"Namo ratna trayāya..." Sáng sớm, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng niệm kinh, kèm theo đó là tiếng gõ mõ đều đặn.
Sau đó thì thấy Tây Môn ôm đầu đau khổ rúc người lại trong chăn, miệng không ngừng lải nhải, "Sư thái đừng niệm nữa...tôi dậy liền nè..."
Sư thái ngừng lại, thở dài nói, "Còn không dậy nữa là trễ giờ đó, lát nữa hội trưởng sẽ cho người lái xe qua đón chúng ta đó."
"Sư thái mà niệm kinh là tôi cảm thấy như đeo vòng kim cô vậy." Tây Môn dụi dụi mắt.
"A di đà phật, ta đang cảm hóa ngươi mà." Sư thái đã dậy từ rất sớm thu dọn xong rồi, mặc cà sa màu vàng ngồi một bên, trong tay vẫn cầm đồ gõ mõ, nếu Tây Môn mà còn không chịu dậy là tiếp tục gõ nữa.
"Hứ, cảm hóa tôi? Đến lúc đó tôi không có cơm ăn đói chết thì sư thái siêu độ tôi luôn đi." Tây Môn cũng biết sư thái sẽ không chịu ngừng tay đâu, cho nên từ từ cũng ngồi dậy.
Hai người ăn cơm bữa sáng thì ra khỏi khách sạn, một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa, sau khi lên xe, Tây Môn vẫn há to miệng ngáp, nói, "Giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi tài xế nói xong địa điểm, mặt Tây Môn đột nhiên biến sắc rất khó coi, "Dừng xe, tôi có chút không khỏe, không đi nữa đâu, sư thái đi một mình là được rồi, tôi đợi sư thái ở khách sạn."
"Hả?" Lúc nãy vẫn còn khỏe mạnh nhảy nhót mà, sao tự nhiên lại không khỏe, không lẽ nơi đó có vấn đề? "Nơi đó có vấn đề gì à?"
"Không biết, tôi không muốn đi." Sư thái lần đầu tiên thấy Tây Môn như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ, đã vậy còn từ bỏ cơ hội kiếm tiền nữa, thật không bình thường chút nào, nhưng nếu Tây Môn đã không muốn đi thì chắc cũng phải có nguyên do.
Sư thái cũng không có hỏi nhiều, chỉ kêu tài xế chở Tây Môn về khách sạn, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.
Tây Môn cúi đầu xuống, khẽ bấm ngón tay, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn theo hướng chiếc xe rời khỏi, chân mày nhíu chặt lại.
Sáng sớm 6h, Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà xa lạ, sau một hồi thì mới nhớ ra là mình không phải đang ở nhà.
Hai hôm trước, chủ nhiệm đột nhiên muốn cô ấy đến Kinh Thành thay ông ta tham dự cuộc giao lưu về y học, do chủ nhiệm bận đột xuất, nhất thời không tìm được ai thay thế cho nên Đỗ Hạ Hi chỉ thu xếp đơn giản rồi qua đây.
Nguyên ngày đều ở trung tâʍ ɦội nghị, nói là hội nghị, thật ra chỉ là buổi giao lưu của những người trong nghề mà thôi, cũng không có khô khan lắm, nhưng Đỗ Hạ Hi lại không thích những buổi giao lưu như vậy.
Bởi vì là Noel, cho nên họp xong thì cùng những người quen ở Tái Bắc ăn cơm chung, nhưng đến phút cuối vẫn từ chối lời mời khác từ bọn họ.
Những ngày không có bận rộn trong khoa cấp cứu, Đỗ Hạ Hi quả thật không biết làm gì để cho hết thời gian qua ngày nữa, cô không thích những nơi ồn ào náo nhiệt.
Vốn chỉ muốn đi tản bộ về khách sạn, trên đường đi qua trung tâm thương mại ngắm các kiến trúc lịch sử xung quanh, ai ngờ đột nhiên bắn pháo hoa làm quảng trường trong chớp mắt tụ tập đầy người.
Đỗ Hạ Hi một thân một mình nhìn những người xung quanh náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy cô đơn, bên ngoài tuyết vẫn cứ rơi, làm cho không khí Noel ngày càng trở nên lãng mạn, xung quang toàn là các cặp tình nhân đang âu yếm nhau.
Lúc trước Đỗ Hạ Hi cảm thấy độc thân không có vấn đề gì hết, nhưng lúc này đây, cô hy vọng bên mình có ai đó ôm mình vào lòng, ngắm nhìn cảnh vật lãng mạn này thì tốt biết mấy.
