Chương 13: Sân chơi kiểm tra mức độ chịu đựng (của trái tim) (1)

Khó mà tin được những gì vừa nghe thấy.

Khó mà hiểu được, bởi lẽ chưa từng nghĩ tới, chưa từng mơ rằng câu chuyện sẽ lún sâu đến thế này.

Nhưng dù có không hiểu thế nào, lúc này tôi vừa nhận ra mình đã bị P"Arc ngang nhiên đưa về phòng. Lũ bạn xấu xa cũng yêu tao quá cơ. Dâng tao cho Trội trăng, idol của tụi nó.

Lẽ ra nên có cảm giác như mọi lần ghé qua phòng của bác cùng mã số, thế nhưng tôi không làm được. Không cách nào ép mình phải cảm thấy như vậy do đã bị mũi tên tình yêu bắn trúng. Thành thật mà nói thì tình trạng con tim nó...bầm dập, gần như chẳng còn lại gì.

"Nhìn mặt tao làm gì?" Thanh âm trầm thấp cất lên làm tôi giật bắn người.

"A...anh mới nhìn tao làm gì ấy."

"Không được nhìn hả?"

"Không cho nhìn." Tôi ôm chặt chăn trong khi vẫn làm mặt ngây ngốc trên giường.

"Mày giỏi bướng lắm." P"Arc thở dài rồi làu bàu, tuy vậy không hề có vẻ tức giận gì cả mà chỉ làm chuyện khiến tôi phải la lớn.

""A...anh cởϊ áσ làm gì?"

"Tao sẽ đi tắm."

"Thì vào phòng tắm mà cởi chứ."

"Đây là phòng tao. Tao muốn làm gì cũng được."

"Ờ, muốn làm gì thì làm đi!" Tưởng chàng Anol sẽ biết ngại ư? Không hề. Mẹ nó, làm tao bị còn nặng hơn trước. Hẻoooooooo.

Cởϊ áσ thôi chưa đủ còn cởi bên dưới, khoe độc mỗi cái qυầи ɭóŧ giữa cái lạnh ngắt của máy điều hòa. Thân hình cao cao xoay người đi lấy cái này cái kia một hồi trước khi rảo bước hướng thẳng vào phòng tắm. Tôi nín thở, đợi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen mới có cơ hội hít thở lại oxygen.

Làm sao đây ta. Khoảnh khắc này quá khó để có thể kiếm gì làm ngoài việc chăm chú lắng tai nghe động tĩnh của người bên trong.

Đợi chờ thời gian trôi qua...

"Đi tắm đi." Giật mình hết lần này đến lần khác. Cơ thể này co giật đến mức suýt nữa chuyển vào phòng cấp cứu luôn rồi.

"Em không có đồ."

"Tất cả ở trong tủ. Mày muốn mặc cái nào cứ lấy." Người kia bình thản đáp trước khi chuyển sự chú ý vào việc thay quần áo. Thân hình đẹp chết đi được. Muốn cao như vậy cơ...

"Nếu còn lề mề nữa, tao sẽ đè ra cởi sạch rồi lôi vào phòng tắm kỳ cọ ngay lập tức đấy."

Sợ rồi ạaaaaaaaaaaaa.

Nghĩ xong liền mau chóng tụt xuống giường, vơ lấy khăn tắm và quần áo của bác cùng mã số ôm chặt trong ngực trước khi lao thẳng vào phòng tắm ngay lập tức.

Rất nhiều sự bối rối giằng xé nhau trong đầu. 2 lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Chẳng phải vì sợ mà đó là cảm giác hồi hộp với điều đang phải đối mặt.

Tôi không phải là người che giấu tình cảm của mình. Không hề bài xích tình yêu của tuổi trẻ. Không quá tôn thờ chủ nghĩa độc thân hay cuộc sống riêng tư. Chỉ là từ đó đến giờ không có thời điểm và cơ hội để hẹn hò với ai một cách nghiêm túc. Dù vậy, tôi vẫn hi vọng mình sẽ có được một người yêu tuyệt vời để sưởi ấm trái tim và đong đầy cuộc sống thanh xuân hoàn hảo như bao người khác. Nhưng hiện tại thì không phải thế. Bởi lẽ tôi chưa gặp người nào thích hợp.

