Chương 18: Đi ra ngoài

Đạo thần ngân thứ hai của “Luyện thần pháp” tu luyện thành, Khương Dự thử năng lực đặc thù một chút, so với trước kia mạnh mẽ lên không ít.

Việc chuẩn bị tài liệu của "Súng nguyên tử", dưới sự trợ giúp của năng lực cường hóa, mấy ngày nay cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, chắc không mất bao nhiêu thời gian có thể chế tạo ra.

Nghĩ đến năng lực của mình không ngừng tăng tiến, "Súng nguyên tử" là Khoa học kỹ thuật cấp hai càng muốn nhanh chóng tới tay, tâm tình buồn khổ mới tốt hơn chút ít.

Nhưng Khương Dự đối với việc tu luyện "Luyện thần pháp" lo sợ cũng không giảm bớt

Hắn thật là sợ một ít chuyện buồn nôn không cẩn thận phát sinh, cho dù cảm giác có lẽ không xảy ra.

Nhưng chỉ sợ vạn nhất, đến lúc đó tâm lý lưu lại oán hận lớn.

Không được, ta phải đi hỏi Sư phụ một chút, "Luyện thần pháp" này đến cùng là chuyện gì

Khương Dự đi tới trước mặt Sư phụ muốn hỏi, nhưng hắn lại có chút ấp úng.

Chuyện này dù thế nào cũng có chút khó mở miệng a.

Nhưng cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn tới Hán tử trung niên nói.

Sắc mặt Hán tử trung niên cực độ quái dị, ánh mắt lộ rõ hiếm thấy.

Cuối cùng hắn nói với Khương Dự, chưa từng người nào phát sinh qua chuyện như vậy, không cần lo lắng.

Nghe vậy, Khương Dự mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo lắng trong lòng mới tản đi.

Mặc dù những huyễn tượng khác cũng không dễ chịu, nhưng hắn cuối cùng có thể yên tâm tu luyện.

Ba ngày sau, đồng thời với tu luyện "Luyện thần pháp", tất cả vật liệu của "Súng nguyên tử" đều đã hoàn thành chuyển hóa, đồng thời cũng chế tạo thành các linh kiện liên quan

Nhìn các loại linh kiện tinh xảo chỉnh tề bày ra trên mặt đất, Khương Dự trong lòng dâng lên một cỗ tự hào, đối với Khoa học kỹ thuật cấp 2 càng thêm chờ mong

Cầm lấy từng cái linh kiện, nhanh chóng lắp ráp, chỉ một lát sau, một ống hình trụ màu trắng xuất hiện trong tay Khương Dự.

Vẻ bề ngoài của "Súng nguyên tử" ngắn gọn tinh xảo, dài không quá ba tấc, rộng không quá hai đầu ngón tay, tại đầu ống có một cái lỗ nhỏ để phóng ra hạt ra, bên cạnh có một cái màn hình nhỏ, để ngắm bắn.

Có cái này mình không sợ bắn lệch

Khương Dự cười cười, trong lòng đối với thiết kế của “Súng nguyên tử” rất hài lòng.

Hắn đối với tài bắn súng rác rưởi của mình rất hiểu rõ, điển hình chuyên bắn vào bia của người khác.

Nhưng hiện tại, đã có màn hình ngắm bắn, có thể giả trang là thần xạ thủ rồi.

Vuốt trong tay vũ khí công nghệ cao này, trong lòng Khương Dự hoàn toàn không chịu nổi lòng hiếu kỳ, muốn nếm thử.

“Vừa đúng lúc đi ra ngoài…”

Dọn dẹp đồ đạc một chút, đem trang bị đều mang ở bên người, “Súng nguyên tử” để ở bên hông, Khương Dự trong lòng kích động bước nhanh rời đi khỏi tiệm luyện khí.

Hán tử trung niên trung niên ở cổng đối với điều này chẳng quan tâm, vẫn như cũ nằm ở trên ghế dài uống rượu.