Xiết chặt lại áo khoác, kéo cổ áo đứng lên để tuyết khỏi rơi vào, Đỗ Hạ Hi vội vội vàng vàng chen vào dòng người, trở về khách sạn.
Bởi vì gần đây chống tham nhũng đang rất căng, cho nên đãi ngộ chuyến công tác lần này kém hơn hẳn, sắp xếp cho cô ấy ở trong khách sạn bình thường, các dãy lầu phòng chắc cũng có lịch sử hơn trăm năm rồi, nhưng Đỗ Hạ Hi không quan tâm đến mấy thứ này.
Thiết kế trong khách sạn luôn làm người khác cảm thấy bị lạc đường, rõ ràng là không to lắm, nhưng mà một khi đã bước vào thì dường như không có tận cùng vậy, rất là kỳ dị.
Hành lang nhỏ hẹp tuy đã có tu sửa qua nhưng vẫn còn vương lại mùi cũ kỹ, giấy dán tường cổ điển cũng làm cho hành lang trở nên âm u hơn.
Đi một hồi lâu, Đỗ Hạ Hi mới đến được căn phòng ở cuối hành lang, quẹt thẻ bước vào, khi đóng cửa vẫn phát ra tiếng két két khó chịu, khóa cửa xong thì cởϊ áσ khoác treo ở sau cửa.
Căn phòng cũ kỹ không được ấm áp lắm, nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Đỗ Hạ Hi chỉ còn cách mở máy điều hòa, nhưng cũng không có ấm lên được bao nhiêu.
"Tồi tàn...thiệt đó."
Nghĩ nghĩ tắm nước nóng chắc sẽ tốt hơn, qua khỏi đêm nay ngày mai là được về rồi, Đỗ Hạ Hi đi vào phòng tắm, tuy khách sạn cũ kỹ nhưng có nước nóng tắm là tốt rồi, hơi nước nóng rất nhanh bao trùm cả phòng tắm.
Khi Đỗ Hạ Hi cột tóc lên đắm mình trong nước nóng, thì nghe được bên ngoài phòng tắm hình như có tiếng "két két két", nghe như là tiếng con gì đó đang cắn khúc gỗ.
Đỗ Hạ Hi cứ nghĩ là mình nghe nhầm, cho nên tắt vòi sen, lúc này trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt ra thì không còn tiếng gì khác.
Nước nóng vừa tắt thì nhiệt độ trong phòng tắm giảm xuống liền, Đỗ Hạ Hi cũng không muốn ở lâu nên mau mau tắm rửa cho xong, quấn khăn tắm vào người rồi lau khô tóc, cẩn thận đẩy cửa phòng tắm ra, tất cả đều bình thường.
Đỗ Hạ Hi lại cảnh giác nhìn hết các ngóc ngách trong căn phòng, cũng không có gì khác thường, tay chân Đỗ Hạ Hi đã trở nên lạnh cóng, chui vào trong chăn tính bật tivi lên để trong phòng có tiếng người, cũng an tâm hơn chút xíu.
Tivi vừa mở lên thì tiếng "két két" cũng vang lên, nghe giống như... đang ở gần cái kệ ở đầu giường phát ra, Đỗ Hạ Hi hoảng sợ tới nỗi xém chút nhảy xuống giường.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi đang kinh hãi thì vang lên tiếng gõ cửa, Đỗ Hạ Hi nhìn chằm chằm về phía cửa phòng rồi nuốt nước bọt, giọng nói có chút run rẩy hỏi, "Ai?!"
"Chào cô, tôi là quản lý của khách sạn" Người bên ngoài ngừng một lát rồi do dự nói tiếp, "Cho hỏi cô có muốn đổi phòng không?"
"Đổi phòng?" Tuy miệng Đỗ Hạ Hi hỏi vậy nhưng tay chân đã thu xếp đồ đạc vào vali rồi, căn phòng này thấy ghê quá.
"À, cũng không có gì, chúc cô ở vui vẻ~" Quản lý cười cười rồi tính quay lưng đi.
"Đợi lát! Tôi muốn đổi phòng!" Đỗ Hạ Hi mặc đồ ngủ kéo vali đuổi theo.
"Ồ, vậy được, tôi sẽ sắp xếp cho cô." Quản lý đi đến trước mặt Đỗ Hạ Hi, "Tiếp tân là người mới đến, không biết quy định ở đây của chúng tôi, theo lý nói không nên sắp xếp cho cô ở phòng đó."
Đỗ Hạ Hi nhíu mày, "Căn phòng đó..có vấn đề à?"