Còn P"Arc, chúng tôi là người trong mã số.

Hồi đầu tôi muốn tán P"Yeepun cơ. P"Jet mà biết, chắc anh ấy gϊếŧ tôi chết. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua của một người bình thường khi gặp người dễ thương. Trái tim sẽ rộn ràng theo cảm xúc, khác với P"Arc vốn là người trước giờ không bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của tôi.

Anh ấy vượt khỏi cái tầm của người bình thường rồi. Anh ấy không những là Trội trăng mà còn bị điên. Khó tiếp cận. Thậm chí hồi đầu khi mới gặp nhau, tôi còn có cảm giác hình như đối phương không ưa bản mặt mình. Vậy mà chẳng biết từ lúc nào hay từ bao giờ, mọi thứ bỗng chốc thay đổi.

Anh ấy bắt đầu đối xử tốt với tôi, đưa tôi đi ăn, đi xem phim, chăm sóc như người trong mã số. Tôi thừa nhận mình thật sự ngốc vì không mảy may hoài nghi những hành động ấy. Mãi cho đến gần đây khi được đối xử tốt và thường xuyên được tỏ tình một cách không tội vạ, trái tim tôi mới bắt đầu thổn thức. Tuy vậy cũng chẳng dám nghĩ ngợi xa vời.

Có lần anh ấy từng nói đã có người thích rồi. Điều đó khiến tôi phải nhắc đi nhắc lại với bản thân mình rằng chúng tôi chỉ là người trong mã số. Hơn nữa cả 2 đều là con trai. Hình mẫu trong mộng của P"Arc mà tôi mường tượng ra vì thế cũng xa vời hơn những gì mà bộ não phẳng lì của tôi có thể tưởng tượng được. Rồi nhìn lại tao đi.

Chiều cao nhiêu đây.

Mặt mũi cỡ này.

Giỏi ghẹo gan người khác. Đã thế còn ngốc bẩm sinh.

Anh ấy có lấy móng chân gãy suy nghĩ thay não không vậy. Nhìn kiểu gì cũng gây giải trí chết đi được.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa phòng tắm đánh thức tôi khỏi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Tay phải giơ ra tắt vòi sen. Tôi hét với ra hỏi người bên ngoài với vẻ thắc mắc.

"Có chuyện gì thế ạ?"

"Mày tắm lâu quá rồi đấy. Mau đi ra. Ai kêu nằm ngủ trong đó."

"Có ngủ đâu. Anh biết tao tắm lâu mà." Hồi nào? Mải đắm mình vào mỗi chuyện của mày thì có.

"Nếu 5 phút nữa không ra, tao sẽ mở khóa đi vào đấy nhé." Đệttttttttttt. Có chìa khóa luôn. Vụ này đương nhiên phải lẹ làng rồi. Mất thời gian lâu ơi là lâu chỉ để diễn music video và nhập tâm với nỗi bối rối trong đầu. Cuối cùng có kịp làm gì đâu ngoài thoa sữa tắm từ đầu tới chân.

P"Arc vốn là người ngay thẳng. Đã nói thì sẽ làm. Vừa hay tôi vẫn chưa muốn tiêu đời dưới chân anh ấy nên không mạo hiểm thân mình thì hơn.

Cạch!

Khi tất cả đã xong xuôi, tôi mở cửa ra đối diện với người thân cao một cách nửa dám nửa sợ. Cũng quằn quại lắm chứ không phải không có cảm giác. Càng bắt gặp ánh mắt của người đang đứng đợi trước bàn trang điểm, trái tim càng ngả nghiêng.

"Qua đây ngồi." Đối phương lên tiếng gọi. Tôi cũng không có ý phản đối, từ từ sải bước đi qua như robot được lập trình.

"Anh định làm gì?"

