Chương 5: Happy Arc Day (2)

P/s: Xin lỗi các cậu vì ra chap chậm, do 2 hôm nay tớ hơi bận xíu việc 😊

Cảnh tượng ảm đạm của việc block mạng xã hội kéo dài đến tận ngày mà khoa Kỹ thuật lại một lần nữa phải thi đấu đá bóng vòng loại. Dù tôi đã gỡ block tất cả rồi, nhưng P"Arc vẫn không chịu đối diện trực tiếp với tôi. Hễ nhìn thấy tao là co giò trốn mất. Tuy vậy, hôm nay tôi phải thực hiện nhiệm vụ chăm sóc cầu thủ nên không thể tránh khỏi việc chạm mặt.

"P"Arc, nước này anh."

"Ờ, cảm ơn." Tao thành chó luôn. Sao bảo không lấy đồ của người khác cơ mà.

Trận này cả kí túc xá nam kéo nhau đến hết. Tụi nó bỏ bê nhiệm vụ, thi nhau xách nước suối và nước tăng lực đổ đầy cả một thùng nước đá để lấy lòng idol tụi nó.

Từ hôm xảy ra chuyện, tin tức P"Arc đến giải quyết mâu thuẫn ở quán rượu tối đó lan truyền một cách chóng mặt. Không chỉ có tụi ngành Điện hâm mô sự Trội trăng của anh ấy mà cả tụi những ngành khác cũng thế.

Trận cầu bắt đầu sau đó 10 phút. Đầu trận, khoa Kỹ thuật tấn công một cách dữ dội. Bầu không khí hôm nay náo nhiệt hơn gấp bội, vì fanboy bên kí túc xá nam hợp lực dốc sức cổ vũ cho P"Arc. Mẹ nó, la còn to hơn tụi con gái. Nghĩ mà xem.

Đám con gái trên khán đài chỉ biết ngồi gãi đầu, không hiểu mấy đứa chết tiệt này bị cái gì mà đứng nhảy điệu bóp trứng một bên sân rồi hô "Arc" không ngừng nghỉ.

Đảo bóng thôi cũng hét.

Ngã một đống ra giữa sân thì toàn tấm tắc khen tư thế ngã đẹp quá.

Hay thậm chí lúc anh ấy chạy lon ton giữa sân, tôi vẫn nghe thấy tiếng tụi bạn luôn miệng bảo ngầu. Ờm...Arm từng làm gì sai trong mắt tụi nó chưa. Hỏi thật.

Hết hiệp đầu, tất cả tức tốc chạy ra phục vụ Trội trăng. Riêng tôi chỉ biết đứng phục vụ nước cho những cầu thủ khác trước khi quay lại chỗ ngồi quen thuộc.

Hiệp sau, P"Arc chỉ chạy 15 phút rồi xin thay người một cách khó hiểu. Thân hình cao cao đi tới chỗ tôi, sau đó mở lời bằng chất giọng đều đều một cách không kèn không trống.

"Nước đâu?"

"Anh nhìn thấy em hả?" Tôi hỏi một cách phấn khích. Lập tức cảm giác trái tim phồng to.

"Hay muốn tao nhìn lướt qua nữa?"

"Không có. Nước này." Tôi vội cho tay vào thùng, sau đó lập tức đưa nước uống mát lạnh cho đối phương.

P"Arc mở nắp tu một hơi gần hết chai rồi thả người ngồi xuống bên cạnh, không nói gì mà chỉ đút tay vào balo.

"Em gỡ block anh rồi. Thề luôn từ giờ sẽ không làm nữa dù anh có block em kiểu infinity đi chăng nữa."

"Tao block mày trên mạng xã hội thì sao?"

"..."

"Ngoài đời thật có làm như vậy đâu."

"Không làm nhưng cũng như làm rồi. Mỗi lần muốn giải quyết cũng giải quyết không được. Tìm anh khó muốn chết."

"Mày là đồ ngốc."

"Ờ, ngốc thật."

Cổ tay tôi bị kéo trước khi đối phương nhét thứ gì đó vào tay tôi một cách tùy ý...

