- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh
- Chương 11: Không có ngốc, chỉ là nghĩ không kịp (2)
Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh
Chương 11: Không có ngốc, chỉ là nghĩ không kịp (2)
"Arm. Quýtttttttttttt. Chị có hoa tặng cho nè."
Giọng nói phấn khích như điên như dại vang đến màng nhĩ. Tôi đảo mắt nhìn lên, để mặc đàn chị cùng mã số không biết hiện ra từ phương nào đeo vòng hoa cúc vạn thọ cho.
Kiểu như là...mùi hương của nó thật sự thơm mà nghẹt cả mũi.
"Mở hàng trước nha. Chị muốn là number one của Arm."
"Em nghĩ không ai đến tìm em cũng vì vòng hoa cúc vạn thọ của chị đấy."
"Cái gì chứ. Cái này giống như chị tăng thêm một điểm cho em mà."
"Cảm ơn ạ." Nghe mà muốn thắng ghê gớm. Cơ mà chị có quên mất là em đang đấu với nam khôi trường, hoa khôi khoa và con người Trội trăng không ai có thể đấu lại không vậy? Mẹ nó, siêu cấp của siêu cấp team Avengers luôn.
"Cố lên nhé, Arm. Chị cổ vũ cho mà."
"Chị cũng vậy. Đừng làm P"Jet ghen nha."
"Ghen tốt mà. Chị thích."
P"Yeepun cười tươi trước khi xoay người đi vào đám đông. Riêng tôi phải mau chóng quay lại tụ tập với the gang. Lần này thấy người hot nhất không phải thằng Sand mà là thằng Po. Nó nhướng mày trêu ngươi rồi giơ đống hoa hồng hơn 10 bông lên khoe khoang.
"Chưa bao giờ biết mày lại hot như vậy luôn."
"Người ngay thẳng không nói nhiều. Đau cổ họng."
"Đau cổ họng cái khỉ gì? Nó mua phát cho gái. Người ta đâu có tặng cho nó."
"Thằng Sand, thằng quần."
Dẹp luôn mấy câu ca tụng vừa phọt ra. Đang từ suy nghĩ tụi bạn tôi đứng đẹp trai thu hút con gái vây quanh, giờ biến thành tụi nó mới là tụi đích thân đi tìm con mồi.
"Húiiiiiiiiiiiiiiii."
Ban nhạc folk song trên sân khấu vẫn đang entertain cho con dân khoa Kỹ thuật một cách tuyệt vời thì bỗng tất cả sự chú ý tự động bị kéo về một người. Tụi kí túc xá nam càng mở miệng hú hét, tôi càng nhịn không nổi mà nhìn theo.
"Trội trăng."
"Arc hả?"
"P"Arccccccccc. Áaaaaaaaaaaaa."
P"Arc tiến vào trong sự kiện. Mọi ánh mắt đổ dồn về một điểm duy nhất. Lần này không giống như bất cứ lần nào khác vì người kia mang theo một bó hoa hồng màu đỏ to thật to.
Tôi nghĩ niềm hi vọng có lẽ sẽ bùng lên trong lòng một số người. Câu hỏi hiện lên trong đầu lúc này chính là ai là con người xui xẻo đó.
"Ôiiiiiiiiiiiiii. Anh ấy."
Thằng Pi cố hết sức nghiến răng kiềm né sự kích động.
Tôi dõi theo gần như từng hành động của đối phương. Khuôn mặt siêu cấp đẹp trai, thân hình cao cao mặc chiếc áo đồng phục khoa Kỹ thuật cùng chiếc quần jeans xịn xò. Nhưng ờm...Vậy mà anh ấy lại đeo balo Kitty màu hồng sến sẩm. Trời ạ. Trái ngược với gương mặt chết đi được.
Nhìn mà đúng muốn chửi một trận vì nó chính là cái balo mà tôi bỏ tiền ra mua để tặng gái, thế mà lại bị ngang nhiên cướp mất.
"Ngày mai tao sẽ mua balo Kitty!!" Thằng Yo đứng cách đó không xa buột miệng nói.
Tôi hiểu P"Arc là idol của tụi kí túc xá nam, nhưng không có nghĩa là tụi mày phải làm theo mọi thứ anh ấy làm đâu. Mở to mắt ra mà nhìn đi. Balo Kitty ngầu ở chỗ nào!