"Tóc mày ướt. Nếu đi ngủ luôn thì sẽ ẩm. Lỡ gối tao mốc, mày chịu trách nhiệm nổi hả?"

"Làm ẩm gối chứ có phải làm con gái có bầu đâu. Có gì mà không chịu trách nhiệm nổi." Tôi cãi lại nên bị cốc đầu một cái trước khi bàn tay dày dùng sức ấn vai bắt tôi ngồi xuống ghế.

"Mày lúc nào cũng miệng mồm."

"Thì tại lúc nào cũng giỏi."

"Thoa sữa tắm lên đầu hả?"

"Sau anh biết?"

"Có mùi."

"Mũi thính như chó ấy."

"Muốn bị chó cắn không?"

"Không ạaaaaaaa."

"Rồi đi ra có mặc qυầи ɭóŧ không đấy?" Úiiiiiiii. Anh đừng động tới "cậu nhỏ" của tao nhé. Chỉ tim thôi anh đã quay mòng mòng hết rồi.

"Mặc chứ."

"Lấy ở đâu mặc? Size tao mày mặc vừa hả?"

"Đúng coi thường. Em mặc cái cũ." Chẳng nói chẳng rằng, tôi ngước mặt lên nhìn người đang đứng cao quá đầu. Thấy người kia vẫn cúi đầu ngó nghiêng một cách chăm chú, tôi gân cổ lên cãi. "Với lại tao chỉ mặc vừa XL thôi."

"XL hay XS? Nói đàng hoàng."

"Đúng coi thường."

"Không nhìn lầm nhỉ."

"Rồi mắc cái gì anh phải quan tâm đến kích cỡ "cậu nhỏ" của tao chứ?"

"Ai quan tâm? Chỉ hỏi chuyện qυầи ɭóŧ. Mày nghĩ tới đâu vậy chứ." Trong lòng đúng muốn xoay người qua đạp một phát vào ngực bác cùng mã số. Cơ mà ngặt nỗi anh ta to con hơn, sợ đấu không lại nên tôi chỉ dám nghĩ rồi đáp bằng tông giọng đều đều.

"Anh ghẹo gan hơn mức tao có thể tha thứ thật mà."

Cuộc chiến tạm dừng một lúc. Không gian lúc này ngập tràn sự tĩnh lặng. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau nó đã bị cắt ngang bởi âm thanh của máy sấy tóc.

Lòng bàn tay dày chạm nhẹ lên sợi tóc, sau đó ma sát và sấy nó với độ nóng trung bình. P"Arc hiện lên trong gương lúc này không giống con người mà tôi quen biết. Trông có vẻ dịu dàng, quan tâm và đôi lúc còn khiến tôi tự hỏi việc anh ấy đối xử tốt với tôi có phải cũng giống như anh ấy làm với người khác không.

Một lúc lâu sau, tâm hồn vốn bình lặng một lần nữa bắt đầu dậy sóng.

Có nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng phải giữ lại trong lòng vì không có đủ dũng cảm.

"Có chuyện gì thì hỏi đi." Đệtttttttt. Như thể nhìn thấu được tâm can. Chỉ mới nghĩ thôi, anh ấy đã đặt luôn câu hỏi như thể biết trước rồi. Làm sao đây ta. Nói hay không nói nhỉ. Nếu không nói...nó sẽ mãi mãi mắc lại như thế rồi có thể dẫn đến triệu chứng ăn không ngon ngủ không yên, ngứa ngáy, ngứa tay ngứa chân, ngứa tùm lum tà la.

Vậy cho nên cứ hỏi ra đi cho xong.

"Anh thích con trai thật hả?"

"Ừm." P"Arc đáp gần như lập tức. Tuy nhiên, thanh âm ấy lại mơ hồ vì bị ảnh hưởng bởi tiếng máy sấy tóc, vì thế càng khiến tôi phải ghé tai lắng nghe một cách chăm chú.

"Sao lại thích?"

"Thích vì mày."

Chết tiệt...Bỗng dưng cung tên bắn trúng đầu gối*.