"Nếu muốn giải quyết thì đến tìm đi. Có khó khăn đến vậy đâu. Với lại tao không thích dùng mạng xã hội lắm. Chán đọc tin nhắn."

"Thế anh thích cái gì?"

"Thích nhìn mặt."

"Nhìn mặt kiếm chuyện hả? Anh giỏi sẵn rồi mà."

"Ghẹo gan hoài nha mày."

"Arc qua giúp bạn đi. Thế trận xoay chuyển rồi." Tiếng gọi của đàn anh năm 4 là staff tổ huấn luyện vọng tới. Thân hình cao cao bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy thẳng tới góc sân trước khi thay cầu thủ vào trận một cách nghiêm túc.

Chỉ có tôi nhớ đến điều người thân cao muốn truyền đạt trước khi im lặng cúi đầu nhìn thứ trong tay...

Chìa khóa phòng.

Một buổi chiều nào đó, kí túc xá nam lại có chuyện náo nhiệt. Thằng Sand nghe ngóng được tin về idol của nó rồi loan khắp kí túc xá. Tin này chẳng phải tin gì quan trọng cho lắm, nhưng đối với đám fanboy phát cuồng Trội trăng thì đây xem như chuyện trọng đại đẳng cấp Liên Hiệp Quốc.

"Sinh nhật P"Arc là tuần sau, thứ 3 lần thứ 2. Chúng ta sẽ tạo surprise gì cho idol của chúng ta đây?" Buổi họp tại phòng thằng Yo ngập tràn sự nghiêm túc trong khi tôi chỉ biết ngồi ngáp.

"Mua tặng giày đá bóng đi."

"P"Arc có nhiều rồi thì phải. Để ý thấy mỗi lần anh ấy tập bóng chưa bao giờ mang trùng."

"Thú bông trong phòng tao không? Gắp được hơn 100 con lận đó."

"Vớ vẩn. P"Arc lấy thú bông làm gì? Nghĩ đi chứ."

"Hỏi thằng Arm đi."

"Ờ, Arm. Mày biết P"Arc thích gì không?" Tất cả quay ngoắt qua nhìn tôi như thể tia hi vọng cuối cùng của nhân loại.

"P"Arc hả? Thích mắng với block mạng xã hội tao đó."

"Trời, thằng nghiệp chướng. Ý là đồ vật ấy, có gì tụi tao còn hùn tiền mua tặng cho đúng."

"Chỉ cần trận nào cũng đi cổ vũ anh ta là đủ rồi. Chuyện quà cáp...Không biết nữa. Chắc tụi con gái mua cho nhiều rồi."

"Ờ nhỉ, quên mất."

Trong khi mọi người đang đau đầu với việc tìm quà sinh nhật cho Trội trăng thì tôi đã giải tán về phòng nằm vỗ bụng. Đúng lúc đó, group Line của gia tộc mã số thần thánh vang lên. Nội dung không có gì nhiều ngoài hẹn nhau tổ chức party sinh nhật cho P"Arc ở một quán ăn.

Vụ này không cần gì phải surprise vì chàng Anol không thích bất ngờ. Tuy vậy, tôi vẫn phải chuẩn bị quà cho anh ấy.

Gác chân lên trán suy nghĩ suốt một đêm thì quyết định mua keo chà ron làm quà, do hôm nhận mã số tôi cũng nhận được một túi từ đối phương mà chẳng biết dùng vào việc gì.

Vậy nên tôi mới muốn tặng lại cảm giác bối rối đó cho anh ta, xem như một cách trả đũa.

2 ngày trước sinh nhật P"Arc, cuộc sống của tôi hỗn loạn đến mức đi đến đâu cũng khổ sở. Inbox nhảy liên tục. Tụi con gái trong khoa và khác khoa lũ lượt đi tới bắt chuyện và hỏi thăm. Hầu hết là hỏi những thứ bác cùng mã số của tôi thích với hi vọng mua quà tặng.

Tuy nhiên, tôi không giúp gì được nhiều lắm ngoài trả lời những câu hỏi theo những gì có thể trả lời được.

