Chương 1: Quyết Tâm Từ Bỏ.

KHÓ THUẦN

CHƯƠNG 1: QUYẾT TÂM TỪ BỎ……

Tháng bảy , nhiệt độ thời tiết còn chưa trở lạnh ,từ sáng đến tối sắc trời đều nặng nề , cảm giác không khí luôn tồn tại một cỗ nóng bức . Hoàng hôn vừa qua đi , đại lộ Khánh Bắc lại náo nhiệt như cũ , khắp nơi mọi người đều đang chen chúc qua lại , nhiều nơi địa phương đã bắt đầu sáng đèn ,từ đầu đường đến cuối ngõ vẫn như cũ ánh đèn sáng ngời.

Từ đầu đường đi vào giữa phố , tới hướng đông đến một ngõ nhỏ , lại tiếp tục đi thẳng qua hai cái hàng cây bạch quả , cuối đấy chính là Ngọc Lâm Uyển , một khu dân cư cao cấp của thành tài chính.

Nhà mới của Minh Thư chính là nơi này , tháng trước nàng vừa mới dọn tới đây sống một mình, ở cạnh đông 18 nhị đống.

Sắc trời bên ngoài ngày càng tối đen , đèn trong phòng tắm không được bật , một màu đen bao phủ kín không gian , thật yên lặng . Điều này càng khiến cho khung cảnh nới đây thêm phần cô quạnh , áp bức , trống vắng.

Lúc này Minh Thư đang nằm trong bồn tắm, một tay gác lên thành bồn , một tay bỏ sang bên rìa , đôi môi đỏ mọng mấp máy, bộ ngực no đủ phập phồng , hô hấp cân xứng vững vàng. Nhìn nàng có chút mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt chán trường , bên gáy còn dính vài sợi tóc, trên xương quai xanh thon gầy cũng có, nơi nơi đều ướt nhẹp, nhìn không rõ đâu là nước đâu là người hoặc là cả hai đều không tồn tại.

Thời tiết nóng bức thế này không thích hợp để tắm, nước ấm ngâm lâu sẽ sinh khó chịu . Mà hình như người này lại làm như không có cảm giác , vẫn nằm đó hồi lâu không nhúc nhích, thẳng cho đến khi điện thoại rung lên hai lần , lúc này nàng mới chậm rãi mở mắt ra , cuối cùng cũng có phản ứng, thoáng ngồi dậy một lát.

Bất quá nàng vẫn không xem điện thoại , nhưng vẫn đoán được là ai đang gọi tới , cũng biết gọi vì chuyện gì , nàng thât mệt mỏi , hiện tại cũng không muốn dư thừa tâm tư ứng phó đối phương.

Điện thoại cuối cùng cũng ngừng kêu, thật ra lý do chính nàng không muốn bắt máy , là bởi vì bạn gái cũ quan hệ bừa bãi với người khác , lại còn muốn dây dưa cùng nàng.

----người ta thường nói “ Hợp tắc tụ không hợp tắc tán “, từ trước đến nay đều là những chuyện như vậy, luôn có một phương diện cần có sự quyết đoán một chút, cần đoạn sẽ đoạn, tiếp tục dây với nhau thật không thú vị , không cần thiết phải làm như thế.

Lại nói , rốt cuộc đã ở bên nhau tám năm , hai người đã cùng nhau chải qua biết bao nhiêu sóng gió, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn , để bước được đến đây xác thực không dễ dàng chút nào , hiện giờ hai người lên lưu lại phần thể diện cho nhau , để có gì ngày sau nếu có gặp lại, cũng không đến mức quá khổ sở.

Hất một miếng nước lên vai, Minh Thư lúc này mới hòa hoãn lại , nàng ngẩng đầu lên nhìn thời gian.

Gần 8 giờ, nhoáng cái đã đến giờ có việc.

Rửa đi nước đọng trên cổ, dùng khăn lông lau khô người , cứ thế đứng dậy , đạp chân trần lên sàn nhà lạnh lẽo mà đi.