(*) Một câu nói nổi tiếng trong game, dùng để diễn tả tình huống chuyển từ tốt thành xấu một cách bất ngờ.

"Thế tại sao...anh lại thích tao? Thích nhau thật hả? Tao chẳng có điểm gì tốt hết." Dù tôi có cố gắng lừa mình rằng khuôn mặt đẹp đến thế nào thì sự thật nào có đến mức đó chứ. Thằng Arm Anon là người bình thường nhất trong các thể loại bình thường đó.

"Quen việc mày không có gì tốt rồi."

Hự! Sao lần này nó đau đau như thể bị con dao đâm vào l*иg ngực rạch một đường từ trái qua phải nhỉ. Anh đang chửi tao đúng không?

"Em xin câu trả lời kiểu đẹp trai một chút đi."

"Đúng lúc nhìn thấy mông mày là có hứng."

"Đúng ngớ ngẩn luôn." Tao muốn cầm máy sấy tóc lên đập cho một trận, can tội trả lời kiểu chọc tức. "Đó mà là ưu điểm chỗ nào?"

"Arm. Ngưng ngốc đi."

"Khó lắm. Nếu ngưng thông minh thì ba đây làm được."

"Mày ngưng thông minh từ lâu rồi cơ mà."

"Khùng điên ba trợn."

"Cứ như vậy nên mới thích." Câu nói này khiến tôi ngưng tìm kiếm câu chửi một lát. P"Arc vẫn cúi đầu cần mẫn sấy tóc một cách chuyên tâm, không ngẩng mặt lên nhìn gương như ban nãy. "Đôi khi con người chúng ta không thích những người việc gì cũng tỏ ra thông minh đâu."

"..."

"Loại người có chuyện thì thông minh, có chuyện lại ngốc nghếch, nhưng lúc nhận ra mình ngốc nghếch thì cố gắng học hỏi và thấu hiểu mới thú vị."

"Vậy thì đâu phải chỉ có em là người như thế."

"Nhưng bản chất của mày không ai có thể làm giống được."

"Em tốt hơn người khác như thế nào?"

"Không có. Nhưng khốn nạn hơn người khác thì nhiều đấy."

Khốn kiếp!

"Còn nhớ hôm đó không?" Rồi P"Arc nói tiếp.

"Không." Tôi đáp mà không đợi thêm bất kỳ lời nói nào. Thật ra tôi chỉ muốn giảm bớt sự ngượng ngùng đang từ từ dâng trào trong cảm xúc.

"Ghẹo gan nữa là ăn đòn."

"Ok ok. Không muốn xảy ra chuyện đâu. Tóm lại hôm đó xảy ra chuyện gì?"

"Cái ngày chúng ta ngồi chung xe nhưng tao nóng tính tông vào đuôi xe người khác ấy."

"Àaaaaaa. Nhớ rõ lắm. Suýt chết nhưng cũng hả dạ lúc anh bị P"Jet mắng. Đúng đáng đời."

"Đó là lần đầu tiên tao bắt đầu cảm thấy quan tâm một người trong khi trước đó chưa từng. Bắt đầu chịu nhẫn nhịn khi bị lợi dụng, miễn là người bên cạnh được an toàn. Đôi khi có lẽ chính là cảm giác đó. Muốn bảo vệ, chăm sóc và càng ngày mày càng quan trọng."

"Em chưa bao giờ biết nhưng vẫn cảm thấy ấm áp mỗi khi anh đối xử tốt, dù chẳng rõ thật ra nó gọi là gì."

Lúc anh ấy biến mất, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng. Thấy anh ấy nói chuyện với người khác thì muốn òa khóc một trận. Ngập tràn cảm giác tủi thân xen lẫn với sự giữ kỹ. Chắc chắn một điều rằng khi ấy chỉ là cảm xúc thoáng qua. Ngẫm nghĩ lại thì những cảm xúc bộc phát đó có thể không gọi là tình yêu mà chỉ là mối quan hệ giữa anh em trong mã số mà thôi.

