủ ô, sinh địa, cam thảo, ngừa phong hàn và các bệnh ngoài da ác tính.

Tấm bình phong bên cạnh dán mấy bức chân dung về đặc điểm khuôn mặt của tội phạm trên lệnh truy nã ở nha môn các châu. Chân dung của hung phạm được phác họa lại rất sống động, từ mắt, môi, lông mày, nhân trung,... đều được vẽ bằng mực đỏ và đánh dấu những chỗ chưa tìm được manh mối.

Dưới nghiên mực đặt một đống giấy vẽ chân dung hung phạm.

Trên tờ đầu tiên chỉ có vài dòng trông giống như điều mục sách, chữ viết thì ngổn ngang và bự chảng.

[Giáp Ất Bính Đinh - Bí Mật Trong Bốn Câu Hỏi]

[Một. Phủ Tuyên Hóa có một Lưu sinh [*], vào đêm nào đó trở về cố hương.]

[*] Lưu sinh: Giống như cách gọi Thúc sinh, Mã Giám sinh.

[Đêm đó, hắn đi ngang qua một cửa hàng treo hai chữ "gạo thịt", thấy đèn đuốc đã tắt, hình như trên đất có gì bất thường nên hắn lặng lẽ nhìn trộm vào bên trong, nhất thời kinh hãi. Xin hỏi, lúc này Lưu sinh nhìn thấy cái gì?]

[Giáp. Tối thui.]

[Ất. Kẻ trộm đang hành nghề.]

[Bính. Nam nữ thông da^ʍ.]

[Đinh. Hiện trường gϊếŧ người.]

Chả biết quái nhân nào mới viết ra được tờ giấy này, bài kiểm tra lộn xộn kia khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quặc.

Phản ứng đầu tiên của Đoàn Hào là y híp mắt suy tư.

Cũng vào lúc này, vì Đoàn Hào một thân một mình bước vào, lại không táy máy tay chân động vào bất kỳ đồ vật gì nên mới chú ý đến đoạn đối thoại trên lầu.

"Nè! Tỉnh dậy đi, trời sáng trưng rồi kìa, mặt trời lên cao đến mức tắm nắng được luôn đấy! Chỗ này không phải quán rượu hay kỹ viện đâu, huynh đừng như vậy nữa được không, dậy làm chuyện nghiêm túc xem nào."

Nghe thì có vẻ là hai người.

Một người sứt đầu mẻ trán mang giày đi qua đi lại trên lầu, hình như có tiếng bao kiếm cạ vào thắt lưng.

Một người không nói tiếng nào, thỉnh thoảng trả lời một câu, tựa như đêm qua lêu lỏng ở nơi nào đó nên không có tí tinh thần.

"Mới sáng sớm mà ồn ào cái gì." Đây là giọng của chủ nhân nơi này.

Chỉ là không biết người đang phẫn nộ giáo huấn hắn là ai.

Nghĩ bụng, Đoàn Hào bèn hướng mắt nhìn kỹ lên lầu, song lại không thấy gì cả, y đứng bên dưới cũng không lên tiếng.

"Huynh hỏi tôi tới tìm huynh làm gì à, còn không phải vì phá án sao. Vụ án lần này phải tìm huynh mới được!"

"Tìm tôi làm gì, loại án này mỗi năm các huyện đều xảy ra vài vụ, miếu Thạch Đầu Bồ Tát trong thành lâu năm chưa được tu sửa, cái cột, xà trong miếu thờ ba lần bốn lượt bị mưa gió sét đánh trúng. Người chết là tiều phu vãng lai vào miếu nghỉ chân, đêm qua trời lại mưa gió, hẳn là trúng sét bỏ mình, huynh nên đốc thúc Huyện lệnh Mã sớm ngày sửa chữa lại miếu Bồ Tát đi."

"Ấy, không, không phải, lần này không phải tiều phu! Là một đồng sinh [*]!

[*] 童生 - Đồng sinh: Thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài là đồng sinh.

