Chương 18: Không phải bạn đâu ba (1)

[Thần lửa]

Tôi đưa thằng Arm ra khỏi nhà vệ sinh một cách hỗn loạn, định bụng ghé vào mua hộp cơm rồi về phòng ngay, vì thằng nhóc chấy chó lúc này không ở trong bộ dạng sẵn sàng di chuyển đi bất cứ đâu hết. Nếu được, tôi chỉ muốn đưa nó về nằm yên một chỗ mà thôi.

"Anh, đau. Tao đau..." Đi được một lúc, người kia bắt đầu nhõng nhẽo. Thử đếm rồi. Mẹ nó, còn chưa bước tới 10 bước.

"Chịu đựng một chút nhé. Thoa thuốc rồi, không đỡ hơn hả?"

"Không." Nó vừa nói vừa lắc đầu. Tao đây là có vợ hay có con vậy chứ.

"Chịu đựng nhé. Hay là để bế?"

"Không chịu. Sợ bạn bắt được."

Mày đi 2 hàng vào phòng thi như vậy chắc không ai biết đâu ha. Cơ mà tôi sẽ không nói ra. Sợ nó mất mặt nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Vậy đi từ từ thôi. Rồi sẽ khỏi mà." Bình thường tôi không phải người ngồi dỗ dành bất cứ ai nhưng thằng Arm là ngoại lệ. Dù có phải mất cả ngày nghe nó nhõng nhẽo, tôi cũng sẵn lòng. Nó không phải chuyện bắt buộc. Chỉ là làm điều mình thích mà thôi.

Đẹp trai không?

Rồi sẽ đẹp trai hơn lúc kiếm chuyện cᏂị©Ꮒ nó lần nữa cho coi. Tối qua vẫn chưa thỏa mãn. Khi nào tìm được thời gian, anh đây sẽ quất kiểu không động đậy được cả tuần luôn. Cứ đợi mà xem. Còn bây giờ ngưng suy nghĩ, ngưng mơ mộng, phòng chống Arc nhỏ dựng đứng nữa thì rắc rối to.

Chúng tôi đi xuống căn tin tòa nhà học chung đang chật kín bởi sinh viên tất cả các khoa, đến nỗi không còn lối để mà đi. Tôi quét mắt nhìn khắp xung quanh để tìm chỗ trống cho nhóc con lộn xộn nó ngồi, còn mình sẽ xoay người đi mua cơm rồi trở về. Nhưng dù có nhìn hết mọi ngóc ngách của căn tin cũng không có chỗ nào đủ cho thằng Arm ngồi.

"Không có chỗ trống cho mày ngồi. Về phòng rồi gọi đồ ăn không?" Tôi hỏi người bên cạnh trước khi nhận được câu trả lời là cái gật đầu với gương mặt xanh xao tội nghiệp của nó.

"Ái chà ~ Cơn gió nào thổi bạn Arc đến đây thế?"

Những lúc then chốt, lũ chết tiệt này...lúc nào cũng xuất hiện.

Tao nguyền rủa tụi mày rồi đấy nhé, bọn khốn. Rồi 3 thằng này xuất hiện, làm gì có chuyện thằng Arm không chột dạ. Bây giờ đang đứng run rẩy, mắt láo liên thiếu điều sắp lé đến nơi.

"Tao đến không được hay sao? Tụi mày còn đến đó thôi."

"Ế ế. Tụi tao đến vì hẹn nhau đi cua gái. Nhưng còn mày? Miệng bảo không rảnh mà sao lại ở cùng thằng Arm vậy ta?"

"Người yêu tao, tao đến đưa đón không được hay sao?"

"Oái. Chết rồiiiiiii. Nói mạnh miệng quá cơ mày. Mắc cỡ, mắc cỡ."

"Muốn làm người yêu P"Arc Trội trăng ghê."

Còn tao muốn gϊếŧ bạn mình lắm.

Tôi quay sang nhìn thằng Arm dò hỏi ý và nhận được câu trả lời biết rõ qua ánh mắt. Bây giờ phải làm sao đưa nó về phòng nhanh nhất có thể, đồng thời cũng phải cố gắng né tránh không để bạn mình tọc mạch nữa.