"Rồi sẽ có ngày mày tự hiểu ra."

"Vậy hả?"

"Ừ."

"Anh nghĩ tao nên làm gì thì mới hiểu được?"

"CᏂị©Ꮒ luôn không?"

"Đúng khốn nạn."

"Nói luôn là đảm bảo vui."

"Không muốn tìm hiểu sự da^ʍ dê của anh đâu."

"Không chừng mày sẽ nghiện đó."

"Buồn cười."

"Thôi thì tao cho mày thời gian đi tìm câu trả lời vậy. Không ép. Không vội. Từ từ thấu hiểu."

"Vậy còn anh? Trước khi chắc chắn là thích em, anh từng có cảm giác như thế nào?"

"Cần phải nói với mày nữa à?"

"Cần chứ."

Máy sấy tóc bị tắt đi trước khi được đặt dưới ngăn kéo bàn. Tôi ngước mặt lên nhìn P"Arc, ánh mắt dừng lại nơi con người phía sau lưng dù cảm xúc vẫn khác lạ. Chúng tôi đều giữ im lặng. Cho đến khi tôi nghĩ mình sẽ không có được câu trả lời, toan đứng dậy khỏi ghế, đối phương bỗng nói một câu.

"Đôi lúc không có lý do rõ ràng rằng tại sao phải thích người này. Nhưng vào lúc đó, lúc mà mày nói chuyện với Thong Fah, đột nhiên một cảm xúc chợt nổi lên."

"..."

"Mẹ nó, chúng ta không khác nhau đâu."

"..."

"Tao ghen với mày. Ghen thật sự."

Tôi ngủ phòng P"Arc một đêm trước khi người kia đưa tôi về tận cửa kí túc xá vào buổi sáng. Tối qua tao vẫn an toàn vì ông bác không có vẻ gì mộng du như lần trước nữa. Hơn nữa còn chấp nhận nằm cách xa, không động chạm cơ thể gì luôn cho đến sáng hôm sau.

Bây giờ tôi đã thông minh hơn rồi sau khi P"Arc hết sạch nhẫn nại, thẳng thắn nói ra tình cảm khiến tôi sửng sốt. Nhưng bảo mở lòng chấp nhận tất cả ngay lập tức thì có vẻ hơi vội vã, vì thế tôi xin dành một chút thời gian xem xét lại tình cảm của mình.

"Tối qua sao rồi?"

Câu hỏi ập tới một cách đột ngột.

Cả thằng Po và thằng Sand đều đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi tụm lại ở cuối giường với vẻ mặt đầy hóng hớt.

Dạo này gần thi midterm thật đấy nhưng trường vẫn tổ chức dạy học. Do chỉ được nghỉ vài ngày trước khi thi để chăm chỉ ôn bài thôi nên chúng tôi phải banh mắt thức dậy, tắm rửa thay quần áo đi học như mọi lần.

"Chẳng có gì cả." Nói xong tôi đóng cửa, lê bước ngồi chen chúc với thằng Po làm nó phải dịch mông qua ngồi bên cạnh thằng roommate của tôi.

"Đèn trong quán rượu chả rõ gì hết. Tóm lại kết quả trận bóng tối qua như thế nào?"

"Khốn kiếp." Mẹ nó, rõ ràng là chế giễu nhau.

"Gửi gắm niềm hi vọng của đội cho mày đấy nhé."

"Được lắm. Mày được."

"Mày làm thống kê giỏi ghê. Cổ vũ 10 trận thua cả 10. Cuộc đời phải thê thảm đến mức nào chứ."

"Tao xui vì có đứa bạn như mày."

"Đúng thương mày luôn ấy. You"ll never walk alone nha."

Siêu cấp thảm bại. Không những vậy, tôi còn khiến cho P"Arc bị trêu chung. Lại cảm thấy áy náy.

"Liverpool thua thì sao? Ít ra trong quá khứ tao cũng từng được nhiều cúp."

"Ok ok. Cứ sống trong hoài niệm đi nhé."

"..."

