- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
- Chương 9: Xe cáp
Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
Chương 9: Xe cáp
Mây đen dày đặc, Nghê Diệp nhìn đồng hồ, mới 12 điểm, bầu trời lúc này nhìn tựa như hoàng hôn. Cách đây mấy tháng, lại nhớ tới ở khu vui chơi quen biết Phó Khác, Nghê Diệp ngồi ở trên ghế dài chờ Phó Khác đến, cảm thán đây thật rất giống hẹn hò trừng phạt. Đai trinh tiết ở trong quần nhô ra, Nghê Diệp điều chỉnh tư thế ngồi nhiều lần. Phía sau kẹp chặt giang tắc, Nghê Diệp hơi chổng mông lên mới khiến mình dễ chịu một chút.
Phó Khác lần này không mặc âu phục, mặc áo T-shirt đen cùng quần jean, xa xa đi tới, thấy tâm trạng Nghê Diệp rạo rực, nhất là bộ phận gồ lên ở phía dưới.
“Nhìn đủ rồi?” Phó Khác bất tri bất giác đã đến gần, dùng ngón giữa gõ đầu Nghê Diệp.
“Nhìn… Đủ rồi.” Nghê Diệp thu hồi ánh mắt.
Vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng lại là, “Đi thôi, trước đến nhà vệ sinh công cộng, tôi muốn nhìn phía sau của em.”
Người không nhiều lắm, Nghê Diệp và Phó Khác vào buồng vệ sinh nằm tận cùng bên trong. Phó Khác khóa cửa, xoay người Nghê Diệp cũng đã cởϊ qυầи ra. Nghê Diệp tự xoay người sang chỗ khác, quỳ gối lên nắp bồn cầu, nâng cao mông chờ Phó Khác kiểm tra.
Hậu huyệt cắn chặc cái giang tắc kia, ở trong không khí miệng huyệt hơi rung động, Phó Khác đưa tay tháo bộ phận phía sau đai trinh tiết. Rút rút giang tắc, “Tự mình lấy nó ra, không được dùng tay.”
Nghê Diệp trước khi tới cũng đã súc ruột, hiện đang cố gắng ép mình bài tiết, mong muốn cái giang tắc kia có thể nhanh chóng đi ra, nếu qua khỏi thời gian Phó Khác quy định, thì không chỉ đơn giản là trừng phạt. Một phần giang tắc ở trong cơ thể xa xa lớn hơn miệng nhỏ, Nghê Diệp dùng sức giống như đều là vô ích.
“Trước thả lỏng.” Phó Khác dựa trên cửa, nói ra một chút đề nghị.
Hít sâu hai lần, Nghê Diệp đổi sang thả lỏng hậu huyệt của mình, chậm rãi cảm giác được giang tắc ra ngoài một chút, vừa vui mừng lại bị mình hút đi trở về. Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, thời gian làm mồ hôi từng giọt từng giọt toát ra.
“Hết giờ.” Phó Khác vỗ vỗ mông Nghê Diệp, “Muốn tôi giúp em sao?”
Nghê Diệp liều mạng gật đầu, thả lỏng cơ thể, chờ Phó Khác lấy giang tắc ra, lại không nghĩ tới Phó Khác mở cửa ra ngoài. Nghê Diệp tự che mặt, nghe Phó Khác ở bên ngoài nói.
“Hey, tôi nhìn thấy ở trong đó có người hình như cần giúp đỡ, ” Phó Khác chẳng biết nói với ai, “Không bằng anh cũng tới giúp cậu ta một chút đi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm của mộy người đàn ông xa lạ.
Hai người đi về phía Nghê Diệp bên này, lúc người đàn ông xa lạ thấy Nghê Diệp thì dừng một chút, “Cậu ta đây là đang… Làm gì a?”
“Không biết a, ” Phó Khác giả bộ không biết chuyện gì nói tiếp, “Vừa nãy cậu ta xin tôi giúp đỡ, lấy cái vật phía sau kia ra.” Nói rồi, Phó Khác dùng ngón tay chọt chọt giang tắc.
“Ách…” Người đàn ông xa lạ tiến tới nhìn thoáng qua, “Vậy cậu thế nào…”
“Tôi lấy không ra, cho nên tìm người đến hỗ trợ.” Phó Khác bất đắc dĩ cười cười.
“Vậy được, ” Người đàn ông xa lạ đến gần Nghê Diệp, “Tôi thử một chút.” Một tay vịn trên mông Nghê Diệp, một tay nắm chặt đuôi giang tắc. Thử kéo một chút, không nghĩ tới Nghê Diệp lại kẹp lại.
“Chậc, thật chặt.” Người đàn ông xa lạ nói thầm, tay đỡ mông Nghê Diệp chuyển qua ngang hông Nghê Diệp, làn da trắng mịn khiến người khác hưởng thụ. Nghê Diệp tư thế mê người, cùng gương mặt đỏ hồng giấu ở trong tay, làm cho người kia không muốn giúp cậu lấy ra nhanh như vậy. Nắm lấy gaing tắc, làm ra vẻ muốn dùng sức lại thọc vào bên trong một chút. Nghê Diệp vô ý thức hừ một tiếng,tiếng rên rit mềm mại, khiến người kia càng thêm hưng phấn. Người kia làm ác vài lần, lúc còn muốn làm động tác lớn hơn, Phó Khác đúng lúc ngăn lại.
“Tôi thấy cậu ấy rất khó chịu, ” Trong giọng của Phó Khác tràn đầy lo lắng, “Nhanh giúp cậu ấy đi.”