"Đi đâu thì đi đi. Tao sắp đưa thằng Arm về rồi."

"Sao được chứ? Vừa mới gặp mà. Ngồi ăn cơm chung trước đã."

"Làm gì có bàn. Banh mắt lên mà nhìn."

"Banh rồi ạ. Đúng lúc người ta đứng dậy. Thằng Pond, chạy!" Dứt lời, chủ nhân cái tên vội lao đến chiếc bàn cỡ trung đang trống một cách nhanh chóng trước khi những đứa còn lại đi theo, không quên kéo cổ tay người nhỏ con đi cùng.

"Thằng nhóc Arm, nhanh." Thằng Bloom giục.

"Mày ấy, thả tay nó ra trước. Có đi cũng để cho nó tự đi." Tôi đuổi theo tách cả 2 người ra, sau đó nắm cổ tay của thằng Arm rồi chậm rãi sánh bước đi tới bàn.

"Từ từ ngồi thôi. Không cần vội."

"Chăm sóc quá cơ. Làm như em mày có bầu không bằng."

"Nhiều chuyện."

"Ok ~ Kêu tao nhiều chuyện cũng được thôi. Ờ. Thấy thằng nhóc năm nhất bảo mày với thằng Arm té xe. Tóm lại có sao không?"

"Thì như đã thấy." Mẹ nó, bộ dạng không khác như những gì đã nói dối. Nhập viện được không chừng cũng làm rồi.

"Biết là nặng thật. Mày nhìn mặt thằng Arm đi, nhợt nhạt như chân gà. Không những vậy, bình thường thì nói chuyện bốp chát, hôm nay lại ngồi im chẳng giống tính cách gì cả. Hới! Arm, mày ok không?" Thằng Copp chuyển sự chú ý từ tôi sang người nhỏ con. Thằng Arm ngồi làm mặt ngơ ngác trước khi đáp trả có phần ghẹo gan.

"Sẽ ok hơn nếu anh ngưng ghẹo gan."

"Thằng nhóc này ghẹo gan suốt nhỉ..."

"Mày mua cơm thì đi đi. Đừng kiếm chuyện làm tao phiền phức tai." Tôi phản bác trước khi nhận được ánh mắt bực tức đáp lại.

"Rồi. Đi rồi đây."

Bọn gấu ngựa tách nhóm để đi ra quán cơm nên chỉ còn lại tôi và nhóc con lúc này đang ở trong bộ dạng không ok mấy. Trong lòng hỗn loạn hết cả, vừa lo vừa sợ nên đành hỏi thẳng.

"Về không? Có gì tao mua xong cơm hộp rồi tụi mình về luôn."

"Mất công bạn anh nói đó."

"Kệ nó."

"Không muốn ai biết chúng ta làm như thế mà." Giọng nói kia nhẹ bẫng làm tôi buồn cười. Rồi tao cũng khốn nạn quá đi khi muốn chọc cho đối phương phụng phịu hơn nữa.

"Làm thế nào?"

"Anh đừng ghẹo tao chứ. Là người làm tao đau mà, chịu trách nhiệm đi."

"Vậy về tới phòng rồi phụ tắm cho." Vụ này tao ngọt ngào luôn.

"Không cần!"

"Rốt cuộc muốn làm cho cái gì?"

"Mua cơm."

"Ừ. Muốn ăn gì nói đi." Với người nhà, tao còn chưa bao giờ lấy lòng đâu. Rồi mày là ai chứ? Mày là ai mà khiến tao care như vậy? Ghét quá đi.

"Ăn cơm thịt băm xào húng quế."

"Để tao băm mày. Ăn cái gì đơn giản thôi cho nhẹ bụng." Mất máu cả đêm qua mà còn muốn cơm thịt xào húng quế. Tao làm một trận nữa cho học được một bài học bây giờ.

"Vậy tùy anh."

"Nước thì sao? Muốn uống gì?"

"Coke."