"Không không không, không có vấn đề gì hết, chỉ là cách sắp xếp phòng ốc hơi rối, không tiện quản lý, khách hàng cũng dễ đi lạc, trừ khi nào hết phòng, nếu không cũng không sắp xếp cho ở phòng đó~" Quản lý liền giải thích.
Khi hai người sắp đến thang máy thì Đỗ Hạ Hi hỏi, "Chỗ này có chuột không?"
Quản lý không hề do dự đáp, "Sao lại có được chứ~"
Ánh mắt của Đỗ Hạ Hi nhìn sang một bên, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng khi thang máy xuống tầng một, cô theo quản lý đến tiếp tân làm thủ tục mới.
Vào căn phòng mới, rõ ràng là ấm áp hơn căn phòng trước rất nhiều, sau khi vào cửa thì Đỗ Hạ Hi quan sát hết tất cả vật dụng trong phòng.
Ngồi ở bên giường yên tĩnh lắng nghe, không có tiếng động gì kỳ lạ hết, giờ mới an tâm chút, nhưng do lúc nãy bị hoảng sợ nên Đỗ Hạ Hi đã qua cơn buồn ngủ, nằm trên giường chơi điện thoại.
Thấy bộ nhớ điện thoại sắp đầy, do đó chuẩn bị xóa một vài thứ, tra xem nội dung trong điện thoại, các ngón tay liến thoắng thao tác, nhưng rất nhanh rồi dừng lại.
Điện thoại đang mở một video clip, trong đó là cảnh Tây Môn đang lừa gạt, lúc đó quay rồi không để ý, quên luôn không xóa.
Trong clip, Tây Môn cứ xoay quanh người phụ nữ đó vừa đốt giấy vừa lẩm bẩm, sau đó là An An khờ khạo bị cô ta lừa, trong chốc lát, tên đó còn cố ý quay đầu nhìn mình cười nữa, rõ ràng là đang khiêu chiến mà.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi tính đem clip này cho Thạch Nam làm chứng cứ thì vừa đúng lúc tới cảnh Tây Môn nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi, lúc này trong màn hình một bóng đen vụt qua, sau đó là mấy cây nhang nổ lách tách một cách kỳ dị.
Đỗ Hạ Hi tròn mắt, tua lại khúc hồi nãy xem lại mấy lần, nhưng cũng không nhìn ra được cái bóng đó là thứ gì.
Tiếp tục cho clip chạy tiếp, là cảnh mà Tây Môn nói những lời khó nghe, khi đó bản thân mình chắc là đang chuẩn bị đi khỏi, sau đó quên là vẫn đang quay video nên cứ để camera quay về phía bức tường, nhưng vẫn nghe được hai người nói chuyện.
Hình ảnh đột nhiên lung lay dữ dội, chắc là lúc Tây Môn kéo mình lại, sau đó là hai người sát lại gần nhau, Đỗ Hạ Hi giơ tay sờ sờ sau cổ, cô ấy vẫn nhớ rõ là lúc ấy cảm giác rất kỳ lạ, không có gì đau hết nhưng lại cảm thấy rất đáng sợ.
Bởi vì do góc nhìn camera, nên lần này Đỗ Hạ Hi thấy được cánh tay đằng sau lưng của Tây Môn đang nắm cái gì đó đang giẫy giụa, một cái khối đen thui.
Đột nhiên cảm thấy căng thẳng, Đỗ Hạ Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong loa đang phát ra tiếng "bộp bộp bộp", đó là âm thanh của xâu chuỗi Tây Môn đeo rơi xuống đất.
Nhưng khi thấy cảnh tượng kế tiếp, Đỗ Hạ Hi hoảng sợ mở to mắt, một tay che miệng để khỏi kêu ra tiếng, tay kia run rẩy quăng điện thoại qua một bên.
Con mèo đen kia thoát khỏi tay Tây Môn, sau đó là xâu chuỗi rơi xuống đất, con mèo đi về hướng Đỗ Hạ Hi, từ từ bước tới, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của camera.
Đỗ Hạ Hi sợ cứng đờ cả tay chân, nhặt lại điện thoại, tay run rẩy xóa đoạn clip đó, tim đập nhanh dữ dội, lưng cũng thấm đẫm mồ hôi.
Không biết ngồi đó đờ người bao lâu rồi, Đỗ Hạ Hi ngồi dậy uống liên tục mấy ly nước mới bình tĩnh lại được, hai tay cầm ly nước ngồi xuống giường, "Tên đó... không phải là lừa gạt à?"
Tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thật là như vậy, tên Tây Môn đó đã giúp mình, vết thương kỳ dị trên tay cô ta chắc cũng do cái này, mình đã hiểu lầm cô ta sao?