Phòng tắm đang khóa trái Minh Thư cũng không chú ý , lập tức đi đến trước bồn rửa mặt , nàng cầm hộp thuốc trên mặt bàn lên , rút ra một điếu kẹp ở hai ngón tay, chầm chậm mà bỏ lên miệng.

Cũng không có đốt lửa ,cắn trước cho đỡ nghiền.

Ngày thường nàng cũng không có động đến thuốc , nhưng gần đây do áp lực công việc lớn nên mới mua một hộp , cũng không sử dụng mấy.

Hiện tại có nhiều việc xảy ra cùng một lúc , công tác cùng sinh thoạt thực phiền toái đều tích tụ lại một khối , bây giờ nàng cũng không có cách nào có thể giải quyết hết được mọi sầu não.

Đối diện với chính mình trong gương , Minh thư giơ tay lấy máy sấy tóc , hất hất sấy vài cái lung tung , sau đó để máy sấy lại chỗ cũ , kéo khăn tăm trên người ra mặc lại váy ngủ.

Chốt mở cửa ở cách ba bốn bước chân , đi qua vài bước liền thuận tiện mở ra .

Ánh sáng phản chiếu nhè nhẹ , cảnh quan không gian đột nhiên thay đổi , đồ vật ẩn trong bóng tối đang mờ mờ hiện ra , nhìn chung căn phòng nay không nhiều đồ lắm ,cả căn phòng được bao phủ một màu xám , nhìn phong cách này có chút đơn điệu, nhưng cảm giác mang lại thật sự không tồi .

Nàng mặc trên người một bộ váy ngủ có chất liệu tơ tằm, bóng loáng mềm mại, chiều dài đến giữa đùi, tương đối tôn lên dáng người.

Minh thư có vóc giáng khá cao 1m72 , cũng không tính là quá gầy, nhưng được cái eo nàng lại nhỏ , cho nên dáng người vẫn vòng nào ra vòng đấy , thành thục, phong tình mười phần, nhìn xuyên qua làn váy màu xanh là cả một đường cong ẩn hiện mê người.

Nàng là một người quy củ tóc thẳng dài mượt, không muộm màu , làn da trắng trẻo , mi dài mắt to, ngũ quan cân đối, tướng mạo thiên tám chín phần là một đại đại mỹ nhân , càng nhìn càng xinh đẹp.

Trên bàn rửa mặt còn để một ly trà đắng, nàng dọn dẹp một lượt sơ qua , sau đó xoay người lại , bưng cái ly lên miệng uống một ngụm.

Nóng quá , cảm giác trong miệng đều muốn bỏng rát.

Thời tiết nóng như thế này , cho lên tắm xong cũng không cần máy sấy , buông cái ly ra , Minh Thư kéo bức rèm lên , yên lặng mà đứng ở cửa sổ hơn mười phút , thất thần nhìn về nơi xa , cũng không làm gì , một lát sau , lúc này nàng mới một lần nữa bỏ thuốc lên miệng cắn cắn đầu trụ , ấn xuống bật lửa, tạch một tiếng…..

Ngoài cửa sổ là một thế giới phồn hoa , dòng xe cộ đông đúc chạy qua chạy lại , người đến người đi , nơi nơi đều là cao ốc san sát nhau.

Building, một tầng lại một tầng hướng ra bên ngoài , phóng tầm mắt nhìn ra xa, đều không thấy được điểm cuối, giống như không có bờ bến.

Thành thị rộng lớn này , càng ngày càng phát triển hơn so với tám năm trước đây , tốc độ đô thị hóa thực mau , nhà cao tầng cùng cửa sổ kính kết hợp lại cho ra cảm giác thực độc đáo , nơi đây tạo một ra thứ ánh sáng huy hoàng , lóa mắt mỹ lệ.