"Nước lọc đủ rồi. Đang không khỏe."

"Thế còn hỏi làm gì?"

"Hỏi để nhóc con bướng bỉnh biết đang không khỏe thì đừng làm ra vẻ mình giỏi."

"Giỏi thật chứ bộ."

"Giỏi cái miệng chứ còn chuyện trên giường đúng vô tích sự."

"..." Chỉ nói vậy thôi, thằng Arm mếu máo như sắp khóc lần nữa. Tôi vội đưa tay vò đầu để an ủi trước khi xoay người đi gọi cơm. Nhưng ai mà ngờ lúc trở lại bàn thì đám bạn tôi đã ngồi túm tụm khiến thằng Arm phải ngước mặt lên cầu cứu.

"Làm gì nó đấy?" Tô cháo thịt băm và nước lọc được đặt trước mặt người bệnh.

"Không có. Chỉ hỏi xem làm sao té xe rồi té chiếc nào vậy thôi. Nghe nói mày đâu có chạy mô tô đâu ta." Tôi chen người ngồi xuống ngăn chính giữa, sau đó trừng mắt nhìn chủ nhân câu hỏi.

Đã đoán được xảy ra chuyện gì rồi mà, sao còn phải lôi ra hỏi cho vợ tao mắc cỡ nữa chứ.

"Chiếc nào mày không cần phải biết. Ăn đi. Thằng Arm đang không khỏe."

"Vậy để anh ăn đút cơm cho nhé, N"Arm."

"T...tự ăn được." Nói xong, bàn tay mỏng manh giơ ra cầm muỗng rồi chầm chậm múc cháo cho vào miệng. Tôi chẳng biết làm gì nữa ngoài ngồi động viên nó trong im lặng. Vậy nhưng cái thứ không im lặng kia lại chính là đám bạn tao. Chả biết ma quỷ phương nào chõ miệng vào nói. Một đống nhiều chuyện được phát tán, bắt đầu từ thằng Pond là người đầu tiên.

"Này, Arm. Hẹn hò với bạn tao rồi thì phải bảo vệ mình cho kỹ nhé." Người nghe khựng lại một lát trước khi chớp chớp mắt hỏi bằng tông giọng nghi hoặc.

"Bảo vệ cái gì cơ ạ?"

"Không biết thằng Arc nó da^ʍ dê hả? Cảnh báo trước vì xem là em đấy nhé. Sợ bị nó lừa làm thịt mất."

"..." Nhóc con bướng bỉnh của tao im luôn.

"Quan trọng là nó nổi tiếng vụ làm mạnh đó. Người trước đây từng hẹn hò còn phải đưa vào bệnh viện nữa cơ."

"Háaaaaa?"

"Bạn tao nói lung tung đấy. Mày không cần nghe. Ăn cháo đi. Hồi nãy tao thấy mày mới ăn được 2 muỗng." Chiêu dụ khị phải có. Nếu còn để cho nó nghe bạn tao nói nữa, đừng hòng tao được ăn thịt. Mà dường như tụi thằng Pond biết nên cứ ngồi vừa ăn cơm vừa cười cười như tụi điên.

Tôi thậm chí chưa từng làm gì như tụi nó nói hết, nhưng cũng đủ biết khi nhìn thằng Arm trong bộ dạng này. Vì vậy, tôi càng muốn trêu nó hơn. Rồi nhìn dáng vẻ cháu cùng mã số tao lúc này đi. Mắt sưng, môi đỏ, tai đỏ. Mẹ nó, đáng yêu đến mức muốn khi dễ. Ai nhịn được cũng siêu quá rồi.

"Anh, tao no."

"Mới ăn có chút xíu à. Hay là về phòng ăn tiếp?"

"No." Người kia nhìn chăm chú như cầu xin.

"Mày phải uống thuốc sau khi ăn mà. Rồi nếu cứ như vậy thì đảm bảo không hết bệnh."

"Tại anh làm tao đau."

"Lần sau sẽ không làm cho đau nữa."

"Anh nói dối. Không có lần sau gì nữa hết."