"P"Arc đi tới kìa. Chết tiệt. Phấn khích chết đi được."
Nhóm kí túc xá nam quắn quéo. Tôi cũng vậy...
Không biết nữa. Tim tôi đập rộn ràng theo bước chân của người thân cao. Đôi mắt tinh anh hướng thẳng đến chỗ tôi và đám bạn đang đứng. Gần hơn...gần hơn nữa cho đến khi khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn.
2 chân dừng lại trước mặt tôi, sau đó chìa ra bó hồng trong tay, gây nên tiếng la hét hỗn loạn khắp cả khu vực.
"Cầm giùm xíu đi." Thanh âm trầm thấp khẽ cất lên. Chỉ có tôi vẫn đang ngơ ngẩn.
"À."
Nghe thấy thế, tôi vội xòe tay đón lấy hoa. Hóa ra chỉ cầm giùm. Uầy. Mày nghĩ nhiều rồi.
"Anh lấy được ở đâu thế?"
"Trước sự kiện bán nhiều lắm."
"Thật ra không cần em cầm giùm đâu. Anh mau đem đi tặng người anh mến đi."
"Không. Nhờ mày cầm giùm về kí túc xá đi vậy."
"Thế sao anh không chịu nói cho người ta biết đi?"
"Không vội. Khi nào biết sẽ biết." P"Arc này chill ghê.
"Coi chừng bị ngoạm mất đó."
"Tao ngậm chặt trong miệng như vậy rồi, đứa nào dám động đến thì biết mùi."
Dã man rợ.
"P"Arc ngầu quá. Balo anh đúng sang chảnh." Có vẻ như tụi bạn tôi chỉ đợi cơ hội ca tụng idol của nó đến nỗi quên mất rằng...balo mà cậu chủ kia đang đeo là của tao.
"Tao ăn trộm được của nhóc con."
"Mừng thay nhóc con của anh." Nhưng mà tao không có mừng nha.
"Tụi em xin phép đi tìm tình yêu trước đây. Sự kiện kết thúc gặp lại ở kí túc xá nha, thằng Arm." Không biết ma quỷ ở đâu nhập vào thằng Sand, bỗng nhiên nó cúp cái rụp màn tâng bốc hoành tráng trong khi trước đó có nói 3 ngày cũng chẳng hết.
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, để cho tụi nó giải tán đường ai nấy đi, bỏ tôi lại một mình với P"Arc.
"Thích không?" Khi chỉ còn lại 2 người với nhau, thanh âm trầm thấp cất tiếng hỏi.
"Thích gì cơ?"
"Hoa."
"Thích chứ. Chỉ tiếc là anh định vứt."
"Không vứt. Tao cho mày."
"Hứ." Lười cầm thì quăng qua cho tôi. Không vứt mà cũng như vứt rồi còn gì.
"Cúc vạn thọ này ai tặng?" Rồi focus của người trước mặt chuyển sang cổ tôi.
"P"Yeepun."
"À."
"Thế còn anh? Không ai tặng cho hả?" Vừa lạ vừa thắc mắc. Ngoài đống hoa hồng chen chúc nhau bán trước sự kiện kia ra thì anh ấy sao có thể đi người không được chứ.
"P"Arc." Còn chưa kịp nghe câu trả lời chắc chắn, một nhóm sinh viên khoa Kỹ thuật trường khác đã tiến tới. Một trong số đó chìa túi giấy màu ngọt ngào ra. Thế nhưng người thân cao lại từ chối ngay cả khi đối phương thậm chí vẫn chưa kịp nói gì cả.
"Xin lỗi. Vừa hay nhận được quà của người muốn nhận rồi."
"Vậy thôi không sao ạ."
Đến nhanh. Nói nhanh. Biến nhanh!
Không cần đợi câu trả lời cho câu hỏi tại sao đi tay không nữa rồi. Ai bảo người kia từ chối người ta dễ dàng vậy chứ. Hới! Như vậy cũng được hả? Không trân trọng tấm chân tình của người khác gì hết.
"Người ta cất công ôm quà đi tặng. Sao anh chảnh quá vậy?"