Hình như người trên lầu là một bổ khoái [*].

[*] 捕快 - Bổ khoái: Chức vụ chuyên truy nã, bắt người cho nha môn.

"Đồng sinh? Vậy thì là nam nữ hẹn hò trong miếu. Quả nhiên, người đọc sách Khổng - Mạnh nhiều quá, cơ mà lại không biết trời mưa hạn chế ra ngoài, cuối cùng mới bị sét đánh trúng."

"Không, không phải! Sao huynh không chờ tôi nói hết lời vậy! Lần này không phải sét đánh mà là xác chết đó! Cậu ta nửa đêm bị chết thảm kỳ quái trong miếu!"

"Chết thảm kỳ quái?"

Nghe có vẻ đây là một hung án.

Người trên lầu đang bận việc gì đó nên cũng không lên tiếng.

Hình như người nọ đang suy nghĩ, tuy hiện tại chưa nhìn thấy người nhưng giọng nói ngái ngủ của hắn nghe rất khàn, nói xong còn ngã ngửa xuống đất ngáp một cái.

"Không đi, ban ngày không muốn ra ngoài, mắt tôi gặp ánh sáng sẽ khó chịu. Hơn nữa, huynh không thấy bên trong ấm sắc có cả đống thuốc à, tôi nói rồi, tôi bị bệnh cần đóng cửa nghỉ dưỡng mấy ngày, hai ngày tới tôi không muốn làm gì hết."

"Bệnh, bệnh gì cơ chứ?" Người bạn kia hỏi.

"Hói đầu, liệt nửa người, còn có cả bệnh hủi nữa. Tốt nhất huynh nên cách xa tôi ra một chút, miễn cho bị lây nhiễm."

Người hói đầu khai báo thành khẩn bệnh tình của mình.

Song lại khiến người bạn kia của hắn tức đến mức giậm chân cũng không chịu rời đi mà ngược lại, người nọ đi vòng vòng xung quanh hắn bắt đầu nói luyên thuyên: "Phú, Phú Sát Nhĩ Tế! Tôi thấy huynh không phải hói đầu mà là hỏng đầu rồi đấy! Huynh tha cho tôi được không! Ở Tùng Dương cũng chỉ có huynh là điều tra được chuyện này, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết lâu năm, huynh xem giúp tôi việc này nhé."

"..."

"Tôi biết vì đôi mắt mà huynh không thích ra ngoài vào ban ngày, nhưng cái này là sáng nay vừa mới phát hiện trên núi, hiện trường và thi thể còn nóng hôi hổi, huynh đi liếc mắt nhìn một cái thử xem, lần này thôi, lần sau tôi không làm phiền huynh nữa, được không?"

"Há, lần này giúp huynh thì lần sau không làm phiền tôi hả, Trát Khắc Thiện?" Nghe hắn ta nói vậy, vị thám tử Phú Sát bèn mở mắt hỏi lại một câu.

Xem ra là bị bổ khoái nha môn này làm phiền nhiều lần nên hắn lập tức vùi đầu như gã đàn ông say rượu, suy tư một hồi bèn nói.

"Ừm... vậy huynh trả lời tôi một vấn đề trước. Lúc huynh mới đi vào có nhìn thấy tờ giấy Bí Mật Trong Bốn Câu Hỏi mà tôi viết không?"

"Có thấy, sao thế?" Trát Khắc Thiện ngơ ngác hỏi.

"Đề thứ nhất, án gạo thịt Lưu sinh, nếu là huynh thì huynh sẽ chọn cái nào?"

"Chọn... tôi chọn ất."

"Ồ, tại sao?"

"Hơn nửa đêm, nhà nọ bán gạo lại thêm bán thịt nên hẳn sẽ có không ít ngân lượng, vậy nên mới khiến kẻ trộm xông vào nhà, đúng không?" Nom bổ khoái đại nhân cứ như người bình thường vậy.

"Sai, huynh đi được rồi."