"Khoan đã. 2 đứa mày có chắc đưa nhau té xe chứ không phải làm cái khác?" Thằng Pond xen vào nhiều chuyện. Bấy giờ tôi và thằng Arm đồng loạt quắc mắt nhìn người trước mặt, sau đó một lần nữa chuyển qua tập trung vùng vằng.

Lần này thì da^ʍ dê luôn. Thằng Arm không quan tâm ai nhìn thế nào nữa mà chỉ lẩm bẩm than thở, mắt ngân ngấn lệ. Ai nhìn mà không tội nghiệp chứ.

Thế là tôi chịu không nổi nữa, xin phép đưa người bệnh về trước. Ban đầu thì dìu lên xe, chỉnh ghế cho người kia nằm thoải mái hơn. Tuy nhiên, sau khi về tới căn hộ, tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa nên bế nó vào thang máy đi thẳng lên phòng luôn. Biết vậy làm từ lâu rồi, đỡ mất thời gian gần nửa tiếng đi lại.

Sau khi ở riêng 2 người với nhau, cơn bão lớn lúc ban đầu mới từ từ không ngừng tàn phá.

Thằng Arm nằm khóc trên giường, than đau chỗ này chỗ kia không khác gì đứa trẻ hay méc. 2 mi mắt đã sưng nay lại càng sưng hơn. Nhưng tôi không để tâm, đè nó ra cởi sạch quần áo, sau đó lấy thuốc thoa lên vết thương ở các phần trên cơ thể.

"Đau quá. Hưu. Đau..."

"Biết rồi. Biết rồi ạ." Phải lấy nước lạnh chườm lên. Vừa thoa thuốc, vừa chườm phía sau, vừa dỗ dành cho đến khi xong xuôi.

Ngày mai hơi xui ở chỗ 2 đứa đều phải đi thi. Hơn nữa đầu óc thằng Arm lúc này vẫn chưa sẵn sàng tiếp nạp thêm bất cứ thứ gì nên đành để người kia nằm nghỉ ngơi trước. Khi nào tới buổi tối sẽ chuẩn bị đồ ăn để đánh thức đối phương dậy ăn.

"Arm..."

Người vẫn còn nóng. 2 hàng lông mày nhíu chặt ngay cả khi đã đưa mình chìm vào giấc ngủ đi chăng nữa.

"Arm, dậy đi. Ăn cơm tối thôi."

Tôi lên kế hoạch cho nhiệm vụ tối nay sẵn rồi. Sau khi ăn cơm tối xong thì phải uống thuốc, lau người, lấy nội dung mà thằng Arm phải thi giảng cho. Riêng quần áo cho ngày mai thì đã gọi cho Po với Sand đem qua giùm xong xuôi. Có lo lắng thì cũng chỉ là triệu chứng của người trước mặt vẫn chưa khá hơn.

"Arm."

"Anh...Tao muốn ngủ." Người nhỏ con vùi mặt xuống gối, kéo chăn che kín người, lẩm bẩm nói với tôi mà không buồn mở mắt.

Thấy vậy, tôi chỉ biết quỳ gối, xoa xoa mái tóc mềm mại để dỗ dành trước khi đặt nụ hôn lên những phần khác trên khuôn mặt một cách ôn nhu. Người bị động phụng phịu, kêu ca chỉ muốn ngủ, nhưng cuối cùng cũng phải dậy khi bị tôi luồn tay vào trong quần.

Khốn kiếp! Với chuyện như thế này thì nhanh chết đi được.

"Sao anh thích trêu tao quá vậy?"

"Trêu chỗ nào? Chỉ đánh thức cho tỉnh. Ăn cơm mau đi rồi ngủ tiếp."

"Không ngủ được nữa."

"Sao không ngủ được?"

"Ngày mai phải thi. Tao thảm chắc luôn."

"Tao giảng bài cho."

"Anh giảng được hả? Lỡ thi rớt thì phải làm sao? Ô hổ. Nghe thấy vậy, tôi thiếu điều muốn ném ngay giấy khen của khoa vào mặt.

