Chương 1

Tháng sau đã là thời điểm tốt nghiệp.

Trước đó mấy hôm, giáo viên cố vấn đã báo lại với cả lớp rằng cuối tháng sẽ phát bằng tốt nghiệp.

Cho nên sau khi kết thúc việc học, Lục Thời Hoan đã lên mạng đặt vé tàu cao tốc để về Miên Thành.

Trước khi đến sân ga, Lục Thời Hoan đã gọi điện cho người đại diện của Ôn Thời Ý trước, đem chuyện hôm nay mình sẽ quay về Miên Thành nói cho anh ta biết, cũng phiền anh ta nói lại chuyện này cho Ôn Thời Ý.

Lúc này cô vẫn đang ở khách sạn gần với nhà ga đường sắt của Dung Thành, đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, bên ngoài cửa sổ là mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm, có lẽ sắp có một trận mưa to.

Lục Thời Hoan có dự định của bản thân mình.

Chuyến tàu này bắt đầu xuất phát ở nhà ga của Dung Thành lúc 9 giờ 15 phút sáng, chờ đến hai giờ rưỡi chiều có thể sẽ đến được Miên Thành.

Chờ tới Miên Thành rồi, Lục Thời Hoan tính toán sẽ đi tìm gặp giáo viên nhận bằng tốt nghiệp, sau đó về nhà rửa mặt chải đầu một phen, buổi tối sẽ cùng Ôn Thời Ý cùng nhau ăn cơm, chúc mừng tốt nghiệp.

Ôn tập gần ba tháng thời gian, Lục Thời Hoan vội vã ngày đêm, mỗi ngày đều mệt đến mức lăn ra giường ngủ, cũng chỉ có thể ôn chuyện tình cảm nói chuyện yêu đương với Ôn Thời Ý qua điện thoại.

Cho nên lần này trở về, Lục Thời Hoàn tính toán sẽ bồi thường cho Ôn Thời Ý thật tốt.

Chờ đến khi gặp mặt, cô nhất định phải chuẩn bị đủ dũng khí mà bồi thường cho anh một nụ hôn.

---------------

Một phút trước khi tàu khởi hành, ghế trống bên cạnh Lục Thời Hoan có người ngồi xuống.

Cô đeo tai nghe nghe nhạc, quay đầu sang bên cửa sổ nhìn đoàn người ra ra vào vào ở sân ga.

Một lát sau, Lục Thời Hoan nhớ tới lần trước khi gọi video cùng Ôn Thời Ý, anh có đề cập đến một gameshow tạp kỹ mà anh tham gia sắp chuẩn bị phát sóng.

Lục Thời Hoan dự định lên mạng tìm một chút, xem như là để đỡ nhàm chán khi ngồi trên xe.

Cô đem chiếc bàn nhỏ trước mặt dỡ xuống, lấy giá đỡ điện thoại di động dùng để xem phim truyền hình từ trong túi xách ra, cố định điện thoại di động vào giá đỡ rồi đặt lên bàn nhỏ.

Tự mình loay hoay hồi lâu, cũng không để ý có người ngồi bên cạnh mình.

Ánh mắt của người khách kia dừng lại trên người cô.

Một giọng nam quen thuộc mang theo vài phần nghi hoặc vang lên, giọng nói trầm thấp mà từ tính.

"Hoan … Hoan?"

Bên tai Lục Thời Hoan trống rỗng, rõ ràng cô nghe thấy được giọng nói của một người đàn ông, hơn nữa giọng nói lại có vài phần quen thuộc.

Vì thế cô quay đầu nhìn qua, ánh mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện cùng với đôi mắt phượng tĩnh lặng mà sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.

Cô nhất thời sững sờ trong chốc lát, ánh mắt theo bản năng đảo quanh đường nét tuấn tú trên khuôn mặt của người đàn ông kia.

Sau khi xác nhận lại một lần nữa rằng mình không nhận nhầm người, Lục Thời Hoan không giấu được vẻ kinh ngạc: "Anh Cẩm Hàn!"

"Anh cũng trở về Miên Thành sao?"

Ôn Cẩm Hàn là anh trai của Ôn Thời Ý, so với Lục Thời Hoan lớn hơn một tuổi, cũng xem như là thanh mai trúc mã của cô, từ nhỏ cô đã đối xử với anh như là anh trai ruột của mình.

