Bên trong cung điện hoang tàn âm u, Quý Ấu Thanh đã cởi ra phượng bào uy nghiêm, trên người chỉ còn một bộ y phục màu trắng phong phanh.
Cánh cửa mục nát bị đẩy ra “Két” một tiếng, Thẩm Viện đắc ý đi đến trước giường, thản nhiên nói: “Bổn cung đây là đến xem, hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ ngày xưa bây giờ nghèo túng tới cỡ nào.”
Quý Ấu Thanh ôm đầu gối, ánh mắt ngẩn ngơ như đang lặng im suy nghĩ chuyện gì.
Móng tay được sơn vẽ rực rỡ nâng cằm Quý Ấu Thanh lên, Thẩm Viện hung ác nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng: “Nếu ta là ngươi sẽ tự mình chấm dứt, tránh cho bẩn mắt người khác.”
Quý Ấu Thanh bình tĩnh nhìn Thẩm Viện. Thiếu nữ từng xinh đẹp tươi vui, giờ đây đã trở thành lòng dạ độc ác.
Trên cung yến một tháng trước, sau khi Thẩm Viện dùng điểm tâm trong cung nàng xong đã sinh non, tất cả chứng cớ đều chỉ vào nàng. Hoàng đế đương triều là Trác Diệp nổi giận lôi đình, đày nàng vào lãnh cung. Nàng biết Thẩm Viện là người trên đầu quả tim của Trác Diệp, nhưng nàng không ngờ lần này Trác Diệp sẽ tức giận như thế, không thèm nể mặt Quý gia, nhất quyết phải trừng phạt mình.
Trác Diệp kiêng dè Quý gia đã lâu, Quý gia là thế gia tướng soái (chủ tướng cầm binh), trong tay giữ một phần ba binh quyền của Đại Hạ quốc. Nhưng nàng không dựa vào thân phận đích trưởng nữ của Quý gia để vào cung mà là số trời đã định.
Trác Diệp từng thể độc, cuộc đời này tuyệt không phế hậu. Hắn không gϊếŧ được nàng, cũng không phế được nàng. Thẩm Viện muốn ép nàng tự sát, nàng cố tình không nghe theo ý bọn họ.