"Giỏi ghẹo gan. Vậy làm ơn giỏi ăn cơm giùm với. Ngồi dậy mau!" Vừa nói vừa từ từ kéo người mỏng manh ngồi dậy. Tôi lấy gối lớn dùng để tựa lưng, đồng thời nhích gối nhỏ theo kê dưới mông đối phương.

Tôi biết nó rất đau và sẽ còn phải chịu đựng cảm giác như thế này thêm vài ngày nữa. Đây là lần đầu tiên của Arm. Nhưng bất kể là lần thứ mấy đi chăng nữa, tôi vẫn muốn chăm sóc nó. Biết làm sao được. Nó là một niềm hạnh phúc của tôi mà.

10 phút sau, tôi bưng cháo vào trong phòng trước khi thả người ngồi xuống kế bên giường, sau đó dùng muỗng múc cháo cho vào miệng người nhỏ con. Nhưng có vẻ như nhóc con không thích lắm thì phải, bởi lẽ nó cụp mắt xuống, hết nhìn cháo rồi lại nhìn mặt tao một lúc trước khi vùng vằng như mọi lần.

"Lại cháo nữa rồi."

"Mày có ăn được cái khác đâu. Ăn cái dễ tiêu là được rồi. Tao gọi cháo tôm đó."

"Tôm đâu? Tép hả?"

"Có ăn hay không?"

"Không ăn rau mùi đâu." Rồi. Vợ hay con tao vậy chứ.

"Lấy ra rồi. Há miệng ra."

"Không ăn hành."

"Ok. Tóm lại ăn được chưa?"

"Anh thổi đi."

"Trêu tao đấy hả?"

"Không có trêu. Thấy khói bốc nghi ngút như vậy, lỡ đâu bỏng miệng thì phải làm sao?" Nhìn dáng vẻ này, tôi bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn. Người nó không nóng như lúc đầu nữa. Chưa kể bây giờ còn miệng mồm cãi nhau bốp chát. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi thôi, vì trêu nhau đến mức này mà. Tưởng Trội trăng như anh không biết hả?

Thằng Arm ăn được nhiều hơn buổi trưa kha khá. Hơn nữa, sau khi ăn xong cũng không nhõng nhẽo mà ngoan ngoãn uống thuốc trước khi để cho người kia nằm nghỉ ngơi một lát. Trong lúc đó, tôi bắt đầu lấy khăn nhúng nước lau mọi ngóc ngách trên cơ thể vẫn đang ấm trước khi lo xong chuyện cá nhân của mình.

8 giờ tối, tôi đánh thức người nhỏ con một lần nữa. Người kia lim dim mở mắt với điệu bộ hơi buồn ngủ một chút, tuy vậy không chịu nói gì cả mà chỉ nghe theo lời tôi đang nói.

"Học bài chung đi."

"Thế còn anh? Mai anh cũng phải thi."

"Không cần lo cho tao đâu." Bình thường cũng vượt qua một cách thoải mái mà. Hơn nữa trước đó cũng nhớ hết tất cả nội dung rồi. Vậy nên tao mới rảnh để cᏂị©Ꮒ nhóc con chứ. Nhưng mà chuyện này Arc sẽ không nói.

"Anh, tao xin lỗi." Ơ, chết tiệt. Mỗi đứa một cuốn phim. Cái gì của nó vậy chứ.

"Xin lỗi làm gì?"

"Vì làm khổ anh. Tao..."

"Tao mới làm khổ mày. Đau cả người mà còn lo cho tao." Có lẽ đây chính là một lý do nữa khiến tôi thích nó. Lo lắng cho người khác chết đi được ngay cả khi bản thân cũng khổ sở không kém.

"Chỉ là không muốn anh cảm thấy tệ."

"Tao chỉ cảm thấy tệ khi mày đau hay không khỏe mà thôi."

"Ngầu kinh."

"CᏂị©Ꮒ luôn không*?"

(*) Tác giả chơi chữ.

"2 chuyện khác nhau mà, anh này." Tôi bật cười ngay sau khi nhìn thấy vết đỏ lan trên 2 má của thằng Arm. Mày đúng đáng yêu luôn. Người cả trường sẽ phải ghen tỵ với tao. Nói luôn.

