- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoá Eo Thon
- Chương 11
Khoá Eo Thon
Chương 11
12 giờ
Ôn Cẩm Hàn cũng không khá hơn chút nào.
Đường cong cứng rắn trên khuôn mặt hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, mí mắt khép hờ, sâu trong con ngươi ẩn giấu tình yêu mãnh liệt bốc lên.
Khả năng tự chủ của anh, ở trước mặt Lục Thời Hoan căn bản là không chịu nổi một đòn.
Cho nên vì không để cho nhiệt độ nóng bỏng trong mắt mình dọa cô, Ôn Cẩm Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Yết hầu lăn qua lăn lại, thật lâu mới bình ổn nội tâm rung chuyển.
-
Sau khi xe buýt đến trạm, Lục Thời Hoan buông góc áo Ôn Cẩm Hàn ra, ánh mắt bối rối nhìn anh một cái, rồi cô xuống xe trước.
Mưa đã nhỏ lại, nhỏ như tơ tằm, theo gió nghiêng ngả phiêu đãng, nhào vào mặt Lục Thời Hoan.
Một giây sau, Ôn Cẩm Hàn liền đi theo, hơi nghiêng mặt ô vừa mở ra, thay cô ngăn cản gió tà mưa phùn.
Mùi trà trong vắng kia quấy nhiễu suy nghĩ của Lục Thời Hoan, cô theo bản năng dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.
Nhưng làm như vậy đơn giản là vì ô tăng thêm gánh nặng, Lục Thời Hoan vốn đã chuẩn bị tốt bả vai phải bị mưa thấm ướt. Không nghĩ tới động tác nhỏ của cô, Ôn Cẩm Hàn đều nhìn thấy.
Chiếc ô trong tay người đàn ông cũng di chuyển theo sự di động của cô, từ đầu đến cuối đều chống đỡ một vùng thế giới nhỏ cho cô, bảo vệ cô rất tốt.
Như thế, ngược lại Ôn Cẩm Hàn bị ướt vai.
"Xin lỗi, vừa rồi có phải làm em sợ hay không." Người đàn ông giật giật môi, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
Lục Thời Hoan đương nhiên biết ý anh đang ám chỉ cái gì, vội vàng mở khóe môi cười, độ cong có chút cứng ngắc: "Không sao đâu.”
Có trách thì trách đường quá gập ghềnh.
Lục Thời Hoan nghĩ thông suốt, cô yên lặng kéo khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn về, bảo đảm bả vai trái Ôn Cẩm Hàn sẽ không bị ướt nữa.
Không ngờ, trong nháy mắt cô tới gần, giọng nói từ tính nhỏ nhẹ của người đàn ông lại vang lên, hơi do dự: "Nếu vừa rồi thật sự hôn đến, em sẽ làm sao?”
Vấn đề này, không thể nghi ngờ kéo Lục Thời Hoan trở lại vực sâu xấu hổ, bước chân cô dừng lại.
Ôn Cẩm Hàn cũng ngừng lại theo, anh cầm ô rũ mi mắt lẳng lặng nhìn cô.
Lần này Lục Thời Hoan thật sự bị dọa sợ, giống như một hồ nước mùa xuân đột nhiên rơi xuống vài cánh hoa, gợn sóng nhợt nhạt dập dờn, đường vân rõ ràng, có cảm giác tê dại rất nhỏ.
Bị ánh mắt thâm đậm như mực của người đàn ông khóa chặt, trái tim Lục Thời Hoan đột nhiên đập thình thịch.
Một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, nhỏ giọng nói đùa: "Để cho anh chịu trách nhiệm đi.”
Lục Thời Hoan cũng không biết Ôn Cẩm Hàn hỏi như vậy là có ý gì, cô chỉ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ bởi vì vấn đề của anh mà nhiễm ra vài phần ái muội.
Biện pháp tốt nhất để phá vỡ sự mập mờ là làm cho bầu không khí sống động, khiến cho nó nhẹ nhàng lên.
Nhưng cô không nghĩ tới, Ôn Cẩm Hàn lại bởi vì câu trả lời của cô, mà ánh mắt lại sâu thêm vài phần, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn, giống như khàn giọng sau đó hỏng cổ họng.
"Nghe em nói như vậy, anh ngược lại có chút hối hận.”
