chương 8: Hồi ức 6 - Sợ hãi

Trước khí thế bao nhiêu sau lại hụt hẫng bấy nhiêu, Hạ Yên cố hết sức đẩy, bánh xe cũng thật không cho cô bé chút mặt mũi. Mọi người xung quanh không nhịn được phì cười.

Phó liêu tốt bụng giúp cô bé: “Để anh”

Hạ Yên buông tay, xụ mặt nhỏ giọng: “Quê quá đi a...”

“Em dẫn đường đi.”

Câu nói của Kỷ Doanh như kéo cô bé đang ủ rũ kia sống dậy. Hạ Yên nhanh nhảu đi trước dẫn đường, luôn miệng giới thiệu nhà mình cho Kỷ Doanh:

“...Sảnh chính, sảnh phụ, đây là phòng khách, kia là phòng ăn, phòng cho khách,...phòng của anh trên tầng chung với em á.”

Đưa Kỷ Doanh tới thì tất cả vệ sĩ cũng lui về hết, chỉ Phó Liêu là ở lại để chăm sóc cậu. Đồ dùng cần thiết đã được chuẩn bị trước đều ở trong phòng.

Từ lúc Kỷ Doanh đến ở cũng đã được hơn ba tháng, trừ lúc đi học Hạ Yên đều dính lấy cậu không rời, cùng cậu chơi, cùng cậu ăn, cùng cậu vẽ,...

Nhưng đến một ngày...

Sáng nay khi đi học về, Hạ Yên trên tay ôm một chú mèo nhỏ chạy đến khoe với Kỷ Doanh là được bạn tặng.

Kỷ Doanh sắc mặt tối đen khi nghe cô bảo người bạn đó là con trai, cậu khàn giọng: “Mang trả lại.”

“Tại sao chứ, nó đáng yêu vậy mà, em muốn nuôi nó a.”

Hạ Yên phát hiện Kỷ Doanh hình như không vui, dù không hiểu tại sao nhưng cô bé vẫn bật chế độ vuốt mông ngựa, miệng bôi mật của mình lên kéo góc áo cậu.

“Anh a~”

“Em muốn nuôi mà, em không muốn trả lại đâu a~”

“...”

Kỷ Doanh thật sự không chịu nổi chiêu này của cục bông đáng yêu trước mặt, đưa tay đỡ trán cố điều chỉnh cảm xúc.

Từ khi ở cùng với Hạ Yên, du͙© vọиɠ chiếm hữu của cậu đối với cô ngày một lớn. Ban đầu chỉ là vui đùa hứng thú, chỉ muốn tìm một chút cảm giác mới, vài ngày rồi cũng chán thôi, nhưng càng tiếp xúc cậu lại càng muốn nhiều hơn.

Cậu cũng tự nhận thấy mình có chút biếи ŧɦái, dù sao cô cũng chỉ mới 5 tuổi, cậu cố gắng áp chế bản thân.

Nhưng đến một đêm tỉnh dậy, trán đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề cùng cảm giác ướŧ áŧ từ đũng quần, cậu biết xong thật rồi. Dù biết đó là sai trái, biếи ŧɦái nhưng chống không được thì chỉ còn cách thuận theo.

“Chỉ lần này, sau này không được phép nhận đồ của đứa con trai khác, nếu không...”

Kỷ Doanh dừng lại giây lát, hϊếp mắt nhìn thẳng Hạ Yên, nhấn mạnh từng chữ:

“Đánh. Gãy. Tay.”

Hạ Yên giật mình hơi sợ hãi, khuôn mặt anh giờ phút này có chút đáng sợ, cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ. Bất giác Hạ Yên lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với anh.

Phát hiện hành động của cô, Kỷ Doanh biết mình thật sự dọa cô sợ rồi, cậu dịu giọng:

“Họa Họa ngoan, sau này muốn hay thích cái gì thì nói với anh, anh sẽ cho em, không cần đồ của người khác.”