Người đàn ông xa lạ cũng nghiêm chỉnh tiếp tục, dùng lực, đem cái giang tắc kia kéo ra ngoài. Lúc đi còn lưu luyến nhìn Nghê Diệp vài lần.
Phó Khác thấy người kia ra khỏi nhà vệ sinh, lần nữa khóa cửa. Giang tắc bị lấy ra một cách thô bạo, phía sau Nghê Diệp mơ hồ đau. Nghĩ đến vừa rồi mình không thể kiềm chế rêи ɾỉ vài tiếng, Nghê Diệp mồ hôi lạnh toát ra.
“Thoải mái sao?” Phó Khác đỡ vai Nghê Diệp, nhượng cậu xoay người lại, “Một người không quen biết làm em, em dễ đạt cao trào hơn đúng không?”
“Không phải!” Nghê Diệp muốn biện hộ, phía sau đột nhiên bị Phó Khác sờ soạng một cái.
“Nhìn, ” Trên ngón tay đều là đam thủy sềnh sệch của Nghê Diệp, Phó Khác đưa tới bên mép Nghê Diệp, “Liếʍ sạch.”
Đưa đầu lưỡi liếʍ thứ trên tay Phó Khác, dưới yêu cầu của Phó Khác nhanh chóng mặc quần. Phía trước còn nằm trong đai trinh tiết hơi nhỏ, Nghê Diệp cũng không dám nói, chỉ phải tự mình ổn định tâm tình.
Hai người tới một điểm phong cảnh, phải ngồi xe cáp mới có thể lêи đỉиɦ núi. Lên xuống tổng cộng hơn nửa canh giờ, Nghê Diệp biết trò chơi đích thực sắp tới.
Xe cáp kín đáo rắn chắc một lần có thể ngồi bốn người, Nghê Diệp và Phó Khác ngồi trong xe cáp hơi lớn, nhìn phong cảnh chung quanh từ từ biến hóa. Xe cáp được đặt ở nơi có du khách, chỗ không quá cao, chỉ cần có người ngẩng đầu, đều có thể thấy người trong xe cáp đang làm gì.
Vừa đi lên, Phó Khác để Nghê Diệp quỳ xong. Chỉ chỉ quần của mình, Nghê Diệp hiểu ý. Bò qua cởi thắt lưng của Phó Khác ra, kéo quần, lấy ra thứ kia của Phó Khác. Vừa định lấy tay trước xoa vài cái, Phó Khác liền một cước đá vào trên đùi Nghê Diệp.
“Chỉ dùng miệng.” Phó Khác nói.
Nghê Diệp không thể làm gì khác hơn là thả tay xuống, cật lực đưa mặt qua. Liếʍ đỉnh vài cái, mới bắt đầu ngậm vào. Nửa cây dương v*t ở trong cổ họng ấm áp, Nghê Diệp muốn dùng phương thức bình thường tiếp tục, không có hai tay hỗ trợ khó khăn càng tăng thêm, động động chân gần như cả người đều kẹp ở giữa hai chân Phó Khác.
Sơ ý một chút, nửa gương mặt Nghê Diệp đều dán trên thứ kia của Phó Khác. Không có cách nào đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là đổi sang liếʍ ngậm hai quả tinh hoàn phía dưới người. Phó Khác chờ Nghê Diệp làm mình sảng khoái, nhìn không nổi cậu ở trước mắt mình giãy dụa, liền giơ tay lên nắm lấy tóc Nghê Diệp.
“Ngậm vào.” Phó Khác chờ Nghê Diệp một ngụm ngậm hết vào, kéo tóc Nghê Diệp hung hăng động. Nghê Diệp khó khăn hô hấp, phối hợp Phó Khác phun ra nuốt vào, cuối cùng lúc sắp đến đỉnh núi, bắn ở trong miệng Nghê Diệp. Nuốt tinh hoa của Phó Khác, được cho phép, Nghê Diệp mới dám mặc quần áo vào.
Lúc đi xuống Nghê Diệp còn liếʍ thứ còn sót lại bên khóe miệng, Phó Khác ở bên cạnh thấy tim đập mạnh. Hai người ở đỉnh núi tùy ý đi dạo một chút, đến chuyến xe cáp cuối cùng, mới mua vé xuống dưới. Trong xe cáp có ánh đèn nhỏ mờ tối, Nghê Diệp lại một lần nữa chờ mệnh lệnh của Phó Khác.
Phó Khác kéo Nghê Diệp có chút hốt hoảng, song song ngồi ở trên ghế. Đưa tay tiến vào trong áo Nghê Diệp, lướt qua toàn bộ ngực, dừng trên điểm nhỏ ở ngực Nghê Diệp. Ngón tay không nặng không nhẹ cọ đầu v*, thân thể Nghê Diệp cấm dục một ngày, đói khát chờ Phó Khác có động tác lớn hơn.
Lúc này trời đã sắp tối, cách đó không xa vòng quay cao chọc trời đã sáng đèn, chậm rãi chuyển động. Phó Khác ôm Nghê Diệp lên đùi của mình, hơi vén quần áo Nghê Diệp lên, liếʍ tai Nghê Diệp một cái. Nghê Diệp quay đầu lại, Phó Khác hôn lên. Phía sau Phó Khác sáng lên một mảnh, là có người đang phóng pháo hoa.
Trong mắt Nghê Diệp ngoại trừ Phó Khác, còn có sáng lạn.
(Hoàn)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
- Chương 9: Xe cáp