Đỗ Hạ Hi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể đột ngột ngã về phía sau, sau đó tỉnh mộng, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Những thứ trong giấc mơ không chỉ là mơ, rất nhiều thứ là những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, cô cũng không muốn nhắc tới nó.
Đứa bé gái trong giấc mơ là ai? Dường như đã gặp qua nhưng không thể nhớ ra được là ai, mùa hè ấy chỉ có mình và bà nội trong nhà.
Thôi kệ, chẳng qua chỉ là giấc mơ thôi, xuất hiện những người không quen biết cũng là lẽ thường, không nên quan tâm nhiều.
Đỗ Hạ Hi ngồi dậy, nhìn đồng hồ, không ngờ trời đã sáng rồi, trên bàn có để sẵn đồ ăn sáng, chắc là của An An mua, đúng là cô gái chu đáo.
Đỗ Hạ Hi xoa huyệt Thái Dương có chút đau nhức, chắc là do tối hôm qua nhìn thấy con mèo đen kia, mới làm cho mình nhớ tới chuyện xưa vốn đã quên. Nhẩm nhẩm thời gian, đã lâu rồi không đi thăm mộ bà nội.
Vì thế theo thói quen định sờ dây chuyền ngọc bích trước ngực, nhưng mà chỗ đó... trống không, Đỗ Hạ Hi cứng đờ hết cả người, đó là vật bà nội đưa cho cô khi kì nghỉ hè năm ấy chấm dứt, hơn nữa còn dặn dò cô trăm ngàn lần không được để nó rời khỏi người, cho nên cô đã đeo nó nhiều năm như vậy.
Tuy rằng Đỗ Hạ Hi không muốn đi tin vào ma quỷ gì đó, nhưng từ khi cô đeo sợi dây chuyền vào, quả thật thoải mái hơn nhiều so với trước kia, chỉ là lâu lâu ngẫu nhiên mới nhìn thấy được những thứ ấy hơi mơ hồ.
Chẳng lẽ làm rớt đâu đó rồi?! Đỗ Hạ Hi nôn nóng sờ soạng trên giường, sau đó lại ngồi xổm bên mép giường cẩn thận tìm kiếm. Có phải tối qua không cẩn thận làm rơi ở đâu hay không?
Nôn nóng tìm kiếm ở phòng trực, nhưng Đỗ Hạ Hi luôn cảm thấy xung quanh mình hình như có rất nhiều thứ ấy, cô không dám nhìn về phía góc tối trong phòng, nhất là dưới giường, cô rất sợ.
Trong phòng có rất nhiều thứ gì đó không nên thuộc về thế giới này, rất nhiều, ở ngay xung quanh mình.
Nỗi sợ hãi theo lòng bàn chân chậm rãi thẩm thấu đi lên, Đỗ Hạ Hi cảm giác cả người lạnh như băng, đôi chân cứng đờ ko cử động được, thậm chí ngay cả hít thở cũng rất phí sức.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Đỗ Hạ Hi lập tức căng thẳng hét: "Ai?!"
"Bác sĩ Đỗ? Cô mở cửa một chút đi, cái khóa này sao lại khó mở như vậy, ngay cả chìa khóa cũng mở không được." Nghe ra được là giọng nói của bác sĩ đến nhận ca.
Đỗ Hạ Hi kéo đôi chân nặng nề đi qua, mở cửa ra, bác sĩ kia còn đang nghi ngờ nhìn cái chìa khóa trong tay rồi lẩm nhẩm một mình, anh ta bỏ quên điện thoại trong túi quần, cho nên qua đây lấy lại.
Sau khi nam bác sĩ vào phòng, thì cảm giác khó thở vừa rồi trong chớp mắt giảm bớt đi rất nhiều, Đỗ Hạ Hi chỉnh lại quần áo: "Tôi về đây, tạm biệt!".
"Ồ, bác sĩ Đỗ có phải tối hôm qua quá mệt mỏi hay không? Sắc mặt thật không tốt chút nào!" Nam bác sĩ quan tâm nói.
"Uhm, hơi mệt chút ." Đỗ Hạ Hi chào hỏi vài câu với nam bác sĩ rồi mặc áo khoác, đi tới hướng bãi đỗ xe.
Thành phố Tái Bắc mùa đông khắc nghiệt, cho dù có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nhưng vẫn cực kỳ giá lạnh, Đỗ Hạ Hi khép chặt cổ áo, cảm giác cả người rét run, chắc là do mình đói bụng thôi, tự mình an ủi mình.
Ngồi ở trong xe, Đỗ Hạ Hi ăn phần bữa sáng kia, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cố nhớ lại sợi dây chuyền kia, có khả năng là hôm qua tắm rửa rồi để quên ở trong phòng tắm.
Khởi động xe, Đỗ Hạ Hi vội vàng lái xe về nhà, mỗi một phút đồng hồ trôi qua, lòng của cô đều thêm một phần nôn nóng.
Cầm chìa khóa đứng chờ trước cửa thang máy, có một đôi nam nữ đứng trước Đỗ Hạ Hi, nhìn dáng vẻ là một cặp tình nhân.