Nhưng chỉ cần thấy bộ mặt ngông nghênh của cô ta là tự nhiên cảm thấy bực bội à, rốt cuộc là chuyện gì? Từ lúc gặp cô ta, mình càng ngày càng không giống mình, dường như một phần ác liệt trong tính cách đều vì cô ta mà bộc lộ ra.
Đỗ Hạ Hi quả thật ngủ không được, lúc này chỉ muốn tìm ai đó nói chuyện, không muốn nghĩ đến những chuyện đáng sợ đó, đương nhiên là càng không muốn nghĩ đến tên đó.
Nhặt điện thoại lên, Đỗ Hạ Hi nhìn số điện thoại của bạn thân, do dự một hồi, lại tiếp tục kéo xuống phía dưới, hiện giờ cô ấy cảm thấy tìm bác sĩ tâm lý trò chuyện không phải là ý kiến hay.
Cuối cùng cũng gọi tới số điện thoại mà bình thường mình ít khi chủ động gọi, chuông reo lên vài tiếng, thì đầu dây bên kia lại nghe tiếng của phụ nữ, "Alo~ xin chào, Thạch Nam đi vệ sinh rồi ạ, nếu không có việc gì gấp thì lát nữa tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại~"
Đỗ Hạ Hi đơ người, nhìn lại thời gian, giờ này Thạch Nam còn ở với ai nữa vậy?
"Ồ, không có gì." Nói xong thì cúp máy, đến nỗi không nói tạm biệt luôn, tim cô ấy như đang có vật gì chèn ép vậy, rất khó chịu.
Nhưng suy nghĩ một hồi thấy anh ta ở chung với ai cũng đâu có vấn đề gì, có lẽ chỉ là họ hàng thân thích gì thôi, Đỗ Hạ Hi lại bắt đầu một mình suy nghĩ lung tung.
Một lát sau, Thạch Nam gọi điện thoại đến, "Hạ Hi? Trễ vậy còn gọi điện thoại, đang ở nhà hay là trong bệnh viện? Có chuyện gì à?"
"Ồ, không có gì, chỉ là muốn xin lỗi lần trước gọi nhầm số thôi." Đỗ Hạ Hi kiếm đại một cái cớ, sau đó cười cười, "Tôi cúp máy đây, không làm phiền anh hẹn hò đâu~"
Sau đó cũng nghe thấy Thạch Nam cười cười, "Hihi, đồng nghiệp lúc trước giới thiệu cho, người cũng tốt lắm, lần sau rảnh thì ghé nhà tôi ăn cơm, Tiểu Nguyên nấu ăn ngon lắm." Cho dù không thấy được người thật, nhưng nghe tiếng là có thể thấy đối phương rất vui vẻ.
"Uhm." Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi, cuối cùng chỉ phát ra âm tiết này thôi.
"Hạ Hi, nhớ nha, có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết, đừng có gánh chịu một mình." Giọng điệu của Thạch Nam giống như là người anh trai.
"Được rồi được rồi, coi chừng bạn gái hiểu lầm là mệt đó."
"Không đâu, cô gặp cô ấy là biết liền à, cô ấy không phải người như vậy đâu."
"Được rồi, mau mau đi hẹn hò đi, giáng sinh vui vẻ."
"Giáng sinh vui vẻ."
Cúp điện thoại, Đỗ Hạ Hi thất thần ngồi ở bên giường, không ngờ Thạch Nam lại có bạn gái rồi, chẳng qua điều này cũng bình thường thôi, xem ra hai người đang rất hạnh phúc.
Cho nên lúc trước anh ta đối với Đỗ Hạ Hi không có phản ứng gì, chắc không phải là do chậm hiểu trong tình cảm, mà là do mình không phải là mẫu người anh ta thích.
Từ trước tới giờ, Đỗ Hạ Hi trong mắt người khác luôn được ngưỡng mộ, bề ngoài xinh đẹp, tính cách tốt, công việc tốt, người thích cô ấy rất nhiều.
Nhưng thực tế, Đỗ Hạ Hi lại cảm thấy mình làm người thật thất bại, hết lòng trong công việc, tình cảm gia đình cũng mờ nhạt, hoặc cũng có thể nói do nguyên nhân này nên mới dốc sức làm việc để không có thời gian rảnh, như vậy thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Nghĩ nghĩ lại thấy cuộc sống cũng có nhiều trắc trở, giống như lời của tên kia nói vậy.
Thật là bực mình, tại sao lại nhớ đến cô ta chi?!