Khi còn học cao trung, vì lớn hơn với Ôn Thời Ý và Lục Thời Hoan nên Ôn Cẩm Hàn còn thường xuyên dạy phụ đạo cho hai người bọn họ.

Chẳng qua sau khi thi đại học xong, Ôn Cẩm Hàn liền rời khỏi Miên Thành mà đến Dung Thành.

Theo như Lục Thời Hoan biết thì Ôn Cẩm Hàn thi đậu vào Học viện cảnh sát ở Dung Thành, sau khi tốt nghiệp cũng trực tiếp ở lại công tác ở Đội phòng cháy chữa cháy của Dung Thành, xem như là định cư ở đó.

Cũng chính vì vậy nên Lục Thời Hoan và anh đã không gặp nhau nhiều năm.

Hôm nay đột nhiên gặp lại, chỉ trong chốc lát cũng khó mà thân thiết như xưa, lời nói tự nhiên cũng có chút xa lạ.

Ôn Cẩm Hàn cũng không thay đổi nhiều, từ nhỏ đã là một dạng tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt cũng vô cùng anh tuấn.

Hiện giờ đã trưởng thành, khí chất cũng lạnh lùng và trầm ổn hơn.

Tuy nhiên, khi nói chuyện với Lục Thời Hoan, giọng nói của anh lại ôn nhu dịu dàng như tuyết tan mùa đông, anh mỉm cười nói: "Ừ, trở về nhìn xem một chút."

-

Trên thực tế, ngày mai Ôn Cẩm Hàn sẽ xuất phát từ sân bay quốc tế ở Miên Thành để bay qua Nga, tham gia một cuộc thì phòng cháy quốc tế.

Trước khi xuất phát toàn đội được nghỉ một ngày.

Ôn Cẩm Hàn nghe nói sức khỏe ba mình có chút vấn đề nhỏ nên đã muốn quay trở về nhìn xem.

Ở trên chuyến tàu này có thể gặp được Lục Thời Hoan, cũng xem như là một chuyện vui ngoài ý muốn.

"Em tới Dung Thành đi du lịch sao?" Ôn Cẩm Hàn tùy tiện tìm một chủ đề để nói chuyện.

Sau khi dứt lời, ánh mắt anh đã dừng ở chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa tay trái của Lục Thời Hoan.

Vỗn dĩ đôi mắt tĩnh lặng lại đột nhiên nổi lên gợn sóng, hàng lông mi mảnh dài cũng không phát hiện mà run lên một cái, căn bản không nghe thấy câu trả lời của Lục Thời Hoan.

Nhưng thật ra Lục Thời Hoan lại có chú ý đến ánh mắt của anh, tay phải sờ sờ nhẫn, ngượng ngùng cười cười, có chút hơi xấu hổ.

"Sau khi đến Dung Thành, Thời Ý đã cầu hôn với em." Lục Thời Hoan giải thích nói.

Sau đó cô lại lấy dũng khí, nói giỡn với Ôn Cẩm Hàn: "Có lẽ không đến hai năm nữa em cũng sẽ giống như Thời Ý, gọi anh một tiếng anh trai."

Sau khi dứt lời, Ôn Cẩm Hàn cũng chưa đáp lời của cô.

Đáp lại Lục Thời Hoan chính là khuôn mặt ngày càng ảm đạm của người đàn ông, Lục Thời Hoan nhìn thấy, khóe miệng tươi cười liền có chút cứng lại, đột nhiên cảm thấy có vào phần xấu hổ.

Có lẽ Ôn Cẩm Hàn đối với người em dâu tương lai như cô có chút không vừa lòng, nên không thích loại chuyện vui đùa này chăng?

Lục Thời Hoan cắn môi, trong lòng âm thầm hối hận không thôi, nhưng lại không biết nên nói gì để giảm không khí căng thẳng xấu hổ lúc này.

Cuối cùng cô cầm lấy điện thoại của mình lên, cắm tai nghe vào.

Một lát sau lại tháo tai nghe xuống, lễ phép khách khí mà chào hỏi với người đàn ông bên cạnh: "Anh Cẩm Hàn, em xem gameshow một lát."

Dứt lời, cũng không chờ đối phương đáp lại đã đeo tai nghe lên.

Lục Thời Hoan vừa xem gameshow mà Ôn Thời Ý tham gia, vừa hối hận mà cắn môi dưới.