"Không phải ất hả?" Câu trả lời khiến người ta kinh ngạc không thôi.

"Chuyện này... sao vậy được? Huynh đừng có vì không muốn đi với tôi nên mới gạt tôi đấy nhé!" Trát Khắc Thiện không tin.

"Tôi nói rồi, huynh trả lời đúng thì tôi sẽ giúp huynh đến xem thi thể lần này, cơ hội của huynh đã hết, những chuyện khác tôi không muốn quản. Ngay cả quỷ chết oan nhập mộng mời tôi mà tôi còn không đi nữa mà lại."

Đề bài cố ý làm khó dễ người ta, vị thám tử Phú Sát nói xong cũng hạ lệnh đuổi khách.

Trát Khắc Thiện cũng bó tay, hắn ta chỉ có thể cắn răng đi xuống lầu, chờ nghĩ cách khác rồi quay trở lại. Nhưng vừa định đi thì tên khốn quần áo xốc xếch đang trùm kín mặt kia lại gọi hắn ta lại, nửa tỉnh nửa mê, nhắm mắt chỉ dưới lầu: "À đúng rồi, huynh đi thì tiện thể mời người đang đứng dưới kia ra ngoài giùm luôn."

Nói như dưới chân hắn mọc thêm đôi mắt vậy. Trát Khắc Thiện lập tức giật mình thò đầu ra xem.

Cách một cây cầu thang nhỏ, hai bên liếc mắt nhìn nhau.

Đồng thời hai người xa lạ cũng nhìn thấy mặt.

Đoàn Hào đứng bên dưới, y nghĩ có lẽ vừa ngay lúc bước vào thì người ta đã phát hiện ra mình rồi nên cũng không hoảng loạn. Sau lại đảo mắt một vòng rồi chắp tay nói: "Hai vị, tôi vô ý nghe trộm. Chỉ là trùng hợp vừa gõ cửa tiến vào thì phát hiện trên lầu có người đang nói chuyện nên không dám quấy rầy."

"À, không sao đâu, tiên sinh đừng để ý, người bạn này của tôi chưa tỉnh rượu nên mới nói sảng như vậy. Cơ mà... chẳng hay tiên sinh đến đây làm gì đấy?"

Chắc có lẽ hắn ta thấy thân hình Đoàn Hào thon gầy, quần áo mộc mạc nên trông giống người đọc sách, nhưng vết sẹo trên gương mặt y nhìn hơi thảm.

Trát Khắc Thiện thì có tướng mạo thô kệch, bím tóc buộc sau gáy, hắn ta mặc công phục nha dịch màu xanh. Mới đầu hắn ta hơi ngạc nhiên, sau lại tỏ vẻ khó nói.

"Xin hỏi chủ nhân mở cửa hàng quan tài trước kia còn ở đây không? Tôi đến từ phủ Nghiêm Châu, có món đồ cần giao cho ông ấy."

"Chủ nhân trước kia? Này, người ta hỏi huynh kìa, chủ nhân trước kia đi đâu rồi?" Vừa nghe Đoàn Hào nói tới làm việc, Trát Khắc Thiện nhanh chóng quay lại hô lên một câu.

"À, ở đây." Người nào đó trên lầu hình như không thích bị quấy rầy nên lên tiếng.

"Ra khỏi thành rẽ phải vào bãi tha ma, nhìn tấm bia nứt nẻ có chữ Lưu Thông Thiên là tới, nhớ mang theo chậu than đốt nhé, miễn cho ông ta không nhận được."

Đoàn Hào: "..."

Trát Khắc Thiện: "..."

Lời vô vị thế này chắc chắn không phải là lời mà loài người có thể phát ngôn được.

Thấy người này không khách khí với người lạ là mình, Đoàn Hào cũng không nói thêm gì nữa mà định quay người cáo từ. Song tên ngốc Trát Khắc Thiện này thấy y sắp đi, sực nhớ gì đó đột nhiên vỗ trán nói: "Ôi chao! Đúng rồi, cơ hội của tôi đã dùng hết, nhưng mà vị tiên sinh này vừa hay nghe được đề của huynh, vậy vẫn còn cơ hội để trả lời đúng không?"