Thiên Chú thành tọa lạc trên Thiên Chú Sơn, tuy là một tòa thành, nhưng lại là nơi người ở vắng vẻ.

Khương Dự thực sự muốn tìm được một mục tiêu thử một phát vũ khí công nghệ cao là như thế nào cho đỡ nghiện, nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn, dẫn tới phiền toái.

Hắn hoàn toàn không có khái niệm về uy lực của vũ khí trong tay mình.

Ở một chỗ ở chân núi Thiên Chú thành…

Thiếu nữ tóc lam lông mày không tự giác nhăn lại, hôm nay là ngày ba tháng ba rồi, nàng đã xem qua tám cái hồ nước, đều không phải là cái nàng muốn tìm.

Nguyệt hồ, Nguyệt hồ, đến cùng ở đâu mới là Nguyệt hồ?

Nàng lấy bản đồ ra, bày ra mặt đất, mong muốn tìm được manh mối.

“Người nào?” đột nhiên, nàng cảnh giác, hét lớn.

Sau lưng Thiếu nữ tóc lam, cạnh một tảng đá lớn, một thiếu niên mặc áo đen, khí thế phi phàm, mang theo năm tùy tùng hiện ra.

“Thu huynh, mới gặp mặt không lâu, chẳng lẽ đã quên tại hạ rồi, làm cho ta rất đau lòng nha.

Thiếu niên mặc áo dên lắc đầu thở dài, khóe miệng hiện lên một tia đắc ý.

Đồng tử Thiếu nữ tóc lam mãnh liệt co lại, trong lòng thầm kêu không tốt

Thiếu niên mặc áo đen này là một trong năm thiếu niên ngày đó trong quán rượu bị nàng dùng tấm bản đồ không hoàn thiện đuổi đi.

“Hóa ra là Trương huynh, không biết có chuyện gì không?”

Thiếu nữ tóc lam nhanh chóng thu hồi tấm bản đồ, lạnh nhạt đứng lên, không nhìn ra bất cứ dị dạng gì, nhưng nội tâm lại nhanh chóng tìm kế sách.

“Thu huynh, hôm nay ở nơi vắng vẻ không người quấy rầy này, chúng ta tại sao không thể ngồi tâm sự sự việc của người Luyện khí sư cao cấp kia nhỉ?”

“Tại hạ đối với việc Thu huynh tìm kiếm được những gì cảm thấy rất hứng thú a”

Thiếu niên áo đen mang theo dáng vẻ vui sướиɠ nói ra, trong nội tâm không khỏi kích động cùng hưng phấn, gần nửa tháng theo dõi, cuối cùng hắn chờ được cơ hội này đến

Hắn có loại trực giác mãnh liệt, thằng nhóc họ Thu này nhất định có chính xác manh mối của vị Luyện khí sư cao cấp kia.

Chỉ cần có thể bắt lấy hắn, rồi tìm đến vị Luyện khí sư cao cấp kia, nhân sinh của mình sẽ một bước lên trời

Đây chính là trời cao chú định cơ duyên thuộc về mình.

Thiếu niên mặc áo đen trong lòng cảm thấy vui sướиɠ, năm tùy tùng phía sau hắn trong nháy mắt đem Thiếu nữ tóc lam vây quanh.

Một lão giả áo vải tóc muối tiêu, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Thiếu nữ tóc lam, từng giây phút chú ý đến hành động của nàng

“Phàm cảnh tầng mười” Thiếu nữ tóc lam đang âm thầm tìm kiếm cơ hội bỏ chạy, sắc mặt bỗng cả kinh

Lão giả áo vải âm trầm cười, dưới cảnh giới áp chế, hắn hoàn toàn không đem Thiếu nữ tóc lam để vào mắt, xem nàng giống như con chim nhỏ trong l*иg.