Thật ra những câu hỏi dạng này đáng lẽ nên dành cho bạn thân của P"Arc, P"Yeepun, hoặc không thì cũng là P"Jet vì họ quen biết nhau lâu. Còn tôi chỉ vừa mới bước chân vào học năm nhất và gặp anh ta có mấy lần. Kêu đoán tâm tư kiểu nào cũng không đúng đâu.

"Armmmmmm." Lại thêm một người. Người bạn thứ 13 của ngày hôm nay.

Lần trước A Ngun đến xin P"Arc đồng ký kết bạn trên mạng xã hội. Lần này đến lượt bạn của A Ngun đích thân ra mặt. Người ta thích Trội trăng nguyên cả nhóm luôn hả ta? Ghen tỵ chết đi được. Toàn người xinh đẹp phải lòng.

"Sao thế?"

"Mình biết vài ngày nữa là tới ngày sinh nhật P"Arc rồi nên muốn nhờ đưa quà cho anh ấy giùm."

"Sao không tự mình đưa đi? Vậy hay hơn á."

"Không biết nữa. Sợ P"Arc không ok nên nghĩ là...Nhờ Arm cầm lấy đưa giùm là tốt rồi."

"Ờ...thì..."

"Nha. Arm giúp xíu đi mà." Đυ.ng phải ánh mắt van nài của người dễ thương, anh đây cầm lòng không đặng mà.

Tôi không cách nào từ chối được nên đồng ý làm theo lời đối phương nói. Sau đó, chàng Anon người không có nợ đành làm nhiệm vụ ông tơ cho đám con gái. Đa số là nhờ gửi quà giùm vì nghĩ P"Arc sẽ không từ chối người trong mã số.

Và chắc chắn rồi. Theo danh sách những cái tên mà tôi liệt kê ra để giúp đỡ, hiện tại số thứ tự đã lên tới con số 21. Điều đó có nghĩa tôi phải vác 21 hộp quà trao cho bác cùng mã số vào ngày sinh nhật sắp tới đây. Mà thời gian trôi qua cũng nhanh thật. Chớp mắt mấy cái mà lễ hội lộn xộn nhất nước đã diễn ra.

Trước đó tôi gần như không gặp được ai trong mã số vì ai cũng bận bịu. Tuy nhiên, hôm nay là ngày trọng đại. Cho dù có bận đến đâu cũng phải để trống lịch.

P"Yeepun bảo chúng tôi sẽ đãi tiệc riêng trong mã số vào chiều tối, dù vậy bây giờ tôi vẫn phải gánh trên vai trọng trách làm thần Cupid kiêm người đưa hàng cho P"Arc từ buổi trưa.

Tôi mất một lúc lâu mới tìm thấy anh ấy, lôi theo túi quà khổng lồ vừa tăng thêm từ 21 món thành 28 món chỉ trong vòng mấy phút đi bộ. Thằng Po, thằng Sand và nhóm bạn trong kí túc xá nam bèn xung phong tìm phụ con người của nước nhà. Đợi đến khi biết được ở đâu cũng vừa đúng lúc phải vào học ca chiều.

"P"Arc." Dáng vẻ nhìn thấy hiện tại làm tôi sững sờ một lúc.

Người thân cao ngồi cùng bạn ở chiếc bàn đá cẩm thạch phía sau khoa, nhưng trên đó không có đĩa cơm hay tài liệu học như mọi lần, thay vào đó lại chất một khối lượng hộp quà khổng lồ mà phải lùi đuôi xe vào trong khoa mới có thể chở đi hết một lần.

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng muốn từ chối nhận. Nhưng biết làm sao được. Bao nhiêu người đã đặt nó lại đó với hi vọng sẽ được mang về. Nghĩ mà đồng cảm với những người thích thầm chết đi được.

"Cái gì?"

"Có người nhờ gửi quà cho." Nói rồi tôi nhấc chiếc túi khổng lồ để trên bàn, sau đó gạt mồ hôi trên trán một cách nhẹ nhõm.

"Rồi của mày đâu?" Đồ đầy trên bàn mà còn đòi của tao nữa.

"Vẫn chưa mang tới. Định tặng trong tiệc sinh nhật với mã số."