"Không có ý gì với người ta thì nhận quà làm gì. Mày cũng thế. Ai tặng cho cũng không cần phải nhận."
"Vùi dập cơ hội dễ sợ. Tâm hồn cằn cỗi rồi không cho người ế tưới mát trái tim hay sao?"
"Mày nhận được hoa hồng từ tao rồi mà vẫn muốn của người khác hả?"
"Đâu có giống nhau."
"Phiền phức nhóc con như mày ghê."
"Ơ hay. Nói vậy thì anh trả balo tao lại đây."
"Nó là của tao rồi."
"Sao có thể?"
"Trao đổi."
"Không đổi."
"Lại đây tao cắn miếng cho bớt miệng mồm đi."
"Ôi. Cãi không lại nên kiếm chuyện cắn em ha. Đúng chó điên." Rồi tôi bị tên chó điên kia xử thật. P"Arc khóa cổ tôi thật chặt làm tao suýt nữa thở không nổi.
Ba cái chuyện ăn hϊếp đàn em trong mã số này giỏi ghê gớm.
Sau đó, cuộc đời của thằng Arm người không có nợ luôn có nghiệp chướng kè kè kế bên. Tôi đi đâu P"Arc đi theo đó giống như cố tình chọc tức. Và chính vì hành động này đã loại bỏ cơ hội của tôi ra khỏi mọi người. Chẳng ai dám đến gần, đồng thời cũng chẳng ai có ý định tiến tới tiếp cận P"Arc.
Nhưng điều hài hước là gì bạn biết không? Chính là ở chỗ P"Arc vẫn đeo balo Kitty đằng sau lưng. Riêng tôi phải vác theo bó hoa hồng to bằng con trâu cho đến khi mệt lả, trong khi chúng tôi không hề có ý định tặng món quà đã chuẩn bị sẵn cho nhau ngay từ đầu.
"Anh."
"Xin lỗi. Đông người chen chúc." Người đứng lấp ló phía sau cất giọng đều đều.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Sống mũi thẳng tắp cách đầu tôi đúng một xíu. Tuy vậy, trước đó tôi vẫn cảm nhận được lực va chạm trong tích tắc.
"Đầu tao thơm. Anh không cần sợ ngất xỉu đâu."
"Đầu dơ hầy như mày mà bảo là thơm ấy hả?"
"Đừng có mà xạo sự làm em mất tự tin. Không có tác dụng đâu."
"Tùy mày thôi." Đến mức phải cười toe toét cơ à?
Nếu được, tôi cũng muốn kéo tóc mình ra ngửi thử xem có bốc mùi thật không. Cơ mà tốt hơn hết vẫn nên quên nó đi rồi kiếm chuyện khác nói tiếp. Ai nấy đều im lặng một lúc lâu. Tôi chợt nhớ ra sự việc diễn ra ban nãy.
"Em gặp người yêu P"Fah rồi này."
"Gặp rồi hả?"
"Phải. Tên là P"June. Đáng yêu như vầy nè." Tôi giơ ngón cái ra rồi nói tiếp. "Nhưng mà em thắc mắc một việc. Anh với P"Fah xảy ra chuyện gì đến nỗi phải giải quyết với nhau thế?"
"Muốn biết làm gì?" Người thân cao nheo nhắt nhìn.
"Là người nhiều chuyện thì cái gì cũng muốn biết chứ."
"Hiểu nhầm một chút thôi. Bây giờ hết rồi."
"Lúc P"Fah dắt người yêu đến giới thiệu, anh có bất ngờ không?"
"Không. Mày thì sao?"
"Hơi bất ngờ một xíu. Nhưng có thể hiểu được." Thế giới tiến bộ đến mức nào rồi. Càng trưởng thành, chúng ta càng hiểu tình yêu và sự đủ đầy không chỉ có một khuôn mẫu duy nhất, giống như quan hệ của con người vốn có nhiều loại.
"Nếu giả sử có một người con trai đến tỏ tình, mày sẽ làm thế nào?" Hôm nay bác cùng mã số rất lạ.
"Thì phải xem có hợp nhau không."
"Lên giường rồi thì hợp hết."
"Đúng khốn nạn."
"Ơ. Thì thấy mày đòi hỏi sự hợp nhau."
