Chương 38

Có điều cô cũng không có nhấn vào bài viết để xem chi tiết, bởi vì Ôn Cẩm Hàn gửi cho cô một tin nhắn wechat, hỏi cô tan tầm chưa.

Lục Thời Hoan lập tức rời khỏi giao diện Weibo, mở tin nhắn WeChat.

Cầm điện thoại cân nhắc một lúc lâu, cô viết ba chữ: [Tan tầm rồi.]

Vài giây sau, Lục Thời Hoan cảm thấy câu trả lời của mình quá khô khốc, lại bổ sung thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương khác.

Anh Cẩm Hàn: [Trên đường về nhà chú ý an toàn.]

Trong tin nhắn WeChat của Lục Thời Hoan, dùng bốn chữ cái abcd để chia ra bốn nhóm.

Nhóm A là dành riêng cho gia đình, Ôn Thời Ý cũng đã từng là một trong những thành viên của nhóm A; nhóm B là bạn bè và người thân, đứng đầu là Tạ Thiển; nhóm C là bạn cùng lớp hoặc bạn bè bình thường; Nhóm D là một nhóm người được xác định tạm thời mà không thể xác định mối quan hệ.

Ôn Cẩm Hàn vừa xin thêm cô vào bạn tốt, quan hệ của bọn họ Lục Thời Hoan không thể xác định, nên đã đặt anh vào nhóm D.

Trước mắt nhìn ghi chú này, Lục Thời Hoan có chút hoảng hốt.

Cô đang xem xét, có nên cho Ôn Cẩm Hàn đến bảng C hoặc B hay không.

Ngay khi Lục Thời Hoan rối rắm, Ôn Cẩm Hàn lại gửi tin nhắn mới nhất: [Ánh trăng đêm nay cũng rất đẹp.]

Ngoài ra còn có một bức tranh cảnh đêm.

Hẳn là anh tiện tay dùng máy chụp, trong ảnh là bầu trời đêm mênh mông vô biên, góc dưới bên phải treo một vầng trăng khuyết, so với tối hôm qua còn không trọn vẹn một chút.

Lục Thời Hoan nhìn thoáng qua màn đêm ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy vầng trăng khuyết.

Chỉ là có mây đen che đi một nửa ánh trăng, cô nhìn thấy có chút khác biệt so với khung cảnh trong ảnh mà Ôn Cẩm Hàn gửi cho cô.

Mặc dù vậy, Lục Thời Hoan vẫn nhịn không được cong cánh môi lên.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cách màn hình điện thoại cùng Ôn Cẩm Hàn nói chuyện phiếm như vậy, có tác dụng giảm bớt mệt mỏi và xoa dịu tâm trạng vô cùng tuyệt vời.

Nhưng Lục Thời Hoan cười, lại là bởi vì cảm thấy người đàn ông nói chuyện với cô qua màn hình điện thoại có chút đáng yêu.

Anh dường như đã quên, bọn họ ở dưới cùng một mảnh bầu trời đêm, nhìn cũng là cùng một loại ánh trăng.

Cũng không cần bận tâm suy nghĩ chọn góc độ, để chụp màn đêm cùng mặt trăng đang lặn trong một ý cảnh duy mỹ như vậy, còn cố ý gửi cho cô xem.

Lục Thời Hoan không trả lời tin nhắn của Ôn Cẩm Hàn, bởi vì cô...

Ngồi! Quá! Trạm!

Ngay khi cô nhìn chằm chằm ảnh Ôn Cẩm Hàn gửi tới, so sánh nó với bóng đêm ngoài cửa sổ, xe buýt bắt đầu từ trạm xe buýt gần tiểu khu Phong Hòa Thanh Cư, chậm rãi rời đi.

Mãi đến khi gần đến trạm tiếp theo, Lục Thời Hoan mới nhận ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ không thích hợp lắm.

Lại nhìn biển báo nhắc nhở lăn bánh trong xe, cô mới nhận ra mình vừa mới bỏ lỡ trạm xe buýt gần nhà nhất.

Trong khoảng thời gian nhất thời, Lục Thời Hoan dở khóc dở cười.

Cô đành phải an ủi mình rằng không sao, lát nữa đến trạm kế tiếp xuống xe, lại quét một chiếc xe đạp dùng chung, đi xe đạp trở về là được.

Dù sao cũng chỉ cách một trạm, trong đó chẳng qua chỉ cách hai ngã tư mà thôi.

-

Đạp xe đến cửa tiểu khu, Lục Thời Hoan đã nóng đến mức cởϊ áσ gió màu trắng nhạt ra.

Khóa chiếc xe đạp dùng chung, cô bước vào tiểu khu.

Lúc về đến nhà, Tạ Thiển đang cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng khách, hơn nữa trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, tức giận đến mức Lục Thời Hoan vừa mới vào đã nhận ra.

Vẻ mặt cô mờ mịt thay giày ở cửa ra vào, chậm rãi đi về phía phòng khách.

Cô hỏi Tạ Thiển: "Ai làm cậu tức giận vậy?”

Tạ Thiển thấy cô trở về, vội vàng cất điện thoại, trong nháy mắt im lặng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng: "Trở về rồi, cậu có đói không?”

Lục Thời Hoan ăn cơm tối ở căng tin trường học, khoảng sáu giờ rưỡi chiều ăn, lúc này vẫn còn chưa thấy đói, nhưng cũng muốn ăn gì đó, nên đã gật đầu.

"Vậy cậu tắm rửa một chút, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Tạ Thiển đề nghị.

Lục Thời Hoan đồng ý, trước khi đi tắm lại bị Tạ Thiển gọi lại: "Này... Hoan Hoan, hôm nay cậu không có vào Weibo đúng không?”

Nhắc tới Weibo, lại liên tưởng tới bộ dáng nhìn chằm chằm vào điện thoại và mắng mỏ của Tạ Thiển vừa rồi, trong nháy mắt Lục Thời Hoan đã hiểu được gì đó.

Đơn giản là Tạ Thiển cũng nhìn thấy hot search trên weibo có những lời nói về Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt, nhưng lại bị tức giận, đang thay cô phẫn nộ bất bình.

Lục Thời Hoan bất đắc dĩ cười cười: "Có vào, cũng đã nhìn thấy.”

"Có điều còn chưa biết chi tiết, cậu nói cho mình nghe một chút đi.”

Cô cũng không phải hứng thú với Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt, chính là nhìn Tạ Thiển rất tức giận, muốn cho cô ấy nói ra để phát tiết một chút.

Biểu hiện của Lục Thời Hoan quá mức bình tĩnh, khiến Tạ Thiển có chút kinh ngạc.

Một lát sau cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không che giấu cảm xúc phẫn uất của mình, mở miệng mắng Ôn Thời Ý một trận: "Từ khi con chó kia chia tay với cậu, càng ngày càng không có giới hạn.”

"Còn chưa tính đến cái CP xào nấu với họ Cao kia, hai người bọn họ lại còn bị người ta chụp được kề vai sát cánh, hôn gió đưa tình ở trong đoàn làm phim!”

"Cậu nói coi sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy? Anh ta mới chia tay với cậu được bao lâu? Nhanh như vậy đã không không biết xấu hổ mà lao vào vòng tay họ Cao kia?”