"Ờ."

"Rồi lát anh đi đâu?"

"Học."

"Đống quà này tính sao đây? Đừng vứt lại đây nhé. Tiếc lắm." Thanh âm nhẹ dần. Ghen tỵ bỏng mắt đến nỗi không cách nào kiềm chế nổi nữa rồi. Muốn được như vậy cơ.

Lạ thật đấy. Chúng tôi tên giống nhau mà sao số mệnh lại khác nhau một trời một vực như thế nhỉ?

"Thế tao phải làm sao?" Ơ, hỏi ngược lại tao nữa chứ.

"Thì anh nhờ bạn khuân phụ lên xe đi."

"Bạn không rảnh."

Thế ngồi xỉa răng kia là cái gì?

"Vậy em giúp."

"Không cần. Mày không việc gì phải mệt nhọc vì đồ của người khác. Để đó tao tự lo. Buổi chiều mày đi với tao. Gọi báo Yeepun không cần đợi."

"Vâng."

P"Arc nói liến thoắng trước khi xoay người bỏ sang tòa nhà bên phải. Để tôi đứng ngây ngốc trong rừng quà tặng không lâu, fanboy chung thành là đám bạn chung ngành Điện mỗi người một tay phụ khuân đồ chất lên xe đẩy, sau đó kéo ra xe của Trội trăng. "Đây là màn tặng quà hoành tráng vào ngày trọng đại." Thằng Po lẩm bẩm.

Tụi mày là đồ ngu. Hôm nay không phải ngày sinh nhật mà là ngày Quốc tế Lao động. Chết tiệt.

Buổi chiều tôi đi đến party sinh nhật của P"Arc tổ chức bởi gia tộc mã số. Chúng tôi đặt bàn ở quán có phần riêng tư. Ban đầu lúc nói chuyện với P"Yeepun, chị ấy dự định chỉ có người trong mã số thôi. Nhưng đến khi làm thật thì hóa ra lại không phải như vậy.

"Arc với Arm đến rồi. Yeah yeah."

Từ 4 thành 12. Gia tộc mã số khùng điên gì mà đông thế này. Tôi chỉ biết giữ nỗi niềm thắc mắc đó lại trong lòng trước khi đi tới ngồi bên cạnh đàn chị cùng mã số của mình, còn Trội Trăng ngồi đầu bàn với tư cách chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.

"Thật ra chúng ta có gia tộc hàng xóm nữa. P"Bundit đã tốt nghiệp có 2 đứa em chia thành 2 gia tộc mã số từ khóa P"Jet." Nỗi thắc mắc đã được giải đáp rõ ràng.

Chúng tôi có tiết mục giới thiệu bản thân một lúc. Một số người là chỗ quen biết và thân thuộc nên tôi không ngột ngạt như lúc đầu. Khi bầu không khí bắt đầu trở về lại trạng thái bình thường, chúng tôi bắt đầu ăn uống, trò chuyện và chúc mừng sinh nhật gì đó.

2 tiếng sau, màn tặng quà diễn ra.

"Mấy bé năm nhất chắc chưa biết. Truyền thống tặng quà sinh nhật trong mã số chúng ta là phải bóc quà ngay trên bàn luôn, vì vậy không cần ngại đàn anh trêu chọc chuyện mua đồ không hợp với mặt mũi đâu."

What!!

Trong khi mọi người phá ra cười thì tim tao...đang rỉ máu.

Sao không ai nói với tôi sẽ có màn bóc quà vậy chứ. Ôiiiiiii. Keo chà ron trong tay sắp sửa nát bét thành từng mảnh, nhưng tôi vẫn keep look rồi ngồi im nhìn đàn anh năm 4 là P"Jet và P"Boat làm nhiệm vụ chủ trì bữa tiệc.

"Arc, mày muốn mở quà của ai trước?" Câu hỏi này làm tôi nổi da gà da vịt. Chúng tôi chạm mắt nhau một lúc trước khi đôi môi đầy đặn nhếch mép trả lời.

"Của năm 4 trước đi."

"Ok. Vậy của tao trước nhéeeeee."

