Chương 5: Hàng xóm khó gần.



CHƯƠNG 5





Lúc về tới nhà trời đã là rạng sáng, trong phòng một mảng tối đen, dì Lâm giờ này đã sớm rời đi , khắp nơi trong nhà đều có cảm giác trống rỗng.

Minh Thư một mình đi lên lầu về nhà , nàng không phiền tài xế đưa mình lên.

Men say trước đó cũng đã qua đi, thu thập rửa mặt xong ngược lại rất tỉnh táo , càng ngày càng thanh tỉnh . MinhThư kiểm tra lại điện thoại, mới có hơn nửa tiếng đồng hồ , thỉnh thoảng nàng sẽ xem qua WeChat một lát , sau đó lại xem tài liệu , chịu đựng một phen tới tới gần sáng mới chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Liền đã gửi qua hai lần kết bạn , thế nhưng đối phương vẫn như cũ không có trả lời , một chút gì đó cũng không có , Minh Thư tính toán sẽ không gửi tới lần thứ ba , nếu không lại chọc tới người ta nổi giận với mình.

Mà một phần tư liệu kia được gửi đến , rõ ràng chỉ có một phần sơ yếu lý lịch, mặt trên còn có hình ảnh thoàn thân , được cho là Ninh Tri tiểu quỷ kia.

Đối phương cũng không phải ai xa lạ gì , đúng là tiểu cô nương ngày hôm nay đã gặp qua hai lần.

Minh Thư trước đây nhận được tài liệu này cũng đã xem qua ngay , những khi đó chỉ nhìn được toàn thân hình dáng cũng không đoán được là ai , bức chỉ chụp một người đứng thẳng đứng không xem được mặt , nàng không thể suy đoán được ai , thế nhưng lại thật đúng là khéo ngày hôm nay chạm mặt nhìn rõ tiểu cô nương kia liền biết chỉ có thể là nàng.

Lại phải nói tiểu quỷ kia còn rất biết chọn chỗ ở , đi chỗ nào không được lại đến đây ở, không biết có phải cố tình….Nàng hẳn là không quen biết mình đi, cùng lắm mình chỉ biết được cái tên , cũng không biết thêm điều gì cụ thể nữa.

Minh Thư đang suy nghĩ trong lòng, không biết có nên hay không gọi cho Trang Khải Niên đến xử lý nàng.

Theo đạo lý thì hẳn phải nên nói cho Trang Khải Niên biết điều này, rốt cuộc người ta đưa ra điều kiện bừa bãi kia là có ý gì, nói dối thì không được tốt cho lắm, nhưng mà tiểu cô nương kia tính lại rất quật cường , nếu mà mình xử lý như vậy yêu cầu kia cũng khó mà xử lý xong được, đến lúc đó có ký được hợp đồng hay không đúng là cả một vấn đề, lại sẽ còn ảnh hưởng đến những hợp tác sau này của hai bên.

Mặt khác, bên phía gia đình kia quan hệ tương đối phức tạp, có chút tình huống đúng là không có dễ dàng như vẻ bề ngoài.

Hiện giờ tập đoàn AURORA người lắm quyền quản lý vẫn đang là não thái thái, cũng chính là bà nội của Ninh Tri , một người rất có năng lực lại còn là cao thủ cường thế một phương, là tiền bối trong giới thương trường , Ninh não thái thái tổng đã trải qua hai lần kết hôn, lần đầu tiên là cùng với một người đàn ông mang quốc tịch Pháp, sau đó hạ sinh ba của Ninh Tri, lần thứ hai là cùng với một người đàn ông ở Z thành kết hôn, có Trang Khải Niên cùng với lão Tam.

Lão thái thái có ba người con, trong đó ba của Ninh Tri là con đầu ,nhưng mà lại không có tiền đồ nhất, tuổi trẻ thì thích đi chơi lang thang các quán, cả ngày không học vấn không nghề nghiệp, không chịu đi làm, chơi lung đến nỗi làm cho một nữ nhân ngoại quốc có thai. Khi đó lão thái thái muốn cho Ninh ba kết hôn, ổn định xuống dưới, nhưng với tính cách của mình Ninh ba không chấp nhận, nữ nhân ngoại quốc kia lại chính là mẹ của Ninh Tri cũng không muốn kết hôn, cuối cùng cũng chỉ còn có thể dùng tiền để giải quyết, vì thế con của mình liền ném lại cho lão thái thái nuôi dưỡng.