Thẳng đến khi trong video, thân là vị hôn phu của Lục Thời Hoan nhưng Ôn Thời Ý lại có một sự tương tác mập mờ với một nghệ sĩ nữ bên cạnh anh ta…

Tâm tư của Lục Thời Hoan vừa mới khôi phục lại sau cuộc trò chuyện với Ôn Cẩm Hàn lại nhanh chóng chìm xuống, ánh mắt nặng trĩu mà nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Gameshow mà Ôn Thời Ý tham gia chính là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, trong chương trình này anh ta cùng với một nghệ sĩ nữ nữa tạo thành một CP.

Nếu như là loại gameshow về tình yêu thì đương nhiên mấy CP sẽ không tránh được những hành động thân mật giữa hai người, bao gồm cả hành động như ôm công chúa và Kabe – don ***

Lục Thời Hoan rất muốn duy trì cảm xúc ổn định, tâm bình khí hòa mà xem xong gameshow đầu tiên Ôn Thời Ý tham gia.

Nhưng cô không làm được.

Ở thời khắc mà Ôn Thời Ý bế ngang nữ nghệ sĩ kia lên, cả người Lục Thời Hoan liền sụp đổ.

Nếu không phải Ôn Cẩm Hàn đưa khăn giấy cho cô, Lục Thời Hoan vẫn còn không biết chính mình đang khóc, đôi mắt đã mờ sương.

Cô cũng không biết hóa ra mình lại mau nước mắt như vậy.

-

Ôn Cẩm Hàn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể áp chế được sự ghen tị và chán nản đang dâng trào trong lòng.

Cứ tưởng rằng trải qua thời gian lâu như vậy, ảnh hưởng của Lục Thời Hoan đối với anh sẽ ngày càng ít đi và gần như biến mất.

Thế nhưng thời điểm nghe thấy cô nói đến cái tên Ôn Thời Ý, cả khuôn mặt đều là vui mừng, trong lòng anh vẫn không tự chủ được mà nhói đau, lại càng khắc sâu trong lòng.

Cái loại đau đớn này giống như mũi kim đâm tận vào xương cốt, muốn rút nhưng lại không rút được.

Chỉ có thể để mặc cho cơn đau ngày càng nặng hơn, sau đó lan tỏa khắp người.

Cho nên hồi lâu sau Ôn Cẩm Hàn mới hồi phục lại tinh thần.

Chờ đến khi anh quay qua nhìn Lục Thời Hoan, lại thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại rung rung nước mắt.

Ôn Cẩm Hàn liếc mắt nhìn video một cái, vừa lúc bắt gặp hình ảnh Ôn Thời Ý khí phách hăng hái mà bế ngang một người phụ nữ xa lạ lên.

Động tác thân mật như vậy, sắc mặt lại tự nhiên giống như người phụ nữ trong video kia mới chính là vị hôn thê của anh ta.

Anh muốn an ủi Lục Thời Hoan, nhưng lời an ủi vừa đến miệng, lại bị Lục Thời Hoan ngẩng đầu lên nói trước.

Cô không nhận khăn giấy anh đưa qua, trực tiếp dùng tay lau lau khóe mắt, đôi mắt trong suốt ánh nước, kéo kéo khóe môi, thản nhiên nhìn anh cười: "Em không sao đâu, anh Cẩm Hàn."

"Loại gameshow tình yêu đều là mấy cái này, có khi chỉ vì hiệu quả của chương trình. Cũng giống như đóng phim vậy, bọn họ chắc chắn là có kịch bản trước."

"Thời Ý rất yêu em, còn vì em mà từ chối cảnh hôn, cũng vì vậy mà để mất rất nhiều tài nguyên…"

"Thân là vị hôn thê của anh ấy, có lẽ em cũng nên rộng lượng một chút."

Cô hít hít cái mũi, cố gắng mỉm cười, cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Ôn Cẩm Hàn nhấp môi mỏng, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt cô, cái gì cũng không nói.

Anh cầm lấy khăn giấy mà Lục Thời Hoan đã từ chối lau khóe mắt cho cô, sau đó lại đưa cho cô khăn giấy mới.

Nghĩ nghĩ, vẫn là nên an ủi cô vài câu: "Em không thể rộng lượng cũng không sao."

"Nếu Thời Ý thích em."

"Thì bất luận em là bộ dạng gì, nó cũng đều sẽ thích."