Tất nhiên mọi người vô cùng chờ mong. Nhưng khi mở ra là DVD phim sεメ, tôi liền biết ngay không chỉ một mình tao khốn nạn. P"Jet xong thì đến lượt P"Boat. Anh ấy mua set đồ rót nước bằng đồng để làm công đức ở chùa cho P"Arc làm quà.

Sự khùng điên nhìn thấy được này khiến cho bầu không khí trong bữa tiệc sinh nhật bắt đầu huyên náo hơn. P"Arc lần lượt bóc từng hộp quà. Năm dưới như năm 2 và năm nhất không đùa gì quá trớn cho lắm. Không những vậy, một số người còn có thiệp chúc mừng xinh xinh kẹp chung với hộp quà. Vậy nên nghiệp chướng liền rơi vào người cuối cùng của mã số là tôi.

"Thật ra không bóc cũng được." Nói vậy đấy nhưng cuối cùng có nghe nhau đâu.

Bàn tay dày nhận hộp quà được gói bằng giấy màu xanh nước biển, sau đó xuống tay mở một cách không quá câu nệ.

"Keo chà ron. Haha. Thằng quần, tao cười." P"Jet phá ra cười ngay khi nhìn thấy món đồ trong hộp, còn P"Arc vẫn im lặng, không nói năng gì. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn hắn đang bực mình không ít.

"Tại...tại lúc đó P"Arc mua cho em nên em mua trả lại thôi."

"Rồi có biết lúc đó tao mua cho làm gì không?" Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật lên tiếng hỏi. Tôi mù tịt luôn. Đem ra pha uống cũng chẳng được.

"Không biết."

"Phòng tắm kí túc xá dơ. Quan trọng là nó có vết nứt giữa các lát gạch nên ban đêm sẽ có lũ rết nhỏ nhỏ chui rúc vào đó. Ngày nào cũng tắm mà không để ý hả? Chuyện có nhiêu đây, sao ngu ngốc quá vậy?"

Hự!

Lại đau rồiiiii. Đã thế còn mắng trước mặt tất cả mọi người trong mã số nữa chứ. Mẹ nó.

"Anh đem về xài trong phòng mình đi. Em lỡ mua cho rồi."

"Ờ, cảm ơn."

"Yeah yeah. Và giờ tiết mục mở quà đã hết rồi. Tiếp theo chúng ta sẽ hát và thổi nến bánh sinh nhật nhé vì Pun rất mong chờ phần cuối cùng của bữa tiệc." Tôi quay sang nhìn đàn chị cùng mã số như muốn đặt câu hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, vì mọi người đang tập trung hát chúc mừng sinh nhật.

"Happy birthday to you. Happy birthday to you...Happy birthday. Happy birthday..."

"..."

"Happy birthday, Anol ~~"

"Ước đi ạ." Ổ bánh nhỏ nhỏ được đẩy đến gần gương mặt đẹp trai. P"Arc nhìn chằm chằm cây nến được cắm trên đó một lúc trước khi dùng sức thổi tắt nó giữa tiếng vỗ tay của mọi người trong mã số.

"Lần này là sinh nhật Arc. Lần tới là sinh nhật Noona. Dù thế nào chúng ta cũng phải tụ tập thường xuyên đấy nhé. Được rồi. Cắt bánh thôi. Chúng ta làm theo truyền thống cuối cùng của mã số đi."

3 đứa năm nhất ngồi sờ sờ ở đó gãi đầu.

"Bây giờ sẽ là thời khắc mà nhiều người chờ mong. Đó chính là tiết mục bắt lấy phần thưởng."

"Íiiiiiiiiiii."

"Phần thưởng nói đến ở đây chính là món quà mà chủ nhân bữa tiệc sinh nhật muốn trao cho người trong mã số. Vì vậy nó chỉ có một mà thôi."

"Muốn được quà của P"Arc lắm ạ."

"Năm ngoái phần thưởng lớn được P"Jet mua xe đạp cho. Cùng xem năm nay P"Arc sẽ tặng gì nhé."

"Hồi hộp ghê."