Minh Thư an tĩnh nhìn về phía xa, suy nghĩ chợt xa chợt gần, vẫn luôn đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Màn đêm buông xuống thực mau , lúc trước bầu trời miễn cưỡng còn có ánh sáng , không bao lâu liền hoàn toàn bao phủ xuống dưới một mảnh đen như mực.

Bầu trời đêm nay không có ánh sáng, một vài vì sao thưa thớt , có vẻ quá mức ủ dột.

Trong phòng cách âm hiệu quả không tồi , ngăn cách âm thanh âm ỹ bên ngoài , đem ồn ào chắn lại ở ngoài cửa kính, cơ hồ có thể chặn hết lại nhưng âm thanh rối loạn lung tung.

Yên lặng hút thuốc . Minh Thư dùng đầu ngón tay , búng búng cho tàn thuốc rơi rớt dầm dề trên mặt đất , hòa tan vào nước.

Di động lại rung lên một lần nữa , có tiếng tin nhắn gửi tới.

Nàng vẫn không quản, hoàn toàn không dao động, dường như không nghe thấy.

Kỷ An Lê cả ngày đều liên hệ với nàng không dứt, gọi điện thoại, phát in nhắn WeChat , thậm chí nhờ bạn bè hỗ trợ, cũng không biết rốt cuộc làm sao vậy.

Chắc là không có việc gì gấp , chỉ là không còn giống như trước vậy. Nếu thực sự có việc quan trọng thì đã tìm tới cửa, nhưng có lẽ là không có địa chỉ của nơi này.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người lôi kéo nhau như vậy, sớm chút vẫn là phân phân hợp hợp, đặc biệt là khi còn đi học cãi nhau lớn nhỏ đều đã trải qua, thậm chí một lần nháo đến muốn đoạn tuyệt lui tới. Mà Kỷ An Lê trước nay đều là như thế , yêu cầu hai người bĩnh tĩnh lại chút ,sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề của hai ngươi.

Dù sao cũng phải có một bên chịu xuống nước thỏa hiệp, nhận sai xin lỗi trước.

Có đôi khi là Minh Thư, có đôi khi là Kỷ An Lê.

Không bị thời gian cản chở tình cảm bước đi khá gian nan, từng khó khăn vượt lên phía trước, luôn có nhiều biện pháp để loại bỏ mâu thuẫn .

Lần này vẫn không thay đổi vẫn là bộ giáng cũ.

Kỷ An Lê quyết định, một bên áp bách của gia đình một bên bất đắc dĩ, thật sự kiên trì không nổi nữa, nàng đang chuẩn bị tìm nam nhân kết hôn, về phương diện khác lại không cam lòng từ bỏ đoạn tình cảm này, vì thế có hai mặt tính toán , hy vọng Minh Thư có thể lui một bước, từng người nhường nhịn một chút . Nhưng mà Minh Thư không thể tiếp thu nổi chuyện này , vô luận là kết hôn rồi thì vẫn là đã có gia đình , trước sau nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Quan niệm của hai người khác biệt nhau , cho lên không có cách nào có thể tìm ra điểm chung, vì vậy để gác lại sự bất đồng, cách tốt nhất chỉ có thể là chia tay cho xong việc.

Minh Thư dọn ra khỏi biệt thư của hai người lúc trước ở chung , vừa mới chuyển đến ở nơi này , Kỷ An Lê biết chuyện cũng không có ngăn cản, ngay cả một câu giữ lại cũng không có.

Cả hai nàng đều có tính cố chấp giống nhau , một khi đã quyết định cái gì liền sẽ không thay đổi.

Đêm khuya ở thành thị tài chính , đèn đuốc được thắp sáng chưng như ban ngày , nơi phía xa xa trên đỉnh tòa nhà cao tầng , có ngọn đèn màu đỏ chớp chớp lòe loẹt quá mức chói mắt.

Minh Thư cuối cùng hút vào, không nhanh không chậm mà phun ra làn khói trắng nhàn nhạt , hút xong điếu thuốc , nàng dập tắt lửa, đem đầu thuốc để lại trên thành của sổ .