"Ý em là tính cách cơ mà." Có một vài thể loại người suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện hạ lưu. Không những vậy còn ngang nhiên nói ra mà không thấy ngượng miệng.
"Mày thích kiểu nào?"
"Em từng nói rồi mà. Em thích người đẹp." Nếu có thêm cơ hội để lựa chọn, tôi xin người nào nhỏ nhắn cỡ cún cưng nhét vừa túi xách ấy, do chiều cao gây khá nhiều trở ngại đối với tôi. Tuy vậy, không đời nào tôi nói ra cho P"Arc chế giễu đâu.
"Tao hỏi con trai."
"Ừm...Khó quá."
"..."
"Hỏi anh trước đi. Có gì em bắt chước câu trả lời."
"Ai dạy mày trả treo lại."
"Thôi mà. Chia sẻ xíu đi. Cứ trêu em út hoài không hay đâu. Tóm lại, nếu có người yêu là con trai, anh sẽ thích người kiểu nào?"
"Không biết nữa. Nếu tìm được thì có lẽ sẽ tìm người giống mày."
Tim tôi đập mạnh. Khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng...
"Th...thế nếu không tìm được người giống em thì sao?"
"Thì tao sẽ thích mày."
Trong đầu tôi chuyển sang tình trạng không khác gì ấm nước sôi mà nhiệt độ đang đạt tới mức đỉnh điểm. Và rồi sau đó, nó...nhanh chóng nổ tung.
Bùm!!
Nếu phải có người yêu là con trai,
Nếu được chọn, em cũng sẽ chọn anh.
Khoa Kỹ thuật kết nối trôi qua, mọi người lại một lần nữa trở về vòng luẩn quẩn.
Hôm nay gia tộc mã số thần thánh có buổi gặp mặt để chốt hạ xem ai hot nhất sau khi đếm số lượng quà và hoa nhận được trong sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối.
Kết quả cuối cùng nhận được sự đồng thuận. Người chiến thắng năm nay là P"Yeepun. Tiếp theo đó là P"Jet. Tôi và P"Arc chiếm vị trí bét bảng trong mã số vì không nhận được của ai. Cặp tình nhân nam khôi - hoa khôi bèn an ủi bằng việc dắt đi ăn Rat na* sau lưng trường trước khi chia tay nhau sau khi chiến sạch sẽ đồ ăn không lâu.
(*) Một loại mì Thái - Trung
P"Arc là người duy nhất phải gánh vác trách nhiệm đưa đón tôi. Nhưng vì bây giờ bụng ai cũng căng cứng nên trong lúc đó đành ngồi chơi điện thoại gϊếŧ thời gian.
"Tiêu rồi." Tôi bỗng có cảm giác phấn khích sau khi nhìn lịch thi đấu tối nay.
Đã lâu rồi tôi không kiểm tra lịch thi đấu bóng đá. Có lẽ do mải bận bịu với việc tập đứng cổ động cho sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối. Đến lúc nhận ra thì Liverpool lại sắp ra sân trận quan trọng nữa rồi.
"Cái gì tiêu? Mày hay bóng?" P"Arc hỏi bằng giọng bình thản.
"Bóng chứ anh. Trận này thắng chắc."
"Chắc chưa? Cần tao giúp không?"
"Anh giúp được hả?"
"Được chứ. Qua phòng tao cổ vũ đi."
"..."
"Đảm bảo tiêu chắc."
"Hổoooooo. Tiêu luôn hả? Đi. Anh đợi tao dọn đồ một xíu."
Đoán chừng P"Arc ắt hẳn là người có số ăn hên. Thấy cổ vũ đội nào là đội đó thắng. Thế nên vụ này tôi tính hưởng ké quyền năng bằng cách ngồi cổ vũ bóng đá trong phòng của Trội trăng.
"Nếu qua ngủ thì nhắn với bạn mày luôn đi. Quần áo, đồ dùng gì đó không cần mang theo. Phòng tao có đầy đủ hết rồi."
"Đúng daddy." Tôi từng ngủ ở phòng P"Arc một lần. Sau đó lại thấy ngại vì gây rắc rối nhiều quá. Lần này là do người kia đưa ra đề nghị nên tôi cũng không muốn từ chối. "Nếu tao qua phòng anh cổ vũ, Liverpool chắc chắn sẽ thắng đúng không?"