Hồi hộp hết cả ngườiiiiiiiiiii. Tao châm biếm. -_-

"Luật của chúng ta là dùng phương thức bốc thăm. Vụ này số ai nấy hưởng, ai hên thì được. Yeepun làm lá thăm rồi. Do đó đến lượt mày rồi đấy, Arc." P"Jet nhận nhiệm vụ nói tiếp.

Bàn tay dày lắc hộp nhựa trong tay, sau đó đưa cho chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.

"Ngúiiiiiiiiiii." P"Arc thò tay vào rồi rút ra một miếng giấy màu trắng. Mọi người trông có vẻ rất hồi hộp nên tôi đành phải nhập tâm theo.

"Arc, mày thông báo đi."

"Ok. Người nhận được quà chính là"

"..."

"Arm."

"Íiiiiiiiiiii. Sao có thể lỡ được? Hưuuu. Chia mừng với N"Arm nha." Bác gái mã số hàng xóm lao đến ôm tôi với biểu cảm không thể phân biệt được là đang vui hay đang buồn.

Nhưng tại giây phút này, tôi không nghĩ mình sẽ nhận lại được quà cáp gì hết.

"Của mày."

"Cảm ơn ạ."

Tôi nhận một hộp quà từ trong tay của Trội trăng, sau đó mở lời hỏi ý kiến.

"Em mở luôn được không?"

"Chưa. Về phòng hẵng mở."

"Ok."

"Chia quà xong rồi, giờ chúng ta chia bánh đi mọi người ơi." Thời gian vẫn cứ thế xoay vòng. Chúng tôi ngồi tụ tập, ăn bánh, đọc thiệp chúc mừng sinh nhật đến từ người trong mã số, chụp hình một mình, chụp hình cả nhóm. Rất nhiều thứ được làm vào ngày hôm nay. Còn tao hả...

"Em xin phép nói chuyện điện thoại một xíu ạ." Thật ra không phải đâu. Đem quà vô nhà vệ sinh ngồi bóc đấy. Nhịn không nổi cơn tò mò rồi.

Tôi đóng cửa khóa chốt, sau đó mải mê bóc giấy gói quà một cách chậm rãi. Không nghĩ rằng tiếng bước chân và giọng nói trầm thấp quen thuộc của người vừa đến đã vang lên trước.

"Tao thật sự muốn biết đồ mà thằng Arc cho mã số năm nay là gì."

Là P"Jet và P"Boat không sai vào đâu được.

Rồi làm gì có chuyện người chuyên hóng hớt như tôi lại không im lặng mà nghe ngóng.

"Tao cũng muốn biết."

"Có gì hỏi cháu cùng mã số của mày đi. Hên chết đi được. Được đồ của Trội trăng."

"Thằng Arm được hồi nào. Tao được đó chứ."

"Ơ, cái quái gì. Sao lại như vậy?"

"Trong lá thăm viết tên tao bự như con trâu. Jet đấy. Jet! Đọc kiểu gì mà ra Arm."

"Thế hỏi thằng Arc chưa? Sao lại làm như vậy nhỉ?"

"Nó bảo sẽ cho người mà nó muốn cho. Xong!"

"..."

"Rồi bốc thăm làm cái gì?"

"Như vậy cũng được hả?"

"Mày muốn gì ở người như nó chứ. Không quan trọng thì né ra." Tôi ngồi im trong nhà vệ sinh. Ngay cả hơi thở cũng nén lại hết sức có thể. Đợi đến khi tiếng bước chân của cả 2 xa dần, tôi mới có cơ hội mở món quà vẫn đang bóc dở cho xong.

Không biết món quà này có thích hợp với người khác không.

Nhưng với tôi, nó là thứ gì đó mà tôi không nghĩ sẽ nhận được.

Áo đồng phục khoa Kỹ thuật của P"Arc.

Sao tôi lại biết ấy hả? Vì nó có dòng chữ ngắn ngắn dán trên tờ giấy.

Là câu chữ đơn giản nhưng có thể hiểu được ngay...

"Anol, 2016 -2017

Anon, 2018 và mãi mãi về sau"

[Hết chap 5]

Update on 27.5.2020