Âm thanh từ tính mang theo ý cười nhạt, dễ dàng nắm lấy trái tim Lục Thời Hoan.
Ôn Cẩm Hàn cũng là nửa đùa nửa thật, nhưng Lục Thời Hoan lại bị anh trêu chọc đến đỏ tai, không dám ngước mắt nhìn anh. (App truyện TYT)
Vài giây sau, Lục Thời Hoan mới bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước, vội vàng đổi đề tài khác.
"Lại nói tiếp đây hình như không phải là lần đầu tiên anh che ô cho em.”
Ôn Cẩm Hàn đuổi theo cô, cũng thuận theo tiến vào đề tài mới: "Thật sao?”
Bầu không khí mập mờ giữa hai người đã được giải quyết dễ dàng, ngữ khí và thần thái của Lục Thời Hoan lại khôi phục lại tự nhiên như xưa, cô cong môi cười yếu ớt: "Hồi trung học, năm lớp 11 hay là học lớp 12, em cũng không nhớ rõ nữa.”
Lục Thời Hoan chỉ nhớ đó là một buổi sáng sau cơn mưa.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, trên sân rải rác tích tụ vài mương nước, không khí ẩm ướt, xen lẫn mùi bùn đất sau mưa.
Mưa ngừng khi mấy người bọn Lục Thời Hoan tiến vào cổng trường học.
Lúc đó Ôn Thời Ý dẫn đầu thu hồi ô, đi nhanh về phía tòa nhà giảng dạy vài bước cộng thêm một bước chạy, rất nhanh liền bỏ lại mấy người Lục Thời Hoan, Tạ Thiển, Tạ Thâm và Ôn Cẩm Hàn ở phía sau.
Chờ mấy người bọn họ đi qua con đường nhỏ rợp bóng cây, Ôn Thời Ý bỗng nhiên từ phía sau một gốc cây đa xuất hiện.
Vẻ mặt anh ta cười xấu xa, hung hăng đạp thân cây mấy đá.
Những giọt mưa ngưng tụ giữa cành lá muốn rơi xuống, dưới trò đùa của Ôn Thời Ý giống như bức rèm che bị đứt dây, bùm bùm đón đầu rơi xuống.
Lục Thời Hoan chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Tạ Thiển và Tạ Thâm một cao một thấp, chen lẫn trong tiếng lạch cạch của ngọc trai rơi xuống mâm ngọc, đặc biệt khiến người ta mê mẩn.
"Ôn Thời Ý! Anh muốn chết!" Tạ Thiển rất nhanh cũng nhận ra người khởi xướng trò đùa của bọn họ sau gốc cây.
Duy chỉ có Lục Thời Hoan còn chìm trong mờ mịt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Lúc đó bốn người bọn họ đi ngang qua dưới tàng cây, Tạ Thiển và Tạ Thâm đều bị trò đùa của Ôn Thời Ý làm ướt quần áo và tóc, duy chỉ có cô và Ôn Cẩm Hàn không có.
Bởi vì Ôn Cẩm Hàn che ô, mà Lục Thời Hoan vừa vặn đứng dưới sự che chở của anh nên được bảo toàn bản thân.
Sau đó Tạ Thâm và Tạ Thiển đuổi theo Ôn Thời Ý gọi đánh kêu gϊếŧ không thể không về nhà thay quần áo, trước khi đi ánh mắt bọn họ đầy u oán nhìn Ôn Cẩm Hàn một cái.
Lục Thời Hoan nhớ rõ lúc ấy Ôn Cẩm Hàn giải thích, diện tích ô có hạn, không thể che được bốn người.
-
"Cũng may lúc ấy em đứng gần anh, bằng không cũng sẽ rơi vào kết quả giống như bọn Thiển Thiển.”
"Ướt như chuột lột.”
Lục Thời Hoan nhìn người đàn ông đang cầm ô bên cạnh, thân thể như ngọc, mặt mày khẽ tràn ra ý cười.
Lúc đó bọn họ đã vào cửa tổng đội phòng cháy chữa cháy, đến bậc thềm dưới mái hiên, Ôn Cẩm Hàn thu ô lại, mới mỉm cười nhìn lại Lục Thời Hoan một cái.
Anh không nói gì cả.