Nhìn thấy Lục Thời Hoan rơi nước mắt, trong lòng Ôn Cẩm Hàn so với cô càng khó chịu hơn.

Nếu Ôn Thời Ý, là người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Lục Thời Hoan, thì nhất định anh sẽ không để cho cô có cơ hội ở một nơi mà trộm rơi nước mắt.

Nhưng chuyện tình cảm nam nữ, trước nay đểu không thể cưỡng cầu được.

Có thể làm Lục Thời Hoan cười hoặc khóc, từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất Ôn Thời Ý.

------

Buổi chiều 2 giờ 35 phút, tàu đến nhà ga Miên Thành.

Không giống với Dung Thành mây đen đời trời, mưa to chạy dài, Dung Thành là nơi vạn dặm không mây, bầu trời nắng to, nhiệt độ cao đến mức khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.

Cùng Ôn Cẩm Hàn tạm biệt, Lục Thời Hoan chỉ vội vàng phất tay, liền chui vào trong taxi ngồi điều hòa.

Xe đi vào từ cổng phía đông của Đại học Miên Thành, trực tiếp đưa Lục Thời Hoan đến trước một tòa nhà.

Lục Thời Hoan bảo người lái xe đợi chô một chút, vội vàng chạy vào tòa nhà, đi đến văn phòng của cố vấn để lấy bằng tốt nghiệp, sau đó lại nhờ lái xe đưa cô đến môt khu phố cổ.

Kéo vali đi qua con hẻm nhỏ để về nhà, Lục Thời Hoan giống như bị lột một lớp da vậy.

Trong nhà chỉ có ông bà nội là đang ở nhà, ba mẹ cô vẫn chưa tan làm, Lục Thời Hoan đem những đặc sản mà mình mang về tặng cho ông bà.

Sau đó mới thoải mái đi tắm rửa, chọn một chiếc váy nhẹ nhàng kiểu Pháp mặc vào.

Váy trắng ngọt ngào mặc trên người Lục Thời Hoan, có một cảm giác mỏng manh không thể tả, khiến cho người ta đặc biệt muốn che chở.

Xoay xở đến 7 giờ tối, Lục Thời Hoan mới quyết định ra ngoài ăn tối cùng Ôn Thời Ý.

Vì không nhận được cuộc gọi nào của Ôn Thời Ý nên cô đành phải gọi điện thoại cho người đại diện của anh, hỏi thăm một chút tình huống bên đó.

Kết quả người đại diện của Ôn Thời Ý nói rằng, đêm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, Ôn Thời Ý không thể ăn tối cùng cô được.

Giống như để an ủi Lục Thời Hoan, người đại diện còn nói cô 9 giờ rưỡi tối đi đến hội sở Shangri – La ở Miên Thành.

Nói là sau khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Thời Ý sẽ cùng với nhà làm phịm và đạo diễn qua bên đó ca hát.

Nếu như Lục Thời Hoan muốn nhìn nhanh chóng gặp Ôn Thời Ý thì đến lúc đó có thể đi qua, theo chân bọn họ, sau đó có thể nói là trợ lý mới của Ôn Thời Ý.

Lục Thời Hoan do dự một chút rồi đáp ứng.

Cô xác thật rất nhớ Ôn Thời Ý, hơn nữa hôm nay ở trên tàu nhìn thấy anh ta thân mật với ngôi sao nữ trên gameshow, nên lúc này trong lòng Lục Thời Hoan vẫn có vướng mắc.

Cái mụn nhọt này, chỉ có Ôn Thời Ý mới có thể chữa lành cho cô.

-----------------

Khách sạn 5 sao Trung Vinh ở Miên Thành, vừa mới cùng Lục Thời Hoan nói chuyện xong người đại diện đã lập tức đi về bàn tiệc.

Ôn Thời Ý nới cà vạt bồi đạo diễn uống rượu liếc mắt nhìn hắn, nghiêng người hỏi: "Có phải là Hoan Hoan gọi tới không?"

Người đại diện cũng nhìn anh ta một cái, ánh mặt xẹt qua một tia hắc ám, trên mặt lại bình tĩnh, cười nói: "Không phải." Ôn Thời Ý nhíu mày, uống cạn rượu trong ly, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Kỳ quái, hôm nay cô ấy lại không gọi điện cho tôi sao?"