"Dịch qua chút để tao giảng bài cho." Tôi đổi chủ đề nói chuyện trước khi trí tưởng tượng bay cao bay xa hơn thế này.

"Dịch kiểu gì? Nó đau hết cả. Anh lấy bàn kiểu Nhật ra đặt trên giường đi."

"Dùng bàn làm gì? Phí công vô ích."

"Thế muốn làm sao?"

"Vậy nên mới bảo dịch qua đấy." Tôi không đợi giải thích cho người trước mặt hiểu mà chỉ chen người ngồi xuống giường, phía sau lưng người nhỏ con rồi tựa lưng vào chiếc gối lớn, sau đó kéo người thằng Arm vào trong cái ôm của tôi.

Cơ thể mỏng manh dựa sát vào ngực tôi. Do người nó rất nhỏ con nên cả cơ thể lọt thỏm trong vòng tay tôi một cách vừa vặn. Càng lúc mũi chạm phải sợi tóc mềm mại, chút lý trí còn sót lại càng bay thật xa.

"Chúng ta ngồi như vậy, anh sẽ thoải mái hả?"

"Thoải mái hết. Qua xem câu này đi. Từng làm rồi phải không? Giờ xem lại lần nữa nhé."

Tôi rút tài liệu ôn thi bằng một tay, tay kia cầm bút chì rồi giơ ra trước mặt người nhỏ con để giải thích. Một lúc sau thì bắt đầu tựa cằm lên đầu, hít hà mùi thơm xem như phúc lợi cho mình trong lúc giảng bài.

"Câu này đáp án là gì?"

"32."

"Chính xác." Tôi nói để động viên. Nó bèn ngước mặt lên cười như thể khoe khoang mình giỏi chết đi được.

"Nhưng câu này sai. Tính toán sai ngay từ đầu."

"Anh dạy tao như vậy mà."

"Tao vả cho phát bây giờ. Thay biến sai, bấm máy tính sai mà có quyền mắng tao nữa hả?"

"Ôi ôi. Vậy chắc chắn là tại máy tính. Nó bị hư."

"Không đùa. Làm lại." Tôi để cho nó dựa vào ngực, làm đi làm lại câu hỏi cho đến khi đúng. Chắc chắn một điều rằng lúc bị bệnh, thằng Arm không thể làm tất cả nhanh như dự tính. Nó cũng có những lúc ngớ ngẩn, những lúc chậm tiêu, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Tóm lại đúng chưa ạ?"

"Ừ. Đúng rồi."

"Đúng dễ. Mềm ghê." Coi nó nói kìa.

"Không mềm. Cứng rồi."

"Chết tiệt."

Arc nhỏ sắp sửa dựng đứng lần nữa. Càng lúc nó nhích mông ma sát với "cậu nhỏ" của tao, trời ạaaaaaa, thiếu điều nghiến răng nghiến lợi ngoạm cổ thằng Arm mất mấy lần. Ngặt nỗi tao là Trội trăng có phẩm hạnh cao nên phải kiềm chế.

Cũng không biết hiện tại thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, chỉ biết tôi không muốn thả cho người trong vòng ôm đi chút nào. Muốn nhốt mình như vậy cho tới sáng. Nhưng mà vậy đó. Tôi không thể làm như thế vì định thần lại thì thằng Arm đã ngủ mất tiêu mà không nói tiếng nào.

"Arm, chỉ còn một câu là xong rồi này."

"..."

"Arm."

"Hưu..." Tôi chỉ biết lắc đầu, nhìn người đang ngủ với cảm xúc mơ hồ. Vừa yêu vừa giữ kỹ, muốn chiếm hữu và chăm sóc. Có lẽ đây là cảm giác đã thiếu vắng từ lâu và cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy.

"Ngủ đi. Ngủ ngon nhé, Arm. Tao..."

"..."

"Yêu mày."

[Kết thúc part thần lửa]

(Còn tiếp)

Update on 8.8.2020