Không có nói cho Lục Thời Hoan, thật ra lúc ấy anh đứng ở cuối đội, cách cô một hai mét.
Lúc đó Lục Thời Hoan và Tạ Thiển tay trong tay nói đùa, Tạ Thâm cầm một quyển sách hướng dẫn vừa đi vừa xem, ai cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Ôn Thời Ý.
Chỉ có Ôn Cẩm Hàn tụt lại phía sau anh ta một đoạn nên chú ý tới.
Mắt thấy Ôn Thời Ý trốn ở phía sau thân cây đa, bộ dáng nóng lòng muốn đạp thân cây, Ôn Cẩm Hàn liền đoán được tâm tư xấu xa của anh ta.
Bất đắc dĩ, Ôn Cẩm Hàn mới bước nhanh về phía trước một đoạn, lặng yên không một tiếng động đến bên cạnh Lục Thời Hoan, đúng lúc mở ô ra.
Một màn kia đối với Ôn Cẩm Hàn mà nói, vĩnh viễn khó quên.
Hơn nữa ánh mắt cô ngước mắt nhìn anh dưới ô, trong suốt vô tội giống như một tiểu tinh quái lạc đường trong rừng, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Nếu lúc đó người trong lòng Lục Thời Hoan thích không phải là Ôn Thời Ý thì tốt rồi.
"Anh Cẩm Hàn, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói Lục Thời Hoan kéo tinh thần Ôn Cẩm Hàn trở lại.
Anh lặng lẽ giấu đi tâm tư của mình, rũ mắt đem mặt dù nhăn nheo sửa lại một chút: "Không có gì.”
"Vậy em đi trước đây, hẹn gặp lại." Lục Thời Hoan muốn đi đến phòng nội vụ, Ôn Cẩm Hàn đoán chừng sẽ đi dẫn dắt các đội viên huấn luyện trong phòng.
Ôn Cẩm Hàn đáp một tiếng, anh nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn kia chạy xa, mới đi về phía phòng nghỉ.
-
Giờ nghỉ trưa, bọn Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn đang ăn cơm, chuông báo động bỗng nhiên vang lên.
Vì thế mấy người vốn dĩ đang nói nói cười cười lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng rời đi.
Đó là lần đầu tiên Lục Thời Hoan tận mắt nhìn thấy bọn họ làm nhiệm vụ, cô chỉ cảm thấy bóng lưng lưu loát của bọn họ quang minh lẫm liệt, còn có vinh quang.
Sau đó nghe các tiền bối ở phòng nội vụ nói, đại bộ phận đội viên trong đội đều có vết sẹo trên người.
Mỗi một lần chuông báo động vang lên, đối với bọn họ mà nói đều là kèn lệnh liều mạng trên "chiến trường".
Cái giá đau đớn đằng sau vinh quang, vĩnh viễn không được biết đến.
Chỉ có những vết sẹo lưu lại kia, trở thành dấu ấn công lao của các chiến sĩ.
Nghe những lời này trong lòng Lục Thời Hoan vô cùng khó chịu, cả buổi chiều cô cũng không cười nữa, vẫn là vì nơm nớp lo sợ cho bọn Ôn Cẩm Hàn.
Mãi đến tận khi Lục Thời Hoan đến giờ tan tầm, bọn Ôn Cẩm Hàn vẫn như cũ chưa trở về.
Cô ngồi ở vị trí công tác của mình không nhúc nhích, có người hỏi, Lục Thời Hoan liền nói mình viết xong bản thảo trong tay rồi quay về.
Cứ như vậy chờ đến khi màn đêm buông xuống.
Lục Thời Hoan viết xong ba bản thảo không thể không thu dọn đồ đạc về nhà, Tạ Thiển gọi điện thoại cho cô, vô cùng lo lắng.
Nếu không phải Lục Thời Hoan từ chối, Tạ Thiển cũng đã đến tận tổng đội cứu hỏa đón cô, cho nên cô không có cách nào tiếp tục chờ đợi nữa.
Khi đi ra khỏi cổng tổng đội phòng cháy chữa cháy, tâm trạng Lục Thời Hoan có chút trầm thấp.
Chuyến đi này của bọn Ôn Cẩm Hàn ròng rã cả buổi chiều, nói vậy nhiệm vụ có chút gian khổ, độ khó cũng lớn hơn.