"Giậnnnnnnnnn. Tao chọc xong chuyện bóng đá rồi, giờ xin phép hỏi chuyện tối qua xíu coi. Tóm lại mày với P"Arc có chuyện gì với nhau không?" 2 đứa nó bắt đầu hợp lực thay phiên nhau tra hỏi tôi. Tôi cũng không biết mình sẽ gặp phải câu hỏi gì nữa nên chọn cách trả lời kiểu né tránh.

"Không có."

"Thấy mày đi theo anh ấy rõ lâu, lúc trở về thì idol tao xin đưa mày về ngủ chung, bảo sao không lạ cho được."

"Rồi sao không cản lại? Cứ thế để tao đi với anh ấy."

"Sao được? P"Arc xin gì tao cũng cho hết." Với bạn bè như tao thì không thấy tận tâm như vậy nhỉ. "Với cả mày còn làm mặt ù ù cạc cạc, mặc cho anh ấy kéo tay đi nên tao không hỏi."

"Ừ, kệ nó đi."

"Mày đừng có mà đánh trống lảng. Tóm lại có gì không?"

"Không. P"Arc chỉ hút thuốc. Tao đi theo hắn vậy thôi."

"Không có gì là tốt rồi. Dù sao cũng chung mã số với nhau." Tôi gật đầu đồng tình, sau đó xoay người đi soạn balo và chuẩn bị slide cho buổi học hôm nay. Chỉ có 2 thằng bạn nghiệp chướng là vẫn nói chuyện một cách rôm rả.

"Ờ, thằng Sand. Mày biết chưa?"

"Biết gì?"

"Chuyện P"Arc nói chuyện qua lại với người đẹp Brink ấy. Bây giờ caption đó không còn nữa rồi. Bị xóa mất, chỉ còn hình."

"Ơooooooo. Sao lại vậy nhỉ?"

"Tối qua tụi thằng cha Bloom say nên khai hết với tao. Chuyện xảy ra chỉ là do P"Copp lấy điện thoại của Trội trăng nghịch. Xong rồi hoa khôi khoa người ta nhìn thấy nên đùa vui thôi. Còn cái người không vui lại thuộc trường phái nhiều chuyện. Bây giờ chắc là đã biết không có gì ở Ko Fai*."

(*) Không có gì đáng ngờ

"Tốt rồi. Đúng lúc tao cũng nghe lén bạn anh ấy nói là P"Arc có người thích rồi."

Rầm!!

Tôi lỡ tay đánh rơi sách xuống sàn sau khi lắng tai nghe cuộc đối thoại của người trong phòng một lúc. Kết quả là 2 cặp mắt đồng loạt quay qua tập trung về phía tôi.

"Bị cái gì thế, thằng Arm?"

"Không có. Tao chỉ lỡ tay làm rơi sách."

"Nhặt lên đi." Rồi tụi nó quay qua nói chuyện tiếp. Trời ạaaaa. Tao soạn balo lâu đến mức phát bực mình luôn rồi.

"Mày nghĩ cỡ P"Arc sẽ thích người như thế nào?"

"Chắc chắn là phải như tao rồi."

Bộp!

Thằng Po bị táng suýt rớt đầu bởi thằng bạn thân trong nhóm là thằng Sand.

"Mặt như mày chắc P"Arc thích quá."

"Tao đáng yêu chứ bộ. Nhiều khi Trội trăng thích của lạ thì sao."

"Tao nghĩ không đâu. Thể nào anh ấy cũng thích người có ngoại hình đẹp. Nếu như Brink Brink mà còn không để vào mắt, tao nghĩ hình mẫu của anh ấy phải cỡ người mẫu Victoria Secret cơ."

"Ú tà! Tao nghĩ đúng đó."

"Ai lọt vào tầm ngắm nhỉ?"

"Xớoooooo. P"Jitti hoa khôi trường là một người này."

"Không đâu mày. Người đó bị điên, P"Arc không thèm đâu. Người này mới có triển vọng nhất." Tôi thu hết mọi âm thanh phát ra vào màng nhĩ. Chân đứng yên, 2 tay ngừng chuyển động, môi tự động mím chặt, đợi chờ...cho đến khi nghe thấy câu trả lời của người trong phòng.