Cho tới tận bây giờ, Ninh gia bên kia vẫn là hỏng bét. Ninh ba thì vẫn như cũ, trời sinh phóng đãng không kiềm chế được tự do, bùn nhão không chét lên được tường, lại xem một cái, Trang Khải Niên cùng với Lão Tam bên ngoài nhìn vào thì thấy huynh đệ thân nhau, thực chất lại vì gia sản mà đấu đá nhau không biết bao nhiêu lần, đến nỗi người khác, không phải đứng cùng phe thì cũng là trung lập ở giữa, nhiều ít đều chia phe.

Lão thái thái lại rất thương Ninh Tri , chủ yếu là do đau lòng là nhiều, hơn nữa lại do chính tay mình nuôi lớn nên đứa cháu gái này, cảm tình đối với nàng rất sâu đậm, mấy năm nay đều giúp tiểu quỷ đó rất nhiều, nhưng thế cũng chẳng bù lại được Ninh Tri thì luôn làm cho bà rất lo lắng.

Lúc này đây cũng không rõ ràng lắm không biết đã xảy ra chuyện gì , mà cục diện chở lên rối ren như bây giờ.

Nàng thật ra cũng đã nghe qua một số lời đồn về Ninh Tri kia, đại khái là nàng ta đột nhiên tâm huyết dâng trào tính toán xuất ngoại đi du học, chuẩn bị đi đến Italy phát triển sự nghiệp người mẫu chuyên nghiệp, nhưng mà Ninh gia lại không đồng ý , chỉ cho đó là nhất thời xúc động , cũng lo lắng cho nàng ở bên ngoài lại gây thêm rắc rối, liền ngăn cản . Vậy nên mới có chuyện Trang Khải Niên thừa nước đυ.c thả câu, loạn ra chủ ý này, hướng đến não thái thái đề ra việc cho Ninh Tri ký hợp đồng với phòng làm việc trong nước, chủ ý là ở gần nhà, tiện lợi cho tiểu cô nương kia đi học.

Đáng nói là tại sao không cho nàng tiến vào tập đoàn trong nhà, bởi vì thật ra là không ai dám quản nàng ta , đều sợ đắc tội đến nàng, chỉ có thể tìm một người đáng tin cậy ở ngoài hỗ trợ.

Đương nhiên , nói thẳng vẫn như Phàm Sở Ngọc nói.

Tóm lại cho dù phải hay trái thì vẫn khó làm, tiến thoái lưỡng lan.

Minh Thư xoa xoa đầu, chung quy vẫn là không lên nói sự việc này cho Trang Khải Niên biết.

Chỉ cần không vội vàng thừa nhận , liền cho là mình với người đối diện nhà không thân thiết, không nhận ra là ai.

Ngày hôm nay trời nhiều mây , khó mà có được một ngày mát mẻ , độ ấm cũng đang đến, sáng sớm chỉ có mười mấy độ, đi trên đường không nhịn được nhìn trời quan sát , sắc trời hôm nay hơi trầm , tùy thời điểm có thể đổ mưa to.

Bất quá dự báo thời tiết hôm nay là một ngày trời đẹp, thời tiết có nhiều mây, đến tối trời sẽ ấm dần lên.

Nửa đêm ngủ an ổn qua đi, ngủ được một ít cũng bớt mệt mỏi.

Minh Thư hôm nay thức dậy sớm hơn so với mọi ngày , 7 giờ liền xuống giường , lúc sau không nhanh không chậm đi tắm rồi mới đi ra ngoài.

Dì Lâm 7 giờ rưỡi đã đến đây, vào cửa liền bắt đầu làm cơm sáng , chiên thịt xông khói với trứng gà, cộng thêm một ly sữa bò.

Sau khi tỉnh rượu đầu lại bắt đầu đau , có điểm say xe , Minh Thư nằm lên sô pha để lấy lại tinh thần , chính mình xoa bóp trong chốc lát, nói : “Lần sau dì có thể đến trễ một chút cơm sáng ta có thể tự làm.”

“Người làm sao mà có thời gian , mỗi ngày làm việc đều nhiều như vậy.” dì Lâm tay chân mau lẹ, dọn dẹp mọi thứ , xoay người thấy nàng đau đầu, “ Đầu Đau?”

“Không,” Minh Thư nói, “không đau.”

“Ngày hôm qua uống nhiều hay ít?” dì Lâm hỏi, bỏ đồ lại lên bàn.