Làm như không có chuyện gì mà cầm điện thoại,xỏ giày đi ra ngoài.

Trong phòng khách, dì Lâm mới vừa quét dọn xong , nhìn thấy người liền nói: “ Đang định đi vào gọi ngươi đó , đã ở trong đó tắm lâu như vậy.”

Minh Thư vừa đi vừa nói chuyện: “ Còn sớm , không tới 9h.”

Dì Lâm quan tâm nói: “ Tắm lâu vậy sẽ choáng đầu, lần sau chú ý thời gian.”

Dì lâm là người giúp việc , cũng là nửa trưởng bối , là người cùng quê quen với cha mẹ Minh Thư , sau khi tốt nghiệp bắt đầu kinh doanh nàng mới đưa dì về đây , ngày thường phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho nàng đã được năm sáu năm nay.

“Hôm nay so với mọi ngày thật là khổ , lại còn nóng hơn mọi ngày , nhiệt độ hôm nay có thể lên đến 35 ba sáu độ, ra cửa nhớ rõ phòng bị .” dì Lâm ôn nhu nhắc nhở, thu dọn đồ của mình.

Minh Thư tỏ vẻ đã biết.

Dì Lâm hỏi : “ Đêm mai mới về sao ?.”

“ Phải về ” . Minh Thư nói, : “ Sẽ về nhà sớm hơn mọi ngày , khoảng 6 giờ chiều.”

“Đi đi,” dì Lâm lên tiếng, cười cười hòa ái , “ Đêm mai ta nấu trà giải nhiệt uống , hạ nóng .”

Minh Thư: “ Nấu vừa một chút, không uống được quá nhiều.”

“Chỉ nấu đúng một nồi nhỏ, sẽ không nhiều , đến lúc đó cỏ thể chia ra cất đi , uống không hết có thể bỏ tủ lạnh.”

“Ân.”

“Được , mà sao không thấy Kỷ tiểu thư,” bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, dì Lâm đột nhiên hỏi, “ Lại đi công tác sao?”

Minh Thư tỏ ra không có việc gì , bình tĩnh trả lời:”Không có, còn ở Z thành.”

“Đã gần một tháng rồi , cũng bận quá.”

“Ân , nàng ở thành đông bên kia.”

Không nghe ra lời nào không thích hợp , cho lên chỉ nghĩ rằng đi công tác bình thường , dì Lâm tỏ vẻ đã hiểu , vui tươi hớn hở, lải nhải không có Kỷ An Lê nên không quá quen, hỏi đối phương bao giờ mới có thể trở về.

“Không rõ ràng lắm , chưa nói.” Minh Thư nói qua loa lấy lệ , bất quá không muốn giải thích nhiều , nàng cầm notebook trên bàn trà mở ra.

Dì Lâm cũng không nói nữa, lại mở miệng nói: “ Bên cạnh có người mới đến ở, buổi chiều dọn qua đây.”

Phòng ở là một cầu thang có hai hộ ,đối diên thật lâu không có người ở, vị kia là hàng xóm mua nhà ở sau liền không có lộ mặt.

Minh Thư không quá quan tâm đến chuyện này, nàng chăm chú nhìn màn hình máy tính cũng không ngẩng đầu lên, “ Trên đường lái xe chậm một chút.”

Dì Lâm biết điều không hề quấy rầy , dặn dò: “ Đừng làm việc quá sức , sớm chút nghỉ ngơi.”

“Biết.”

Nàng là nhà thiết khế kiêm giám đốc, sớm mấy năm nay tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng , sáng lập ra nhãn hiệu thời trang M&F, trên danh nghĩa cũng có chút danh tiếng, đạt được mức độ nổi tiếng nhất định , nàng còn có phòng làm việc riêng , đêm nay nàng phải đến đó xử lý công việc , bởi vì ban ngày vẫn chưa làm xong , tháng sau công ty còn có hạng mục mới đang đợi .

Nhiệm vụ tương đối quan trọng , một lúc làm không xong, đến rạng sáng mới tính kết thúc.