Nhưng chờ hoài mà không có âm thanh nào đáp lại khiến tôi nhịn không nổi mà quay qua nhìn cả 2.

Nụ cười nhận được từ tụi nó làm da gà trên người tôi nổi lên. Thằng Po và thằng Sand nhìn đáp lại nhưng không chịu hé môi nói gì thêm làm tôi bắt đầu sốt ruột.

"Cái gì đấy?"

"Nghe lén tụi tao hả?"

"Th...thì chỉ tò mò. P"Arc chung mã số với tao mà."

"Là vầy. Tụi tao nghi ngờ anh ấy thích sinh viên năm nhất."

"Trời. Ăn con nít hả?"

"Đúng vậy. Rồi là sinh viên khoa chúng ta luôn."

"Câm nín tập 2." Tôi trợn tròn mắt để che giấu sự chột dạ trong lòng.

"Nhưng cái này mới là đỉnh cao nè!"

"Cái gì? Như thế nào?"

"Ở chỗ tao không biết người đó là ai."

Xong phim. Làm cất công mong chờ nãy giờ.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Chẳng phải vì muốn che giấu điều gì, chỉ là không chắc chắn tình cảm của mình mà thôi. Thật ra ngay cả P"Arc, tôi vẫn không muốn quyết định tin tưởng. Kiểu như là...rất khó để có thể xảy ra.

"Mày." Tôi chợt có ý định muốn hỏi thăm dò xem sao.

"Cái gì?"

"Mày nghĩ người như P"Arc liệu có yêu ai nghiêm túc không?"

"Tao nghĩ không." Thằng Po đáp trước, sau đó thằng Sand chêm thêm vào. "Đảm bảo nhiều vợ nhỏ."

"Thật không?" Bắt đầu không chắc chắn rồi.

"Mày nghĩ mà xem. Người hot như vậy. Thích ai là có thể chọn. Muốn xinh cỡ nào, đáng yêu đến đâu cũng không thành vấn đề. Hơn nữa theo như tin tức tao từng biết, bạn gái cũ P"Arc hình như là người trong ngành giải trí nữa đó."

"Má ơi...Tụi diễn viên trẻ ấy hả? Dù sao cũng đúng dễ thương sẵn rồi. Tò mò sao lại chia tay ghê."

"Như tao biết thì Trội trăng Indie lắm. Không muốn có ai nên chia tay chăng?"

"Được hả?"

"Vào IG mà điều tra. Hình hồi lâuuuuuuuuu lắm rồi. Con gái tag tìm nha. Anh ấy không có xóa. Nhưng hình như bên kia có người mới rồi. Hơn nữa hẹn hò cũng được lâu lâu rồi á."

"Vụ này là phải hỏi." Hình như chuyện này đã biến thành đề tài bàn tán của dân nhiều chuyện mất rồi. Tôi không có ý định cắt ngang niềm vui của tụi nó mà chỉ chắt lọc thông tin quan trọng từ những gì nghe được rồi tìm thời gian rảnh sau khi học bài ôn thi âm thầm ngồi đào mộ Instagram.

Èo! Gặp hàng thật nữa chứ.

Diễn viên trẻ khá nổi tiếng. Lúc này công việc liền tay, đã thế còn siêu siêu xinh.

Kao đóng trong series Hormok*!

(*) Series gốc là Hormones.

Trong hình không có caption, nhưng nhìn dáng vẻ trong hình thì chắc chắn trên mức người quen.

Rầu...

Muốn hỏi trái tim mình. Lúc này tôi bắt đầu lờ mờ có được câu trả lời rằng P"Arc quan trọng với tao thế nào. Nếu không thì đã không có triệu chứng giống như có khí nóng phụt ra từ tai như bây giờ.