“Thằng nhóc, khuyên ngưới nên thức thời một chút, đem những điều biết nói cho Trương thiếu gia, nếu không ngươi ăn quả cũng không ngon đâu”

Thiếu nữ tóc lam cắn chặt hàm răng, ánh mắt lập lòe, đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách

Đột nhiên hai mắt nàng nhắm lại, tựa hồ cam chịu số phận bị bắt.

“Tốt, ta nói cho các ngươi biết vậy” trong lời nói của nàng tràn ngập ý tứ không cam lòng.

Thiếu niên mặc áo đen nghe vậy liền vui vẻ, kích động nói: “Vậy thì đa tạ Thu…”

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, Thiếu nữ tóc lam hai mắt đang nhắm đột nhiên nháy mắt mở ra, phong mang thoáng hiện

“Ầm” hai chân nàng đạp mạnh, toàn bộ linh lực Phàm cảnh tầng chín điên cuồng vận chuyển, dưới chân xuất hiện ánh sáng màu lam, rực rỡ mỹ lệ, nàng thân hình nhảy ra, tốc độ tăng lến đến cực hạn

Trong nháy mắt, nàng liền phóng tới gần thiếu niên mặc áo đen, bắt giặc trước bắt vua.

Nàng đánh lén bất ngờ làm tất cả không kịp phản ứng

“Ngươi dám” lão giả áo vải kinh sợ

Thiếu niên áo đen càng có chút kinh hoảng, tu vi của hắn chỉ có Phàm cảnh tầng tám, làm sao đánh lại Thiếu nữ tóc lam

Nhưng hắn cũng không phải người ngu, hắn rõ ràng bản thân không phải là đối thủ, nhưng chỉ cần ngăn lại một lát, lão giả áo vải có thể chạy đến cứu hắn

Lấy tu vi Phàm cảnh tầng mười, lão giả bắt nàng chỉ là vấn đề thời gian.

Đến lúc đó, thằng nhóc họ Thu này, không phải để mặc hắn muốn làm gì thì làm sao

Vừa nghĩ tới điểm này, thiếu niên áo đen đè lại nỗi kinh hoảng trong lòng, hai tay nắm lại, linh lực khuếch tán, trong mơ hồ có tiếng hổ gầm long ngâm, mang theo một cỗ cuồng phong, hắn nghiếm răng hướng về Thiếu nữ tóc lam đánh tới

“Họ Thu, ngươi quá ngây thơ rồi, cảnh giới của ta coi như thấp hơn một tầng, nhưng cũng không phải ngươi có thể tùy ý nghiền ép” thiếu niên áo đen cười lớn, tăng thêm cho mình lòng dũng cảm.

Đối mặt với khí thế một quyền hùng hổ này, Thiếu nữ tóc lam lao thẳng lên, dưới chân tỏa ra ánh sáng lam.

Quyền ảnh tuôn ra, hướng mặt nàng đánh tới, tóc lam bay phất phới, chiếc khăn màu xám tro rơi xuống, ánh sáng màu lam tản ra trong gió đung đưa, long lanh mỹ lệ.

Ánh mắt Thiếu nữ tóc lam ngưng trọng, bước chân phía dưới biến ảo, lả lướt mơ hồ, như sợi tơ trong gió, biến thành bộ pháp kỳ diệu, quyền phong lướt qua mặt nàng, vọt tới bên cạnh thân thể của thiếu niên áo đen, một chưởng hướng bụng hắn đánh tới

“Phanh…”

Như một tảng đá va chạm vào trên người hắn, thiếu niên áo đen cảm giác ngũ tạng trong cơ thể như xoắn lại với nhau, bị người điên cuồng xé rách, đau đớn kịch liệt vô cùng.

“A!” Hắn vô cùng đau đớn kêu lên

“Muốn chết” lão giả áo vải hét lớn một tiếng, trong lòng giận dữ, hắn đã đến gần Thiếu nữ tóc lam

Thiếu nữ tóc lam dường như không thấy, một tay kéo lấy cánh tay của thiếu niên áo đen, một tay kia lao tới cổ họng của hắn cực nhanh.

