Chương 08: Một vừa hai phải (2)

Hướng Tình cũng mặc kệ người bên kia điện thoại có trả lời hay không. Tay đang khảy âʍ ѵậŧ đúng là cái tay vừa mới nắm qua hạ thể của Hoắc Đông. Liên tưởng như vậy làm Hướng tình càng lâm sâu vào bên trong mê loạn.

Khảy mở môi âʍ ɦộ, trên bàn tay tất cả đều là da^ʍ thuỷ dính nhớp, ướŧ áŧ trơn trượt, ngón trỏ dùng một chút lực, liền chen vào bên trong huyệt nhỏ.

"A... Đi vào... ưʍ..."

Mặt Hướng Tình ửng đỏ, đôi mắt nhắm lại, toàn thân cảm thụ được hạ thể bắt đầu khởi động. Ngón chân khó nhịn mà cuộn tròn lên, nắm chặt khăn trải giường.

Hoắc Đông đứng ở ban công, bàn tay nắm lấy lan can, liếc mắt sang cửa sổ phòng ngủ bên cạnh đang sáng đèn, thân ảnh Lê Thấm thoáng qua, váy dài phấp phới.

"Hoắc tiên sinh... ư ưʍ... rất ngứa a..." Tiếng rêи ɾỉ mềm mại như nước, "Đầṳ ѵú rất ngứa... bên dưới cũng rất ngứa..."

Hướng Tình cũng cắm ngón giữa vào, tốc độ thọc vào rút ra nhanh hơn, da^ʍ thuỷ từng đợt từng đợt chảy ra, càng lúc càng nhiều, bị ngón tay quấy đến rung động tấm tắc.

"Liếʍ tôi..."

Hướng Tình ảo tưởng đầu lưỡi Hoắc Đông dã man liếʍ láp đầṳ ѵú, bất giác mở chân ra càng rộng. Một cái tay khác xoa váy ngủ trước ngực nhăn thành một nhúm, hỗn loạn không chịu được.

Hình ảnh trong não là Hoắc Đông đã sớm đem côn ŧᏂịŧ thô to không chút lưu tình mà cắm vào thân thể cô, bàn tay to bóp mạnh bầu ngực, nhấp hông điên cuồn nghiền áp huyệt nhỏ, đâm cô đến run rẩy.

Nghĩ đến người đàn ông ở đầu kia điện thoại đang nghe mình tự an ủi, kɧoáı ©ảʍ tới càng mãnh liệt, tay run rẩy tăng tốc.

"A ~~~ a ~ a... Hoắc tiên sinh... Thật lớn... dùng sức a... ưmm..."

"A ~~! Anh thật là lợi hại..."

Đêm hè gió thổi đến, thổi vào áo ngủ của Hoắc Đông, như một con rắn nóng bỏng vuốt ve, giữ chặt yết hầu, cho đến khi trong cổ họng khô khốc.

Trong điện thoại cô gái chẳng biết xấu hổ mà tưởng tượng anh rồi tự an ủi, phát ra tiếng ngâm nga nũng nịu, nói những câu da^ʍ uế.

Nếu anh đoán không sai, tay cô đang moi đào trong hoa huyệt, không ngừng thọc vào rút ra.

Thân thể cô gái trần trụi, gương mặt ửng hồng, đôi mắt mê loạn, vυ" lớn và huyệt nhỏ chảy nước giống như đang chồng lên nhau, đong đưa trước mắt anh.

Qua điện thoại Hướng Tình làm càn mềm mại mà thở gấp, thân thể cọ xát khăn trải giường, tiếng nước thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn.

Chồng chéo lên nhau như ma âm đoạt hồn, chạm vào thần kinh, vào lý trí, gõ loạn huyệt Thái Dương, ong ong mà tiến vào vỏ đại não của anh.

Nắm chặt lan can, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên.

Hô hấp Hướng Tình ngày càng hỗn loạn dồn dập, rầm rì, vừa quyến rũ lại mị hoặc.

Trêu chọc từng mạch máu của anh sôi trào, cùng với gân xanh nổi lên hết đợt này đến đợt khác.

Qua sóng điện từ giữa hai đầu, cô gái làm càn rêи ɾỉ, người đàn ông trầm mặc đè nén, lại ở trong mê loạn mà dây dưa, gần như hít thở không thông.

"A a... ư ưmm... ha aa... aaahhh..."

Hướng Tình nằm trên giường, hai chân đá lung tung, thân thể không khống chế được mà co rút, cả người run rẩy, cô ra.

Hoắc Đông muốn nhanh chóng mà cúp điện thoại. Cánh tay đều căng đến nỗi cơ bắp cương cứng. Cố nén xúc động muốn ném điện thoại qua một bên, anh đưa tay vuốt mặt, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Hướng Tình hưởng thụ dư vị cao trào, lớn tiếng thở dốc.

Qua loa ngoài điện thoại, người đàn ông thở dốc sàn sạt, giống như bị áp lực đè nén, giống như điện lưu.

Thật lâu sau, hai bên đều không mở miệng.

Hướng Tình chống thân thể, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy dòng chữ "đang trò chuyện" không nhịn được cười rộ lên, tiếng nói sau cao trào mang theo trơn ngọt vô lực:

"Ngủ ngon, Hoắc tiên sinh."

Không đợi đối phương phản ứng, cô tắt điện thoại.

Một lần nữa ngã xuống trên giường.

Ưʍ......

Một vừa hai phải?

Cô thiếu chút nữa đã tin nha!

Hoắc Đông dùng sức tắt điện thoại, ném lên bàn tròn nhỏ ở ban công. Hai tay chống trên lan can, gân xanh căng cứng, cơ bắp bộc phát, mày nhíu chặt, cằm căng ra. Cổ họng khô nóng, anh giơ tay dùng sức gỡ hai nút áo trên áo ngủ.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng dưới quần ngủ phảng phất như muốn diễu võ dương oai.

"Ong" một tiếng, anh đá một chân vào lan can, lan can bằng sắt rung rung một hồi.

***

Trong phòng, Lê Thấm đang ngồi trước bàn trang điểm, khi Hoắc Đông mở cửa phòng ngủ, cô hơi sửng sốt.

Hoắc Đông trở tay đóng cửa lại, một tay khác ấn trên công tắc bên cạnh, tắt đèn trong phòng đi.

Trong lúc nhất thời phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn màu vàng ấm trên bàn trang điểm.

Tay Lê Thấm run lên, hộp kem dưỡng da rớt trên mặt đất. Cô phản ứng lại, xoay người qua nhặt.

Tay còn chưa đυ.ng đến hộp, phía sau người đã bị bao phủ, ôm lấy sau lưng cô.

Sau cổ tê tê dại dại, là môi người đàn ông chạm vào, nhè nhẹ mυ"ŧ vào. Lê Thấm cúi đầu, chồng cô ôm cô đến trên giường.

Trên giường lớn, khăn trải giường chỉnh tề không một nếp nhăn, giống như mặt hồ nước êm ả, bị người đánh vỡ.

"Chậm một chút..." Lê Thấm cắn môi.