Chương 72: Xin lỗi cùng cô lập!

“Ta chân chính không sợ bóng tà, không có gian lận cũng không sợ ai truyền lời linh tinh, lời xin lỗi của ngươi, ta nhận, hy vọng ngươi nhớ kỹ chuyện lần này, lấy làm bài học, sau này không tái phạm nữa!”

Tiểu nhị ấp úng đáp ứng, lão bản nương quán rượu nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ làm buôn bán nhỏ kiếm cơm ăn, thiếu gia tri phủ quán rượu không đắc tội nổi, Trình thị Nam Nghi, quán rượu liền càng không đắc tội nổi.

Vị Trình Khanh thiếu gia này tuy rằng vừa mới trở lại huyện Nam Nghi, thanh danh của người cha đã khuất cũng không tốt, nhưng Trình Ngũ lão gia tộc trưởng Trình thị lại thập phần coi trọng, vừa mới truyền ra lời đồn Trình Khanh gian lận, Trình Ngũ lão gia đã tự mình tới thư viện xử lý. Đêm qua, Trình Ngũ lão gia còn tống cổ người tới truyền lời, nói không hy vọng lại có người lén truyền bá lời đồn Trình Khanh gian lận, linh tinh…… Đây là buộc quán rượu thế Trình Khanh làm sáng tỏ.

Lão bản nương mắng cho tiểu nhị một trận tơi bời, buộc tiểu nhị nhổ tiền thưởng ra, còn phải ở trước mặt mọi người làm việc như vừa rồi, chính là cố tình đính chính thanh danh cho Trình Khanh trước các khách nhân của quán rượu.

Trình Khanh rất phối hợp.

Trận diễn này hai bên đều thực vừa lòng.

Ra khỏi quán rượu, Trình Khanh nhìn hai gã sai vặt giúp nàng bê đồ lên núi như suy tư gì.

“Chuyện vừa rồi lại là thúc gia hỗ trợ đi?”

Hai gã sai vặt cười nói, “Lão gia nói, không thể để người ta làm bẩn thanh danh của thiếu gia, Khanh thiếu gia là người có tiền đồ lớn, về sau mọi việc vặt đều do chúng tiểu nhân thế thiếu gia xử lý.”

Hai gã sai vặt này Trình Ngũ lão gia phát cho Trình Khanh sai sử, cũng không cần Trình Khanh trả tiền tiêu vặt, ăn, mặc, ở, đi lại đều là ngũ phòng bên kia ra, khi Trình Khanh ở thư viện, bọn họ liền ở ngay dưới chân núi, khi Trình Khanh nghỉ, bọn họ sẽ đi theo trở về hẻm Dương Liễu.

An bài này, là Trình Ngũ lão gia ngày hôm qua quyết định.

Bản thân Trình Khanh ngay cả tú tài cũng chưa có thi đậu, dùng cái gì làm Trình Ngũ lão gia coi trọng như vậy?

Có thể thấy được cuộc nói chuyện ngày hôm qua có tác dụng, Ngũ lão gia tuy rằng bưng trà tiễn khách, không muốn cùng nàng thảo luận sâu vấn đề triều chính, nhưng lại coi trọng nàng hơn, ý thức được điểm này, cảm xúc của Trình Khanh ổn định!

Đi từng bước cho đến bây giờ, nàng cái gì cũng thiếu, duy độc không thiếu là nhẫn nại.

Lần này, thi đậu vào thư viện giống Trình Khanh tổng cộng có bảy người, đều là hôm nay nhập học, được phân vào lớp Đinh chín.

Thư viện quy định là hai người một gian phòng, mới vào có bảy người, tất có một người phải ở một mình, quản sự an bài chỗ ở có chút đồng tình với Trình Khanh.

Thật là hiếm thấy!

Bảy học sinh mới, ngoại trừ Trình Khanh, sáu người còn lại đều trong lén lút đi tìm quản sự, lấy các loại lý do cự tuyệt ở cùng một gian phòng với Trình Khanh…… vừa mới vào học đã bị tập thể xa lánh, Trình Khanh thật sự đáng thương.

“Trình Khanh, ngươi trước ở một người, lần sau nếu có học sinh mới, sẽ an bài lại.”

Lần sau có học sinh mới hay không thật khó mà nói, thư viện mỗi ba tháng đều có khảo thí nhập học, có khi sẽ giống lần này thi được mấy người, có khi lại một người cũng không trúng tuyển, Trình Khanh khả năng chờ ba tháng cũng không chờ được bạn cùng phòng.

Trình Khanh khó chịu sao?

Khó chịu cái rắm!

Nàng không ngại nam nữ ở chung, nhưng có thể một mình bá chiếm một gian phòng, chuyện vui như vậy nàng cao hứng đều còn không kịp đâu.

Nếu Liễu thị biết, cũng có thể bớt rơi vài giọt nước mắt.

Bản thân Trình Khanh vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ, người ở bên ngoài nhìn nàng lại thấy cực đáng thương. Thấy nàng trầm mặc ít lời an trí hòm xiểng, trải giường, gấp chăn, tiểu mập mạp mặc cẩm y có hơi chút đồng tình:

“Chúng ta có phải đã làm quá mức hay không?”