Độ khó lớn, hệ số nguy hiểm tất nhiên cũng cao hơn một chút.
Trên đường đi Lục Thời Hoan đều suy nghĩ những thứ này có hay không, trong lòng giống như bị đè lên một tảng đá, nặng trịch, buồn bực đến mức cô có chút không thở nổi.
Bỏ lỡ giờ cao điểm nên bóng người trên xe buýt thưa thớt, Lục Thời Hoan dựa vào vị trí ngồi bên cửa sổ, mở rộng cửa sổ thở ra.
Sau khi đến trạm, Lục Thời Hoan mượn ánh đèn đường lờ mờ bên cạnh biển báo xuống xe.
Có lẽ là do buổi sáng mưa, cả ngày đều tương đối mát mẻ, nên đến ban đêm, cánh tay để trần, góc váy và đầu gối của Lục Thời Hoan thế nhưng lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Cô đối mặt với gió đêm nhào tới từ từ đi về phía cầu vượt.
Trong lòng cô định lát nữa đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt, sau khi ăn xong tìm một bộ phim xem, để gϊếŧ thời gian.
Cô lo lắng, đêm nay chỉ sợ là khó có thể ngủ được.
Bất quá Lục Thời Hoan gửi tin nhắn wechat cho Ôn Cẩm Hàn, ân cần hỏi thăm tình huống.
Nghĩ đến khi anh kết thúc nhiệm vụ trở về đội, lấy điện thoại di động nhìn thấy tin tức, hẳn là sẽ trả lời.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động của Lục Thời Hoan vang lên âm thanh nhắc nhở wechat.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đứng ở ven đường cách cầu vượt một đoạn, cầm điện thoại xem tin nhắn.
Kết quả người gửi tin nhắn cho cô lại là người đại diện của Ôn Thời Ý, Quan Định Thành.
Quan Định Thành:【Thời Hoan, gần đây có khỏe không?】
-
Từ sau khi Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay, cô đã xóa bỏ tất cả thông tin liên lạc với Ôn Thời Ý.
Lưu lại thông tin liên lạc của Quan Định Thành, là bởi vì mấy năm nay Lục Thời Hoan cảm thấy cô và Ôn Thời Ý ở cùng một chỗ, Quan Định Thành đã đối xử với cô vẫn rất tốt.
Cho dù cô và Ôn Thời Ý không thể làm người yêu, nhưng cũng có thể làm bạn bè bình thường với Quan Định Thành.
Chỉ có điều Lục Thời Hoan không nghĩ tới, Quan Định Thành sẽ đột nhiên gửi tin nhắn cho cô.
Lục Thời Hoan một lần nữa cất bước, trả lời một tin nhắn:【Rất tốt. 】
Một lát sau, Quan Định Thành hỏi cô:【Cô đang ở Dung Thành thật sao? 】
Sau đó không đợi Lục Thời Hoan trả lời, đối phương lại gửi tin nhắn tới:【Tôi nghe Tạ Thâm nói, cô đến Dung Thành giảng dạy, có tiện cho biết là trường trung học nào không? 】
Dường như sợ Lục Thời Hoan hiểu lầm cái gì, Quan Định Thành giải thích rất rõ ràng:【Thời Ý quay phim mới ở Dung Thành, tôi lo lắng hai người gặp phải sẽ xấu hổ, cho nên muốn tìm hiểu trước một chút tình huống bên cô. 】
Lục Thời Hoan mơ hồ nhớ tới, bộ phim mới của Ôn Thời Ý hình như là một bộ phim thanh xuân học đường.
Cho nên Quan Định Thành hỏi cô dạy ở trường trung học nào ở Dung Thành, là bởi vì Ôn Thời Ý có phân cảnh trường học, sợ cô và anh ta ở trường không hẹn mà gặp.
Trước đó Ôn Thời Ý gọi điện thoại cho cô một lần, Lục Thời Hoan có lý do hoài nghi là anh bảo Quan Định Thành hỏi thăm.
Cho nên Lục Thời Hoan trả lời:【Phiền anh chuyển lời cho Ôn đại minh tinh, để anh ta an tâm. Cho dù gặp lại, tôi cũng sẽ đi vòng qua anh ta, tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh ta nữa. 】
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoá Eo Thon
- Chương 11