"Tiing" Thang máy xuống đến tầng trệt ba người liền đi vào, cửa chậm rãi đóng lại. Cánh cửa kim loại phản chiếu không gian bên trong thang máy, Đỗ Hạ Hi luôn cảm thấy hình như có vật gì đó rất mờ đang chuyển động xung quanh.
Đỗ Hạ Hi hiện tại chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, buồn bực cứ chơi chùm chìa khóa trên tay mình, phát ra tiếng kim loại va chạm nhau nho nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số đang thay đổi.
Đột nhiên, một giọt nước tích tụ trên đầu, vừa hay nhỏ xuống đầu Đỗ Hạ Hi, chất lỏng lạnh lẽo dọc theo trán của cô chậm rãi chảy xuống, cảm giác này rất kỳ dị, làm cho Đỗ Hạ Hi nổi hết cả da gà.
Trong thang máy sao lại có nước? Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên nhìn trần, nhưng lại không nhìn thấy vệt nước nào. Do nhìn thấy động tác nhìn lên trần thang máy của Đỗ Hạ Hi, hai người còn lại trong thang máy cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Đỗ Hạ Hi dùng đầu ngón tay quệt đi giọt "nước" đang chảy trên thái dương, cúi đầu nhìn lại, liền trông thấy cửa thang máy phản chiếu một hàng máu đỏ từ đỉnh đầu dọc theo cái trán của cô dần dần chảy xuống dưới, lại nhìn xuống đầu ngón tay, một vết máu tươi đỏ chói, Đỗ Hạ Hi che miệng thiếu chút nữa thét ra tiếng.
Hai người đứng bên cạnh Đỗ Hạ Hi đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, mặt đầy sự nghi ngờ, đồng thời nhích người qua hướng khác, tránh xa Đỗ Hạ Hi ra.
Ánh mắt đo1 giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần hoặc kẻ điên, ánh mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đã nhiều năm rồi chưa có gặp qua, cô gần như là sắp quên hết những chuyện trong quá khứ rồi.
Thang máy dừng lại, đôi nam nữ kia vừa thấy cửa mở liền vội vàng đi ra khỏi thang máy, chỉ còn lại một mình Đỗ Hạ Hi tiếp tục đi lên.
Đỗ Hạ Hi lại giơ tay nhìn về phía đầu ngón tay, không có gì hết. Ảo giác, nhất định là ảo giác, cô tự nhủ trong lòng .
Đến nhà, Đỗ Hạ Hi liền mở cửa, sau khi vào nhà mau chóng khóa kĩ cửa, giống như là đang sợ có cái gì đuổi theo rồi xông vào nhà của cô vậy.
Đỗ Hạ Hi vừa vào nhà, chuyện đầu tiên là trực tiếp chạy vào phòng tắm, mở đèn, cô liền nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc bích đang lẳng lặng nằm cạnh bồn rửa tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi qua cầm lấy sợi dây chuyền nắm chặt trong tay.
Năm ấy, khi kết thúc kì nghỉ hè, đây là quà chia tay mà bà nội hiền lành tặng cho cô, từ đó về sau, Đỗ Hạ Hi có thể trải qua cuộc sống như người bình thường.
Vài năm sau, Đỗ Hạ Hi lên đại học, cô muốn trở về thăm bà nội, thì lại được ba mẹ báo cho biết bà nội đã chuyển nhà, lại qua nhiều năm sau đó, Đỗ Hạ Hi mới biết được tin bà nội đã mất từ sớm.
Tuy thời gian ở chung cũng không dài, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn luôn rất nhớ bà nội hiền lành, miệng cứ luôn mỉm cười. Bà là người duy nhất khi đó chịu lắng nghe cô nói, đó là khoảng thời gian thoải mái tốt đẹp nhất mà cô có được, cho nên Đỗ Hạ Hi luôn xem sợi dây chuyền này như là bảo bối, cũng không hẳn là vì tác dụng của nó.
Đỗ Hạ Hi ngâm mình trong bồn tắm, nhất thời cả người thoải mái hẳn lên, đeo lại sợi dây vào cổ mình, một màu xanh lục nho nhỏ trên ngực luôn có thể đem đến cho cô cảm giác an tâm.
Đây quả điều nực cười, mắt thấy những thứ không thể tin được, khoa học mà cô tin tưởng lại không cách nào giải thích những chuyện cô gặp phải, rõ ràng miệng nói là tin vào khoa học, nhưng lại không dám để sợi dây chuyền này rời khỏi người giây phút.
Đỗ Hạ Hi tự chế giễu mình, thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, đi trở về phòng khách, ngồi xếp bằng trên sopha, muốn rót một chén trà nóng.
"Hắt xì –" Đỗ Hạ Hi đột nhiên hắt xì hơi một cái, cả người run lên, mũi khụt khịt, chắc là bị cảm rồi, nếu không tại sao lại thấy đầu nặng như vậy.