"Đảm bảo đá vô."
"Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiii."
"Rồi hết quắn quéo được chưa để còn mau mau về phòng tao?"
"Xấu tính quá đi. Không cho em ghé vào kí túc xá nhắn với bạn luôn hả?" Gấp gáp đi đâu vậy chứ. 11 giờ mới đá. Và chắc chắn 100% rằng tụi kí túc xá nam thể nào cũng tụ tập cổ vũ đá bóng nữa cho xem.
"Gọi điện thoại thôi đủ rồi."
"Ok ok."
Vài phút sau, tôi nhấc máy gọi cho thằng roommate báo tin một chút. Thằng Sand hiểu nên không gặng hỏi gì thêm mà chỉ dặn dò tôi chăm sóc idol của nó chu đáo.
P"Arc lái xe về căn hộ. Anh ấy bảo tôi đi tắm trước, còn chuẩn bị sẵn quần áo để thay. Xong xuôi thì đuổi tôi ra ngồi đợi trước TV. Bản thân mình thì đổi lượt vào tắm.
"Nhìn gì?"
Ú hu ~ Sao hôm nay đũng quần P"Arc cộm cộm vậy ta.
Tưởng tượng không ra rốt cuộc là cái gì to. Cơ mà đoán chừng chắc là hũ gia vị.
"Không có." Tôi dời mắt sang hướng khác sau khi nhìn người thân cao đi ra trong bộ dạng quần bóng đá màu xanh hải quân, áo còn không thèm mặc.
"Mày suy nghĩ bậy bạ hả?" Thân hình cao cao tiến tới gần trước khi thả người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh tôi.
"Em chưa có nghĩ gì đâu nha. Anh đúng hoang tưởng."
Trận đấu diễn ra rất đúng giờ. 11 giờ, chúng tôi ngồi bám rễ trước màn hình TV. Đợi đến khi trận đấu bắt đầu, sự phấn khích ngày càng dâng lên.
"Tiêu chắc nhé." Tôi hỏi lại lần nữa.
"Chắc chắn không còn. Mày tin đi."
"Tao tin tưởng anh đó nha."
Chỉ mới nói vậy thôi, phép màu liền xuất hiện. Đang từ đội vốn ở dưới đáy, giờ thoắt một cái tốt lên không khác gì lật lòng bàn tay. Hơn nữa cầu thủ còn có tinh thần tuyệt vời. Chỉ trong vòng 20 phút đầu trận mà Liverpool đã ghi bàn thắng đầu tiên dẫn trước rồi.
Thằng cha Arc chắc chắn là người đem đến may mắn!
Trận đấu kết thúc. Liverpool giành chiến thắng với tỷ số 3-0 một cách bàng hoàng.
Hơn 1 giờ sáng, tôi lê lết cơ thể đi theo vào phòng ngủ của bác cùng mã số. Giường của P"Arc rất rộng và êm. Vì thế tôi cảm thấy sướиɠ chết đi được mỗi lần được thả người nằm xuống.
Đèn trong phòng bị tắt đi. Chúng tôi nằm cách nhau chỉ một tẹo. Tôi khép mi mắt lại, mau chóng đưa mình vào giấc ngủ vì đã mệt nhoài với việc học vào buổi trưa và cổ vũ bóng đá vào tối muộn. Nếu không phải vì...
"P"Arc. Ưu..." Khốn kiếp. Tao đang nằm ngủ của tao, tự nhiên xoay người gác chân lên eo tao. "Nặng quá."
Bộ cẳng chân anh chưa bao giờ nương tay với ai hả? Nhưng càng nói lại càng giống như phí nước bọt, bởi lẽ Thần lửa đã ngủ mất tiêu rồi. Thế là tôi đành tự giúp mình bằng cách nâng cẳng chân nặng trịch ra khỏi người.
Bụp!
Chân ra rồi thì đến tay.
"P"Arc, tao không thở được." Tao bực mình rồi đấy nhé.
Tóm lại nâng chân ra rồi, kéo tay ra rồi, hơn nữa còn dùng chân đẩy cái thân to đùng kia ra, cuối cùng mọi thứ vẫn hoàn như cũ. P"Arc ôm trọn cả người tôi. Không những vậy còn cố rúc đầu vào cổ tao nữa.