Minh Thư đến bên cạnh bàn ngồi xuống, “Non nửa bình, không phải quá nhiều. Anh tỷ các nàng đã đến , không trốn thoát được, mấy người bạn đều ở đó.”

Dì Lâm săn sóc , đến gần nàng xoa bóp cổ vai, “ Lần tới uống vừa thôi, không phải loại chuyện xã giao tất yếu, Hồng Anh các nàng cũng không phải người ngoài.”

Minh Thư giải thích: “Lâu lắm không gặp mặt, không dễ dàng gặp được nhau một lần.”

Dì Lâm không dài dòng, nói: “Ngươi ăn trước đi, ta đi nấu canh giải rượu, chờ một lát uống rồi đi.”

Nàng ngăn cản , “Không cần.”

Dì Lâm vẫn là tiến vào phòng bếp nấu, một hai bận việc.

Nấu xong canh đi xuống , lại nói: “ Tháng sau là sinh nhật của thái thái, đừng quên.”

Dì Lâm cười nói: “ Mẹ ngươi đó trước hai ngày còn gọi cho ta hỏi ngươi, vốn dĩ là muốn đến thăm, nhưng công ty lại có việc lên không đến được , khả năng là không đi được mới nói.”

Minh Thư nói: “Biết , nàng cũng đã liên hệ qua ta.”

“Cũng hỏi thăm Kỷ tiểu thư,” dì Lâm nhắc mãi, “Thời gian lâu như vậy rồi không gặp, nghĩ đến kêu các người trở về nhà một chuyến cùng ăn cơm.”

Minh Thư trả lời: “Để xem lại đã .”

Nàng là hướng trong nhà xuất quỹ, hai năm trước liền mang theo Kỷ An Nguyên về nhà ra mắt cha mẹ , quá trình diễn ra cũng thuận lợi, không nháo đến độ muốn đoạn tuyệt quan hệ, Ba mẹ Minh gia đến cuối cùng cũng chấp nhận rồi.

Mẹ của Minh Thư tính ra còn rất vừa lòng Kỷ An Lê , không có tỏ ra khó xử với nàng, cũng một mặt cả hai nàng đều xứng đôi năng lực, điều kiện ngang nhau, về mặt khác là do Minh Thư yêu thích là được, phản đối cũng vô dụng. Hai vợ chồng già thường xuyên muốn Minh Thư đem người về nhà ăn cơm , trong quá khứ hai năm ở chung đều không tồi, lâu ngày nhìn thấy nhiều thái độ cũng trở lên bình thường.

Chuyện chia tay Minh Thư còn không nói cho người trong nhà biết , trước kia cho dù có mâu thuẫn thì cũng không bao giờ nói qua , hiện nay cũng không tính nói thế nào, không muốn làm cho mẹ mình thêm lo lắng.

Hai vợ chồng cũng đã lớn tuổi , chịu không nổi sự thật , lại xem Kỷ An Lê như con gái trong nhà mà đối xử , đầu năm nay còn muốn đến gặp người nhà của Kỷ An Lê , nói là mong các nàng sớm chút kết hôn thành một đôi.

Dù sao cũng rất khó mở lời.

Minh Thư đang tính toán khi nào thích hợp sẽ nói cho hai vợ chồng già biết , tận lực giảm thiểu lo lắng, không để bọn họ phải quá suy nghĩ.

Thời gian nấu canh giải rượu không nâu, khoảng mười phút đã ra tới.

Nàng vẫn là uống gần hết , không lãng phí công dì Lâm đã nấu cho mình.

Dì Lâm nấu xong lại không rảnh, đi thu dọn đồ đạc khắp nơi, lơ đãng liền nói: “Lúc trước ta đi lên đây lại gặp được hàng xóm nhà đối diện, đúng lúc nàng đang đi xuống lầu chạy bộ buổi sáng, thức dậy thật sớm.”

Minh Thư “Ừ” một tiếng.

“Thật sự lần đầu xem qua không nhận ra là người nước ngoài, nhưng mà tiếng phổ thông lại nói rất rõ ràng, làm ta thật ngạc nhiên, ta còn cùng nàng nói chuyện vài câu.” Dì Lâm vừa cười vừa nói, không biết cô bé là người nước nào.

Minh Thư không sửa lại lời, nói; “ Ngày hôm qua ta cũng đã gặp qua nàng ở thang máy.”

Có lẽ xuất phát từ cảm giác mới lạ, dì Lâm còn rất thích Ninh Tri, nói này lọ một hồi lâu, cuối cùng, hỏi muốn hay không đưa chút đồ qua tặng nàng.