Đỗ Hạ Hi nhìn thời gian, từ khi điều đến Khoa cấp cứu, giờ giấc sinh hoạt của mình rối ben lên hết, ngày đêm điên đảo, rõ ràng còn chưa đến giữa trưa, nhưng mình lại buồn ngủ muốn chết.
Uống một viên thuốc cảm, nửa ly nước ấm, quyết định ngủ một giấc rồi nói sau.
Rất nhanh, thuốc cảm liền phát huy tác dụng, Đỗ Hạ Hi mê man rồi thϊếp đi, nhưng giấc ngủ này không hề yên ổn, bên tai dường như có tiếng ồn, giống như là có rất nhiều người đang nói gì đó, nhưng cô lại không ra được câu nào.
Đột nhiên trước mặt mình lại trở về khoảng thời gian đi học, tuy Đỗ Hạ Hi đang ngủ, nhưng tư duy của cô vẫn rất tỉnh táo, cô biết mình đang nằm mơ.
Cửa trường học quen thuộc, thời gian vẫn còn sớm, trên đường tốp năm tốp ba học sinh đi đến trường, cách đó không xa, một cô gái lưng đeo túi sách, từ trong góc khuất đi ra, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía sau, bước chân vội vàng.
Đỗ Hạ Hi nhớ rõ, đó là mấy tháng sau kể từ lúc kết thúc nghỉ hè chỗ bà nội về nhà, vốn cứ tưởng rốt cuộc không cần phải nhìn đến thứ phiền phức đó nữa, ai ngờ sáng hôm đó, Đỗ Hạ Hi cảm thấy có bóng dáng ai đó cứ đi theo sau mình.
Sở dĩ nói như vậy, là vì Đỗ Hạ Hi tuy cảm thấy có ai đó theo sau, nhưng mỗi lần quay đầu lại, lại không thấy gì hết, thậm chí đến cái bóng cũng không thấy, nhưng Đỗ Hạ Hi có thể khẳng định nhất định có thứ gì đó, cô nhìn không thấy được.
Trong tầm mắt, có cô gái nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cô, rồi vượt xuyên qua người, Đỗ Hạ Hi quay đầu thì nhìn cô gái đó đã chạy vào cửa trường học.
Quay người lại, Đỗ Hạ Hi nhìn thấy từ trong góc khuất kia có một người đi ra, không phải ai khác, chính là bà nội, tại sao?!
Đỗ Hạ Hi đứng ở đó, nhìn bà lão tập tễnh đi về phía mình, lúc này trên mặt bà không phải là nụ cười trìu mến như trước nữa, mà là vẻ mặt cau mày lo âu.
Chân bà không tốt, đi lại rất phí sức, tất nhiên là đuổi không kịp bước chân cô gái, bà kêu tên cô gái, nhưng lại không phát âm thanh gì.
Mắt Đỗ Hạ Hi thấy miệng của bà hé ra khép lại, lại không nghe được một chữ nào. Bà hình như đang nói đến chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng mình nghe không ra.
Lúc Đỗ Hạ Hi muốn đến gần, bóng dáng bà nội mờ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn, Đỗ Hạ Hi không kịp phản ứng, cứ như vậy biến mất trong không khí.
Lúc này Đỗ Hạ Hi mới hiểu ra được, chắc là lúc đó bà nội sắp rời khỏi thế giới này, vậy cuối cùng bà muốn nói gì với mình?!
"Bà nội..." Đỗ Hạ Hi nỉ non kêu gọi bà nội, nhưng không ai trả lời.
Rồi sau đó, Đỗ Hạ Hi giống như là đang ở trong mê cung, từng tầng tầng đều là ác mộng, giống như là mình vĩnh viễn không thể tỉnh lại được vậy, khi thoát khỏi giấc mộng này lại rơi vào giác mộng kỳ dị khác.
Cho đến khi sức cùng lực kiệt thì mới tỉnh giấc, cả người Đỗ Hạ Hi đã ướt sũng mồ hôi, quần áo đều dính vào trên người, rất khó chịu, đầu đau nhức khó nhịn, cổ họng cũng đau như bị xé rách ra vậy.
Sờ sờ trán, rất nóng, xem ra là bị sốt rồi, Đỗ Hạ Hi mơ màng trèo ra khỏi giường, tìm thuốc hạ sốt rồi dùng nước uống, nếu vẫn không hạ sốt thì chắc cô phải gọi 115 rồi.
Tuy bản thân là bác sĩ Khoa cấp cứu, bị xe cứu thương đưa đến khoa mình thì cũng có chút xấu hổ, nhưng cô quả thật không còn chút sức lực nào hết, đừng nói tự mình đi tới bệnh viện.
Cầm điện thoại, Đỗ Hạ Hi bỗng nhiên nghĩ đến một người, nhưng mà, anh ta lúc này chắc đang bận, đột nhiên gọi điện biết đâu có thể làm cho anh ta gặp nguy hiểm.
Nghĩ một hồi thì Đỗ Hạ Hi buông điện thoại ra, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, không ngờ là lại ngủ nữa.