"Tôi à?" Đoàn Hào hỏi ngược lại.

"Đúng đúng đúng, làm phiền tiên sinh chọn đại một cái, chẳng may đáp đúng thì sao!"

Cú ngoặt này khiến người ta không ngờ tới.

Đoàn Hào vốn không định dính líu tới chuyện này, thế mà lại bị bổ khoái lôi vào. Quái nhân không lộ mặt trên lầu nghe vậy thì đẩy cửa trên lầu ra.

Cộp, cộp.

Có tiếng bước chân vang lên.

"Ha! Phú Sát Nhĩ Tế, sao huynh lại xuống đây!" Trát Khắc Thiện nhảy đổng cả lên.

Đoàn Hào ngước mắt thì thấy người đàn ông cao dong dỏng như cây tùng đang khoanh tay bước xuống.

Hắn mang gương mặt sắc nét, hàng mày toát lên vẻ kiêu ngạo và phóng túng, môi mỏng mím chặt, lúc cúi đầu cầm thứ tương tự vật chứng thì lại giống mấy tên bất cần đời, đây là kẻ tiêu sái và cuồng ngạo khiến người khác vừa gặp là khó quên.

Cách một tầng lầu thiếu sáng, đôi mắt quanh năm nằm vùng trong bóng tối giống như hắn nói với Trát Khắc Thiện khi nãy, là một âm một dương, cho nên ban ngày không tiện ra khỏi cửa.

Con ngươi hắn nhuốm sắc xám, chẳng biết con mắt bên trái mắc bệnh gì nữa. Vì cả ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên nó sẫm màu và nom rất kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với gương mặt cơ trí nhưng cũng sâu không lường được này.

Hắn và Đoàn Hào nhìn như hai loại người.

Một người như thái sơn, một người tựa sông lớn, là hai thứ hiển nhiên bất đồng, song lại có điểm tương đồng kỳ diệu nào đó - mạnh mẽ, cao ngạo khiến người khác nhìn không thấu.

"Anh chọn cái gì?"

"Bính à?"

Hai người đồng thời mở miệng.

Sau đó hai người đồng loạt không lên tiếng.

Về sau, khi từ biệt nhiều năm rồi gặp lại, hai người chợt nhớ về khoảnh khắc này, đúng là lần đầu gặp mặt đã thay đổi rất nhiều chuyện.

Chỉ là bây giờ, hình như bọn họ đều cảm thấy tôn kính nhưng không thể gần gũi đối phương.

"Sai rồi, cơ hội của hai người đã dùng hết." Hồi lâu, chẳng biết vì sao người trên lầu nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Đoàn Hào mấy lần, sau đó thờ ơ thu tầm mắt lại, Phú Sát Nhĩ Tế đuổi khách lần thứ hai.

"Trát Khắc Thiện, tôi không chào đón người nghe trộm, đặc biệt là người mờ ám, dung mạo không đẹp mà lại còn thích nghe trộm."

"Tiễn khách."



V: Nghe thám tử nói chiện ngứa mỏ thiệt chứ =))

[...]

"Hói đầu, liệt nửa người, còn có cả bệnh hủi nữa. Tốt nhất huynh nên cách xa tôi ra một chút, miễn cho bị lây nhiễm."

Người hói đầu khai báo thành khẩn bệnh tình của mình.

[...]

"À, ở đây." Người nào đó trên lầu hình như không thích bị quấy rầy nên lên tiếng.

"Ra khỏi thành rẽ phải vào bãi tha ma, nhìn tấm bia nứt nẻ có chữ Lưu Thông Thiên là tới, nhớ mang theo chậu than đốt nhé, miễn cho ông ta không nhận được."

[...]

Trích phát ngôn của danh hài bị hói =)))