Chương 11

Hôm nay vào thăm bà tôi, liệu mà cư xữ, cứ gọi chú với cháu thì biết tay nghe ko

- Dạ biết rồi !

Miệng thì nói dạ nhưng con nhỏ đứn trân trối nhìn Minh khiến anh bực cả mình

- Nhìn cái gì mà nhìn, mà về thay ngay cái mắt kính to cồ đó ra, làm quái gì mà cứ mang nó riết vậy hả

Tiếng quát như sấm của Minh làm con nhỏ giật mình, nó cúi nhìn bộ dạng của mình

- Mang cũng có sao đâu .. mà chú cứ định để bộ râu đó đi thăm bà chú sao, nếu chú ko cạo râu thì cháu sẽ ko bỏ cái kính này ra đâu…

- Nhiều chuyện, mặc xác tôi còn cô nữa về thay ngay, cô có 5p để sửa soạn, nếu ko thì liệu hồn

Thảo nhìn ông chú như mếu, đây là người sắp trở thành chồng nó sao,

Chiếc Mercedes đen trùi trũi chở nó và ông chú đến thẳng bệnh viện, vừa bước xuống xe nó đã bắt gặp những cái nhìn tò mò về phía nó và Minh

Dù bị Minh dùng mọi biện pháp đe dọa nhưng nó nhất quyết ko bỏ cái kính ra, nên dù ăn mặc đẹp đẽ nhưng nhìn nó vẫn ngố ngố. Minh cũng đâu có vừa, anh chàng mặc đồ vest đen, khuôn mặt vẫn để râu nên chẳng ai nhìn ra đây chính là đại gia họ Hoàng

1 con nhóc ngố tàu và 1 đại gia tướng cướp đi cạnh nhau khiến ko ít người phải ngoái nhìn

……..

Bà Hoàng Lan chăm chú nhìn đứa con gái mà thằng cháu quý tử của mình vừa giới thiệu sẽ là cháu dâu của bà

Khuôn mặt ko trang điễm nhưng dù cố tình mang chiếc kính to cồ để trông có vẽ ngố ngố nhưng bà vẫn nhận ra rằng con bé này rất đẹp, 1 nét đẹp tự nhiên ko sổ sàng, hiền dịu mà trong sáng, nhưng nhìn con bé có vẽ trẻ con quá

- năm nay cháu bao nhiêu tuổi

- dạ … 18 ạ

- ồ vậy là đang đi học rồi

- dạ cháu đang học lớp 12 ạ

Câu nói ngây thơ của con bé làm bà giật mình

- trời đất, đang học cấp 3 sao

- Bà ơi, cô ấy đang đi học nên cháu định để vài năm nữa, cũng vì bà làm gấp quá cho nên …

- vậy mà cháu dám giấu bà, nếu ko có chuyện này chắc cháu cũng im luôn chứ gì

Bà Lan bật dậy lấy tay xĩa vào trán thằng cháu đầy vẽ yêu thương

Minh cười hì hì nhìn vào khuôn mặt hồng hào của bà mà lòng tự hỏi sao hôm nay bà có vẽ khỏe thế

- Minh năm nay cũng 27 tuổi rồi còn gì, mà bà thì ko sống đc bao lâu nữa, thôi cứ cưới đi, rồi cái Thảo muốn đi học hay ở nhà sao cũng đc

- Con tính 2 tuần nữa làm đám cưới bà thấy có đc ko

- 2 tuần thì lâu quá, thứ 7 tuần sau đi

- Có gấp quá ko bà – Minh nhăn nhó

- Gấp gì mà gấp đằng nào mà chả cưới, mà tụi bay có cần lo gì đâu mà để cho lâu

- Nhưng …

- Ko nhưng gì hết cứ thế mà làm

Bà Lan nói với vẽ cương quyết khiến Minh ko dám làm trái, anh đứa mắt sang nhìn Thảo. con bé cũng ngớ người

- em thấy sao hả Thảo

- cháu … a quên em thì sao cũng đc nhưng mà mẹ em …

- cháu ko cần phải lo, ngày mai bà sẽ qua nói chuyện với mẹ cháu, cứ vậy đi nhé

Thảo quá đỗi sửng sốt vì việc cưới hỏi nhanh như tên lữa này, nó cứ ngở phải 2, 3 tháng nữa mới làm đám cưới ko ngờ bà Lan lại quyết định nhanh đến thế, đằng nào thì nó cũng đã chấp nhận rồi, đành phải làm theo ý của bà Lan thôi

Minh và Thảo vừa đi khỏi bà Lan đã bật dậy khỏi giường, làm 1 động tác vừa như yeah vừa như tập dưỡng sinh ,mặt mày hớn hở chẳng có vẽ gì là người đang bệnh sắp chết cả, nếu ko có người quản gia ở đây thì xém chút nữa bà đã ko kìm đc mà nhãy cẩng lên vì sướиɠ

- quản gia Trần

- dạ thưa bà chủ tịch

- ông lo chuẩn bị mọi thư cho chu đáo vào, ngày mai tôi sẽ sang nhà con bé Thảo, phen này thì thằng Minh có chạy đằng trời cũng ko thoát, thật ko uổng công mấy ngày qua tôi giả bệnh hà hà

- sau chuyện này tôi sẽ phải đi du lịch xã hơi mới đc hà hà

Nhìn cái vẽ yêu đời nhí nhảnh của bà Lan thật chẳng ai dám tin đây là 1 người phụ nữ đứng đầu 1 tập đoàn hùng mạnh năm nay đã qua cái tuổi 70