Nhưng, lão giả áo vải đã tới sát lưng Thiếu nữ tóc lam một quyền đánh ra, trên mặt hắn tỏa ra sự tàn nhẫn, một quyền này đủ để đem Thiếu nữ tóc lam trọng thương.

Thiếu niên áo đen thấy vậy, khuôn mặt vặn vẹo vì đau cũng hiện lên một tia vui mừng, Thiếu nữ tóc lam sẽ không kịp chế trụ chỗ yếu hại của hắn

Trong lòng hắn tức giận không thôi, đau đớn để cho hắn quyết định một khi bắt lấy họ Thu này, sẽ hảo hảo tra tấn hắn một phen, để tên này sống không bằng chết.

Nắm đấm to lớn chớp mắt đã tới ngay sau lưng Thiếu nữ tóc lam, trong không khí có tiếng nổ vang.

Bỗng nhiên, trên thân Thiếu nữ tóc lam từng sợi ánh sáng vàng kim hiện lên, từng mảnh nhỏ vảy ngọc xuất hiện sau lưng nàng, sắp xếp chỉnh tề, sáng long lanh.

Trên mỗi mảnh vảy ngọc đều có ít hoặc nhiều chỗ không hoàn chỉnh, nhưng nắm đấm của lão giả rơi phía trên cuối cùng cũng bị ngăn trở.

“Bảo giáp” Lão giả áo vải kinh hô

Ngay sau đó, quyền thế của Lão giả áo vải đã hết, mà ánh sáng của bảo giáp ngọc cũng ảm đạm đi.

Tay phải của Thiếu nữ tóc lam gắt gao bóp lấy cổ họng của Thiếu niên áo đen, làm cho sắc mặt của hắn ửng hồng.

“Cút, nếu không ta sẽ gϊếŧ hắn” hướng tới Lão giả áo vải lạnh lùng nói

Thần sắc Lão giả áo vải tỏ ra phẫn nộ, trong mắt quang mang chớp động.

….………….

Khương Dự ở trong Thiên Chú thành bốn phía đi đi lại lại, tìm chỗ vắng vẻ chạy tới.

Đương nhiên, lấy nguyên tắc an toàn là trên hết.

Cho dù bên trong Thiên Chú thành này nhìn như rất an toàn, nhưng hắn cũng để cho kiến nhảy múa đi phía trước dò đường, mình kiên quyết đi sau mông nó.

Dù sao, Thiên Chú thành trị an cho dù tốt mấy cũng không có khả năng quản được tất cả mọi nơi, nơi hắn muốn tìm là một nơi hoàn toàn vắng vẻ, những chỗ như vậy chính là những nơi tuyệt vời để gϊếŧ người cướp của.

Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng đánh nhau kịch liệt

“Hấp…” như một cơn gió, Khương Dự trốn đến phía sau một cây đại thụ, tốc độ cực nhanh không ai sánh nổi.

Thò đầu ra ngó nghiêng, nhìn động tĩnh bốn phía, hóa ra là con kiến nhảy múa truyền đến một cảnh tượng

Vội vàng thở nhẹ một tiếng…

Điểm ngưỡng mộ nhất của sinh mệnh chính là phản ứng, Khương Dự vì sự phản ứng của mình mà tự sướиɠ không ngớt…

Ở một nơi khác, con kiến nhảy múa màu đỏ cảm giác được động tĩnh kịch liệt phía trước, đầu loay hoay quay tròn leo lên một gốc cây lớn, thò đầu ra ngó nghiêng.

Chủ tớ hai thằng này đúng là … độc nhất vô nhị

Á đù…. tiểu Hồng từ lúc nào học được tuyệt học gia truyền của ta vậy, Khương Dự đơ ra.