Tôi thử lướt tìm xem những hình khác nhưng không thấy. Chỉ còn duy nhất một tấm. Hơn nữa tôi vẫn bận rộn với việc bấm đọc comment và lướt hình lên xem đi xem lại không biết điểm dừng.

Rồi nghiệp chướng của dân nhiều chuyện cũng bám theo như tên lửa, bởi lẽ tao đã vô tình trượt tay ấn thả tim vào tấm hình cũ kia. Rắc rối lớn rồi, thằng Arm. Mẹ nó, phải vội vàng ấn thu hồi lại trái tim một cách nhanh chóng rồi cầu mong đừng ai nhận ra, do tấm hình này được rất nhiều người thả tim. Tôi cũng chỉ trượt tay trong tích tắc thôi. Không nghĩ rằng...

Rrrr...!

Có điện thoại gọi tới. Nó đến mang theo sự xui xẻo.

Thằng-cha-Arc.

Không nghe thì không được, mất công lại hành xử mờ ám. Biết đâu chuyện anh ấy gọi đến có thể không liên quan đến vấn đề này như tôi đã sợ.

"Sao ạaaaaaaa?" Nói rồi tôi rợn cả sống lưng.

[Hồi nãy làm gì?]

"Cái gì cơ? Nói gì á? Tín hiệu không tốt gì hết."

[Ghẹo gan hả? Bấm thả tim hình đó làm gì?]

"Đang chơi IG hả? Sao biết lẹ vậy?"

[Với mày, tao biết hết ấy.]

"Tao không có. Chỉ...chỉ là lướt xem hình chơi chơi rồi...rồi..." Đẻ ra bị ngu là sự xui xẻo thứ thiệt. Ngay cả giây phút đang bị ép chết mà mày vẫn không có kế sách trốn thoát thân.

[Rồi sao?]

"Anh, tao xin lỗi." Không biết làm sao để thanh minh.

[Xin lỗi làm gì?]

"Tao nhiều chuyện."

[Mày nhiều chuyện sẵn rồi mà.] Cãi không lại luôn, chỉ biết im lặng giữ máy rồi đợi quả bom thời gian làm

công việc của nó. Dù sao cũng bị P"Arc mắng hoài rồi. Tôi nên quen thôi.

[Hình đó mấy năm rồi. Chia tay nhau từ lâu. Cô ấy đã có người mới. Còn tao cũng không thích cô ấy nữa."

"Chưa hỏi một câu nào nha."

[Là điều mày muốn biết không phải sao?]

"Không có nha."

[Để tao bảo cô ấy xóa hình.]

"Đừng mà. Anh, tao không có muốn làm như vậy đâu. Sở dĩ lỡ tay bấm nhầm chỉ là...chỉ là muốn nhiều chuyện thôi. Muốn biết bạn gái cũ anh như thế nào. Rồi tao ra sao.]

[Rồi sao?]

"Không đấu lại được." Xinh cỡ đó. Nổi tiếng đến mức ai ai cũng phải thừa nhận.

[Đấu với cô ấy làm gì? Mày còn chưa đấu lại mình nữa là.] Ơ, thằng cha này...

"Chuyện anh thích tao là chuyện không thể tin được."

[Thì đúng rồi. Đến tao còn không nghĩ là sẽ care mày nhiều như vậy. Nói đi nói lại với mày đến nỗi sắp phát điên mà chết rồi đây.]

Bị một cú. P"Arc tập nói câu kiểu này từ đâu vậy chứ. Rõ ràng đến phát sợ.

"Anh, tao giống người ngốc đến vậy luôn hả?"

[Giống. Nhưng không bằng tao đâu.]

"..."

[Cố gắng tán mày trong khi mày chưa bao giờ biết. Xem ngốc đến cỡ nào đi.]

"Tao ngốc hơn."

[Ngốc ngang nhau thôi. Vậy nên hợp nhau rồi. Yên tâm đi vì không ai trên đời này ngốc bằng tao với mày đâu.]

Giây phút ấy, tôi không biết nên vui hay nên buồn với câu mắng ngốc mà mình nghe được.

(Còn tiếp)

Update 9.7.2020