Người của thế hệ trước luôn chú trọng quan hệ hòa thuận, hơn nữa người ta mới chuyển nhà đến, cảm thấy đây là điều cần thiết.

Minh Thư không chút nghĩ ngợi đang muốn cự tuyệt , nàng không muốn quan tâm đến chuyện này , nhưng lời vừa ra tới bên miệng lại nghĩ ngợi , nói ngược lại : “Đều được, tùy ngươi.”

Còn phải đến công ty, thời gian đi làm đã đến.

Minh Thư không quản quá nhiều, lúc sau không chú ý dì Lâm nói cái gì nữa, đều bỏ qua.

Trôi qua một ngày thoải mái, buổi chiều không có ánh nắng, một ít gió thổi riu riu.

Thời điểm vẫn là có chút mưa, trời không mưa lớn lắm, vài giọt rơi tí tách không ngừng, đến sáu bảy giờ vẫn còn như thế.

Minh Thư chỉ ở trong công ty tới 5 giờ, bởi vì hôm nay không có mấy việc để làm lên nàng đi về trước.

Chính mình là bà chủ lên liền có tự do, không ai quản được, muốn đi thì đi.

Hôm nay tự bản thân mình lái xe trở về, không gọi tài xế tới đón.

Ở bãi đỗ xe, nàng một lần nữa lại gặp Ninh Tri , mới vừa xuống xe liền nhìn thấy đối phương.

Nàng ta hôm nay lại thay đổi khác với ngày hôm qua, đội mũ của áo Hoodie mặc với quần đùi, chân đi giày vải,lộ ra đôi chân dài tinh tế, một tay đeo hai cái túi, tựa hồ còn rất nặng, không biết bên trong là cái gì.

Nàng cũng lái xe trở về, một chiếc xe màu đen , nhìn trông thật sang trọng.

Biết được nàng sẽ không nói chuyện với chính mình, Minh Thư cũng không tiến lên chào hỏi , vào thang máy cũng không ấn nút tạm dừng , cũng không ấn lút lên lầu 18.

Bộ dáng của nàng ta vẫn là chớ thân cận, đối với việc này Minh Thư cũng không muốn để ý, không để bụng, . Đúng lúc thang máy sắp đóng lại, nàng ta đuổi theo đi vào, nhìn xem từng hàng số, ấn tầng đi lên.

Minh Thư nhìn hình ảnh phản chiếu hướng người này trong gương thang máy ,nàng phát hiện trên má trái của người này có vết thương.

Khó trách ngay hôm qua lại đeo khẩu trang kín như vậy, buổi tối lúc đi quán bar còn mang theo túi chườm nước đá , thì ra là bị thương.

Bảo không phải là đi gây chuyện còn là như thế nào.

Minh Thư không hiếu kỳ, càng sẽ không đi hỏi.

Hai người đều không nói gì, ai cũng không mở miệng.

Mãi gần đến tầng lầu , Minh Thư mới ôn nhu nói: “ Có muốn hỗ trợ hay không?”

Tiểu cô nương lại kéo lại giây đeo an toàn, cự tuyệt.

“Không cần.”

Minh Thư hỏi: “ Dư lại đồ , ngày hôm qua chưa dọn xong hay sao?”

“Không phải.” người lọ nói. “Mới mua.”

“Đồ dùng hàng ngày?”

Đối phương không trả lời.

Minh Thư không hề hỏi.

Ninh Tri vẫn như ngày hôm qua, xoay người về hướng bên kia đi.

Chỉ là còn chưa đi được hai bước, vừa mới một động tác, có cái gì từ trong túi rớt ra.

Là một món quà kỷ niệm bóng chày đã được ký tên.

Thứ đồ kia lăn nhanh đến , một đường đi thẳng tắp đến chân Minh Thư.

Nàng cúi xuống, khom người nhặt giúp, đưa cho nàng ta .

Đối phương giơ tay nhận lấy, chính là lúc này vô tình, không cẩn thận lại đυ.ng phải đầu ngon tay Minh Thư.

Bất quá đi lại gần Minh Thư cũng không để ý, nhưng người kia lại giống như giật mình, tiếp nhận bóng chày rồi thu ngón tay về , né tránh.

Nàng đều không nhìn Minh Thư , chỉ nhàn nhạt nói cảm tạ.

Minh Thư nhìn nàng, không quá hiểu.

Ninh Tri cũng không giải thích, quay đầu đi liền nói.” Trở về đi.”