"A...Ối. Anh đừng cắn."
Mộng du rồi cắn cổ taooooooooo. Hắn đúng thật là chó không sai.
"Anh, tao đau mà." Rời miệng khỏi cổ thì hắn di chuyển xuống bờ vai. Mẹ nóooooooooo.
"Đáng yêu. Đúng đáng yêu." Đôi môi đầy đặn lẩm bẩm ngay cả khi vẫn đang nhắm mắt.
Xem tao là ai vậy hửm?
Tôi vừa nhéo vừa đánh để anh ấy tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Và nó chỉ giúp được một chút thôi. Cuối cùng vẫn về lại như cũ. Vậy nên tôi đành buông xuôi, nằm yên làm gối ôm cho Trội trăng tùy ý áp bức.
Tóm lại trận bóng tối qua tiêu thật.
Bộ dạng tao tiêu ấy. Mẹ nó...Không khác gì bị 10 người lao vào hãʍ Ꮒϊếp. Eo tao tê cứng vì bị anh ta ấn xuống giường. Phải đợi đến khi đồng hồ báo thức điểm lên lúc 6 giờ, P"Arc mới mở mắt thức dậy bởi tia nắng, trong khi tao nằm trừng mắt nhìn đối phương.
"Dậy rồi hả?" Câu đầu tiên vào buổi sáng từ bác cùng mã số thật khiến người ta vui lòng.
Kiểu như là...cảm động mà muốn rớt nước mắt. Thật ra tao có ngủ được đâu.
"Tối qua anh gây chuyện. Còn nhớ không?"
Tôi dựng người ngồi dậy, chầm chậm nhích người xuống cuối giường.
"Cái gì?"
"Anh cắn tao. Nhìn đi này. Đây nữa. Cả chỗ này. Hưu...Đỏ hết cả người luôn." Tôi chỉ vào cần cổ và bờ vai chi chít những dấu đỏ.
"Chắc do mộng du."
Mộng du khùng điên gì của hắn chứ. Người thì to như trâu, ai mà kháng cự lại được.
"Từ giờ em sẽ không qua phòng anh ngủ nữa."
"Xin lỗi được không?"
"Không nhận."
"Tùy mày." Không thèm dỗ dành tao luôn. Dùng chân hất chăn ra rồi đi thẳng xuống giường. Tóm lại ai mới là người giận ai đây chứ.
P"Arc trốn đi tắm một lúc lâu. Tôi vẫn ngồi một chỗ nhăn nhăn nhó nhó, đợi đến khi đối phương đi ra mới bắt đầu động đậy. Nhưng P"Arc đã nhanh tay hơn ở chỗ anh ấy giữ người tôi lại trước khi quỳ gối trên sàn rồi ngước mặt lên hỏi.
"Đau không?"
"..." Gặp anh ấy làm mặt kiểu này, tao chết luôn chứ sao.
"Arm. Đâu đưa tao xem nào."
Bàn tay dày kéo cổ áo tôi xuống. Ánh mắt tinh anh rà soát trên da tôi cho đến khi cảm nhận được hơi nóng tỏa từ cơ thể. Đang từ dấu đỏ, giờ nó sắp chín luôn rồi.
"Kh...không sao nữa rồi. Em sẽ về kí túc xá tắm."
"Tắm ở đây đi. Lát tao bôi thuốc cho." Ban đầu còn tưởng sẽ giận lâu cơ. Muốn đốt ớt rắc muối cho bõ ghét. Bây giờ lại thành ra mềm lòng ngay với ông bác.
P"Arc dúi đại khăn tắm và quần áo cho tôi, sau đó không thèm quan tâm nữa. Mãi cho đến khi tôi làm vệ sinh cá nhân xong và bước ra khỏi phòng tắm, người thân cao mới vẫy tay gọi.
"Qua đây ngồi." Bàn tay dày vỗ xuống chiếc ghế trước mặt bàn trang điểm.
"Làm gì?"