Xử lý xong việc này , còn có một việc cần giải quyết.

Minh Thư mệt mỏi xoa xoa chán , nàng nghỉ ngơi một lát xem WeChat , nhìn kỹ lại một số điện thoại , sau đó tìm kiếm tài khoản.

Phòng làm việc đang bước vào giai đoạn phát triển quan trọng , sáu tháng cuối năm nay có hy vọng cùng tập đoàn lớn AURORA hợp tác, nhưng vẫn là thiếu chút nữa , Minh Thư đang cận lực tìm kiếm quan hệ với cấp cao, mà người cần tìm lần này chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn AURORA , nhà họ Ninh, tên đầy đủ là Ninh Tri, mới vừa hai mươi tuổi, còn đang đi học, hiện đang làm người mẫu tự do, trong nhà không thể quản giáo , đây là kiểu điển hình của đám phú nhị đại trẻ tuổi, bình thường gây sự khắp nơi không ít.

Người Minh Thư quen biết là chú của người kia , người này yêu cầu nàng liên hệ một chút, hy vọng nàng ta có thể ký hợp đồng làm người mẫu với Minh Thư, hỗ trợ nàng , còn về các mặt khác đều có thể thương lượng , dù sao chính là mượn cách này để áp chế nàng ta ở trong nước , không cho làm xằng bậy.

Minh Thư chính là không muốn dính dáng đến việc này , bởi vì nàng sợ phiền phức , nhưng mà khổ nỗi bên kia chỉ muốn điều kiện này, hai bên cân nhắc cũng chỉ có thể tiếp nhận , cuối cũng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp đồng ý.

Chỉ là thêm một cái người mẫu mà thôi, cùng lắm hao chút tâm tư, kiên chì nửa năm mọi chuyện đều thuận lợi.

Làm ăn đều là như vậy cơ hội luôn nằm ở đó , có muốn hay không đều là do chính mình chọn lấy , có thể tranh thủ liền tranh thủ, tóm lại là lối tắt. Lại có , hai bên mặt ngoài là hợp tác , nhưng sau lưng còn mang đến một đống tài nguyên cùng cơ hội , chỗ tốt có không ngừng.

Nickname Wechat của Ninh Tri chính là tên họ , chân dung thật là đáng chú ý, là một bức hình thật gợi cảm , lưng trần lộ ra, hai cạnh xương cánh bướm thoáng hiện lên, ở giữa cột sống rõ ràng mà xinh đẹp, nhìn xuống phia dưới duyên đến bên hông nhất hẹp một đoạn, quyến rũ mà dã tính.

Hình ảnh tổng thể ám sắc điều, bối cảnh hư hóa, đối phương búi tóc rối rối ra sau đầu , một vài sợi tóc dừng ở trên vai gầy, đuôi tóc cùng phần lưng bên trái có vài sợi được nhuộm màu , kiểu mờ ảo nghệ thuật , lại hơi hướng cổ điển , rất cá tính, nhưng vẫn là không thấy được mặt nàng trông ra sao .

Minh thư ấn vào xem hình, nàng rất thưởng thức tấm hình theo phong các gợi cảm này, cảm giác chụp rất tốt , rất có tính thẩm mỹ.

Lại xem một chút hình ảnh, rời khỏi, nàng ở ghi chú viết rõ ý đồ , gửi đi kết bạn.

Thời gian không còn sớm , chờ không kịp đối phương chấp nhận , Minh thư đem văn kiện , cùng điện thoại thu hồi đi.

Trong WeChat có mười mấy tin chưa trả lời , đều là Kỷ An Lê gửi tới, nàng một cái cũng chưa xem , liền tin nhắn cũng không mở , thái độ kiên quyết.

Đúng là nhất thời, tách ra luôn , thật sự là phai nhạt, không có nửa điểm cơ hội sẽ quay lại.

Minh Thư tàn nhẫn hạ quyết tâm , so với ai khác đều tuyệt tình hơn .