Chu lão phu nhân nôn nóng, Chu ma ma sợ tới mức dập đầu bang bang.
“Lão phu nhân, người ra mặt tìm học sinh kia là đứa con thứ hai nhà nô tỳ, sau khi làm xong việc này nô tỳ liền tống cổ hắn đi đến thôn trang ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió, Ngũ lão gia cho dù có hoài nghi cũng không có chứng cứ, chuyện này tất nhiên sẽ không liên lụy đến lão phu nhân.”
Chu lão phu nhân cười lạnh, “Nhi tử của ngươi ở thôn trang nông thôn, còn không bằng bảo hắn đi tìm Tri Tự, về sau liền đi theo bên người Tri Tự làm việc, đừng trở lại huyện Nam Nghi nữa.”
Tính nết và thủ đoạn của lão phu nhân, Chu ma ma so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn, đây là ân điển, cũng là uy hϊếp, Chu ma ma không dám bất mãn, lập tức dập đầu tạ ơn.
Chu ma ma không có bất luận chần chờ gì, lập tức cho người đi truyền tin cho đứa con thứ hai, kêu hắn lập tức khởi hành đi tìm nhị gia Trình Tri Tự đang làm tri châu.
Đến bên người Trình Tri Tự làm người hầu, cũng coi như là có tiền đồ.
Người không ở Nam Nghi, Ngũ lão gia có tra như thế nào cũng uổng phí lực.
Chuyện này Chu ma ma không làm tốt, về sau không biết phải làm bao nhiêu chuyện mới có thể đền bù, Chu ma ma thập phần buồn bực.
Chu ma ma không rõ Trình Ngũ lão gia vì sao sẽ đi nhanh như vậy, thẳng đến khi nghe được người đi đến hẻm Dương Liễu báo tin là do Du Tam công tử phái đi, tiểu nhị quán rượu kia cực kỳ kiêu ngạo, thiếu chút nữa bị láng giềng hẻm Dương Liễu đè lại đánh cho một trận…… Chu ma ma khóc không ra nước mắt, Du Tam công tử và Trình Khuê thiếu gia có giao tình, tất nhiên là đứng về phía nhị phòng bên này, phái tiểu nhị quán rượu đến huyện thành báo tin là muốn chế nhạo Trình Khanh!
Cái này kêu là hảo tâm làm chuyện xấu, tiểu nhị quán rượu báo tin, khiến cho Ngũ lão gia rất nhanh liền đi tới thư viện.
Tạo hóa trêu người như thế, Chu ma ma chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Ngay cả Chu ma ma cũng có thể nghe được Du Tam tống cổ tiểu nhị quán rượu tới báo tin, Trình Ngũ lão gia sao lại không tra được?
Con nhà người ta, Trình Ngũ lão gia lười đến hỗ trợ quản giáo, nhưng vị Du Tam công tử này đã hai lần trộn lẫn đến chuyện nhà của Trình thị, Trình Ngũ lão gia cũng không phải tính tình tượng đất.
Ngũ lão gia lập tức soạn một phong thư đưa đi phủ thành, Du tri phủ sau khi xem xong liền giận dữ, phái mấy nha dịch đến huyện Nam Nghi tìm Du Tam, muốn trói hắn đem về phủ thành đánh cho một trận.
Du Tam từ nhỏ đã nghịch ngợm, so chiêu với cha ruột có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nha dịch không bắt được Du Tam, bị hắn trốn thoát, lại không tiện đi đến trước mặt mọi người thư viện trói người, hậm hực trở lại phủ thành phục mệnh.
Lão thái quân Du gia nghe nói việc này, gọi Du tri phủ đến trước mặt mắng một trận:
“Hiển ca mới bao lớn, bướng bỉnh là khó tránh khỏi, con đừng có dọa phá lá gan của hắn, cứ từ từ mà dạy dỗ!”
Du tri phủ nhớ tới nội dung trên thư của Trình Ngũ lão gia huyện Nam Nghi, trên mặt nóng rát, ngay cả mặt mũi của lão mẫu thân cũng không cho: “Tên nghiệt súc kia có bản lĩnh thì cứ trốn trong thư viện cả đời đi, hiện tại nếu con mặc kệ hắn, về sau muốn quản cũng không quản được, hắn là không biết chính mình mấy cân mấy lượng, chạy tới địa bàn người khác tác oai tác phúc, không thể mặc kệ được!”