Chương 46: Cố tình mưu hại

“Chân chính không sợ bóng tà, nếu như thế, ngươi cũng không ngại lưu lại thư viện chờ một chút, ta lập tức phái người đi đến nhà ngươi chứng thực, xem ngươi từ trước có quen dùng tay trái viết chữ hay không, lại lấy chữ viết ngày thường của ngươi đến đối chiếu, như thế nếu Mạnh mỗ oan uổng ngươi, không chỉ sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi ngươi, còn tiến cử ngươi nhập học vào thư viện Nam Nghi, không cần phải thi!”

Mạnh Hoài Cẩn thế nhưng dám làm ra hứa hẹn như vậy.

Rốt cuộc không ai cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn đang ức hϊếp người thành thật, bọn họ cũng muốn bị Mạnh Hoài Cẩn “ức hϊếp” như vậy, tiểu mập mạp cẩm y hâm mộ cực kỳ, thế nhưng lẩm bẩm tự nói: “Sư huynh lớp Giáp có công danh cử nhân, đều có thể tiến cử một người miễn thi nhập học, danh ngạch trân quý như vậy, thế nhưng lại cho thằng nhãi này……”

Mạnh sư huynh, ngài vì sao không tới oan uổng ta chứ?

Tiểu mập mạp biểu hiện quá đoạt diễn, Trình Khanh buồn cười.

Giải Nguyên trước mặt mọi người xin lỗi, đề cử nhập học, như vậy dù cho thể diện bị rơi xuống cũng được đến đền bù bằng thành ý, nếu không phải có tật giật mình, lúc này hẳn là sẽ kích động, nhưng trên mặt thí sinh hàn môn kia chỉ có sợ hãi.

Chiến thuật tâm lý của Mạnh Hoài Cẩn thu phóng tự nhiên, Trình Khanh cực kỳ bội phục.

Ở huyện Nam Nghi nho nhỏ này còn có nhân vật như vậy, Trình Khanh thật sự không dám lại coi khinh cổ nhân. Bọn họ không hiểu khoa học kỹ thuật thế kỷ 21, lại rất hiểu nhân tâm, nếu chính mình mang theo cảm giác về sự ưu việt sinh hoạt ở Đại Ngụy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lật thuyền.

Thí sinh kia không chịu nổi áp lực, hai chân mềm nhũn, khóc lóc thảm thiết:

“Ta, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, thu tiền của Trình Khanh, mới mạo hiểm ở trường thi truyền đáp án, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi!”

Cái gì!

Đã như vậy vậy rồi còn không quên kéo nàng xuống nước?

Trình Khanh thật là nổi giận, “Ta và ngươi vốn không quen biết, ta đã cho ngươi tiền khi nào? Mạnh sư huynh đã nói, chính ta cũng có đủ trình độ thi đậu thư viện, không cần gian lận. Toàn bộ huyện Nam Nghi này cũng có một nửa người biết gia cảnh của chúng ta, cô nhi quả phụ chúng ta đều phải dựa vào trong tộc tiếp tế, không có dư tiền thu mua người như ngươi…… Nếu ngươi còn quyết tâm oan uổng ta, chúng ta không ngại đi nha môn giằng co ở trước mặt Huyện thái gia, ta khi nào gặp ngươi, lại cho ngươi bao nhiêu tiền, thời gian địa điểm như thế nào, ngươi phải nói ra cho chuẩn!”

Thí sinh ấp úng, “Ngươi là thiếu gia đại tộc, đều có tôi tớ thế ngươi ra mặt……”

“Đủ rồi.”

Trình Ngũ lão gia vẫn luôn không nói chuyện lại mở miệng quát lớn:

“Trình Khanh tuy là con cháu Trình thị Nam Nghi chúng ta, nhưng gia đạo sa sút, trong nhà chỉ có một nam đinh là hắn chống đỡ môn hộ, không nuôi nổi tôi tớ tới hỗ trợ, ngươi gian lận bị bắt còn muốn cắn loạn người vô tội, miệng nói dối, nhân phẩm thấp kém, thư viện Nam Nghi không dung được ngươi, người đọc sách ở huyện Nam Nghi cũng ngại làm bạn với ngươi! Gian lận trong khảo thí nhập học vào thư viện sẽ do thư viện quản, nhưng mưu hại người khác lại do quan phủ quản, ngươi muốn bị đưa đến nha môn xử theo pháp luật sao?”

Hiện tại không thành thật, đưa đi nha môn đánh một trận liền sẽ thành thật khai ra.

Ở ngay trong thư viện Nam Nghi, còn ngay trước mặt hắn vu hãm con cháu Trình thị, Trình Ngũ lão gia tự nhiên nổi giận.

Hộ viện nghe theo phân phó của Trình Ngũ lão gia, muốn trói thí sinh này lại đưa đi huyện nha, người này cuối cùng cũng sợ tới mức cả người xụi lơ dập đầu xin tha.