"Gọi thì qua đi." Trên bàn chẳng có nước hoa hay mỹ phẩm gì mà con trai hay dùng ngoài một lọ kem tích hợp chống nắng. Vậy nên trong lòng liền dấy lên câu hỏi rằng sao mày có thể sinh ra với làn da đẹp như vậy. Thế giới thật không công bằng.
"Anh đừng cắn tao nhé."
"Vớ vẩn." Tôi thả người ngồi xuống ghế. Sau đó, P"Arc hết bận rộn với việc cố gắng tắt mở máy sấy tóc rồi lại bối rối với nút điều chỉnh nóng lạnh một lúc lâu. Mày có học khoa Kỹ thuật thật không vậy?
"Anh biết xài không đó?"
"Tao mới mua. Chưa bao giờ xài."
"Bình thường làm thế nào?"
"Để nó tự khô."
"Rồi sao lại nổi hứng mà quyết định mua máy sấy tóc?"
"Để dành lúc mày qua phòng ở lâu lâu."
"Buồn cười." P"Arc không thèm để ý lời tôi nói. Khuôn mặt đẹp trai vẫn chăm chú nơi thiết bị điện mới mua trong tay khiến tôi không nhịn được phải xung phong qua giúp.
"Sấy mát ở chỗ này. Bình thường em không xài máy sấy đâu. Dùng quạt thôi."
"Ừm. Rồi phải làm thế nào? Cần dùng lược không?"
"Không cần. Để em tự làm." Tôi thò tay ra giành máy sấy từ bàn tay dày, nhưng P"Arc không chịu. Đã thế còn nghiêng người né tránh.
"Tao sấy cho." Dịu dàng quá vậy.
Người cục súc và không để tâm bất cứ gì như Trội trăng mà cũng làm những thứ như vậy sao?
"Em hết giận từ lúc anh xin lỗi rồi. Chẳng thấy có gì phải làm đến vậy."
"Cần dùng tay vuốt tóc không hay phải dùng lược?"
Có nghe tao nói không thế...
"Không cần dùng đâu. Dùng tay vuốt thôi. Như vậy nè..." Nói rồi tôi túm một nhúm tóc của mình, sau đó luồn ngón tay trượt từ ngọn đến đuôi tóc. P"Arc sau khi nhìn làm mẫu liền làm theo.
"Tóc mày mềm ghê."
"Tất nhiên rồi. Em là người yêu thích sự sạch sẽ và chăm sóc rất tốt đó." Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Nhìn thấy mình và người phía sau ở trong tình thế không giống bình thường. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy làm gì đó như thế này cho tôi. Đôi lúc...tôi cũng thầm cảm thấy rung động. "Anh có từng làm vậy cho ai không?"
"Không."
"Những người bạn gái trước cũng không hả?"
"Không. Phải thật sự thích mới làm cho."
"Em đúng may mắn luôn. Tập trước đi. Chừng nào thuần thục rồi, đảm bảo anh sẽ thắng được trái tim người đó."
"Đang đợi đây."
Chúng tôi dành khoảng 10 phút cho việc sấy tóc. Sau khi sấy khô và tạo kiểu xong xuôi, người thân cao lôi ra một tuýp thuốc nhỏ bôi trực tiếp lên vết thương trên cổ mà không cần đợi tôi cho phép.
"Còn đau không?" Trên da không có vết nhay cắn rõ ràng, chỉ xuất hiện dấu hơi đỏ đỏ mà thôi.
"Anh bị ma nhập chắc luôn."
"Tại sao?"
"Thì anh đối xử tốt với tao." Tốt đến nỗi kinh ngạc. Tốt đến nỗi sợ rằng nó chỉ là giấc mơ.
"Bộ đối xử tốt không được hay sao?"
"Bình thường anh cục súc."
"Ai bảo mày bướng."
"Tao không bướng. Anh nói xạo."
"Trả treo lại như thế này gọi là bướng."
"Không phải."
"Bướng." Đồ khốn. Muốn đập nhau một trận cho xong luôn.
"Tao là em út đáng yêu của gia tộc đấy nhé."
"Vẫn bướng."
"Hả?"
"Nhưng đúng thích..."
"..."
"Đúng thích mày như vậy luôn."
[Hết chap 11]
Update on 30.6.2020
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh
- Chương 11: Không có ngốc, chỉ là nghĩ không kịp (2)