Chương 20

Giọng điệu Ôn Thời Ý mơ hồ lộ ra một chút lo lắng. Rõ ràng vừa rồi trong phòng riêng, Ôn Cẩm Hàn ở bên cạnh chăm sóc Lục Thời Hoan làm cho anh ta có cảm giác khủng hoảng.

Nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đi vào nhà vệ sinh một mình, nhưng không thấy bóng dáng Lục Thời Hoan đâu Ôn Thời Ý liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta bước vài bước bắt kịp Ôn Cẩm Hàn để hỏi rõ mọi chuyện.

Hai đôi mắt đối diện nhau, Ôn Thời Ý rũ mắt, anh ta nín thở, không biết đang căng thẳng vì lí do gì nhưng toàn thân lại căng cứng như dây cung, tinh thần tập trung cao độ.

Lời nói của anh ta cũng khiến Lục Thời Hoan ở trong góc phải thở phào một hơi.

Nhịp tim giống như con ngựa hoang đứt cương, điên cuồng phi đại trong l*иg ngực của cô, càng lúc càng nhanh.

Lục Thời Hoan không ngờ Ôn Thời Ý sẽ hỏi Ôn Cẩm Hàn như vậy, sau khi suy nghĩ kĩ một chút, có lẽ là bởi vì Ôn Thời Ý đã hiểu lầm sự chăm sóc của Ôn Cẩm Hàn với cô trong phòng ăn.

Điều này khiến Lục Thời Hoan cảm thấy không ổn.

Cô cảm thấy Ôn Cẩm Hàn bị chính mình kéo xuống nước, rất vô tội.

Sau khi nín thở chờ đợi một lát, Lục Thời Hoan nghe thấy giọng nói trầm ấm êm tai của Ôn Cẩm Hàn vang lên lạnh lẽo trong hành lang im ắng.

Anh không trả lời câu hỏi, mà hỏi Ôn Thời Ý: "Em và Cao Minh Nguyệt có chuyện gì vậy?"

Gió trên hành lang thổi qua, giọng nói của Ôn Cẩm Hàn so với gió đêm còn lạnh và trầm thấp hơn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu như vậy nói với Ôn Thời Ý, trong lời nói còn có cảm giác uy nghiêm của một người anh.

Ôn Thời Ý bị giật mình bởi vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông, một lúc sau mới bình phục lại.

Mím môi, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Cẩm Hàn hồi lâu rồi chìm vào im lặng.

Rõ ràng là, Ôn Thời Ý đã thua ở nước cờ này.

Suy nghĩ của anh ta đã bị phân tán thành công và rơi vào trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, Ôn Thời Ý cau mày, nghiêng người dựa vào tường, anh ta không nhìn Ôn Cẩm Hàn nữa, mà trầm giọng nói: "Cô ấy thích em."

Ngay từ đầu Ôn Thời Ý đã biết suy nghĩ của Cao Minh Nguyệt.

Mặc dù Cao Minh Nguyệt chưa bao giờ nói rằng thích anh ta, nhưng cô ta lại thể hiện rõ ràng trước mặt anh ta, đến nỗi ngay cả Quan Định Thành cũng có thể nhìn thấy.

Ôn Thời Ý không mù cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu.

Anh ta chỉ giả vờ như không biết.

“Còn em?” Đôi mắt Ôn Cẩm Hàn nheo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Thời Ý, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ôn Thời Ý không trả lời câu hỏi của anh ta ngay lập tức, nhưng lông mi rũ xuống của anh ta khẽ run lên, sau đó lông mày nhíu chặt hơn một chút.

"Bình thường.." Để yên tâm nên đã đuổi theo Ôn Cẩm Hàn ra khỏi phòng ăn.

Đúng, anh ta không ghét Cao Minh Nguyệt .

Phải nói rằng, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không ghét một cô gái nổi bật cả về thân hình lẫn khuôn mặt như Cao Minh Nguyệt.

Huống chi cô ta vốn là thiên kim của điện ảnh Minh Thị, có thể trợ giúp cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Thời Ý.

Trầm mặc một hồi, Ôn Thời Ý ghé mắt một lần nữa đối mặt với ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn, lại bổ sung thêm một câu: “Em và cô ấy trong sạch.”

Không chán ghét nhưng cũng chưa từng có tình cảm nam nữ.

Ôn Cẩm Hàn nghe xong, chỉ híp mắt, bộ dạng âm trầm: “Em không nên mượn Cao Minh Nguyệt kí©h thí©ɧ Hoan Hoan.”

“Nếu em còn yêu cô ấy, hẳn là nên thấu hiểu và nhường nhịn một chút.”

Những lời này, vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn không muốn nói cho Ôn Thời Ý nghe. Bởi vì đối với anh mà nói, Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chia tay là chuyện tốt.

Nếu là Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt thật sự ở bên nhau, anh cùng Lục Thời Hoan có khả năng đến gần hơn nữa.

Nhưng tưởng tượng đến Lục Thời Hoan vì Ôn Thời Ý mà hai hốc mắt đỏ bừng, ướŧ áŧ đáng thương, Ôn Cẩm Hàn lại đau lòng.

Anh biết Lục Thời Hoan chắc chắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ Ôn Thời Ý, nếu Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau, Hoan Hoan của anh khẳng định sẽ tổn thương.

Cho nên anh mới mở miệng khuyên bảo Ôn Thời Ý, muốn người mà Lục Thời Hoan nhớ mãi không quên có một cơ hội cuối cùng.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình nói câu nói kia sai rồi, thần sắc vốn tính bình tĩnh của Ôn Thời Ý đột nhiên lạnh nhạt mím môi, ánh mắt ám trầm rất nhiều.

“Nhường cô ấy?” Vài giây sau người đàn ông cười nhẹ một tiếng, tự giễu mà nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn: “Em vì cô ấy đã từ bỏ đủ nhiều rồi.”

"Còn muốn nhường nhịn cô ấy như thế nào nữa?"

Vẻ mặt của Ôn Thời Ý trở nên cực kì nghiêm túc, tuy rằng khóe môi cong lên nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười.

Nghĩ đến tài nguyên mà mình đã mất vì Lục Thời Hoan trong bốn năm qua, trong lòng anh ta càng thêm bất bình, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Em còn tưởng rằng cô ấy sẽ là người duy nhất trên đời có thể hiểu và ủng hộ em nhất ... Cũng như em ủng hộ cô ấy trong sự nghiệp giáo viên."

"Huống hồ, sao anh không nghĩ tới em nhiều hơn? Bốn năm qua em đã vất vả như thế nào, cô ấy không biết sao?"

Cuối cùng, Ôn Thời Ý dường như tuyệt vọng.

Giọng điệu của anh ta vẫn trìu mến như thường, tình cảm đến mức Lục Thời Hoan không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải thật sự là có chuyện gì xảy ra không, hay là do chính anh ta quá nhỏ nhen?