- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
- Chương 6: Phòng họp
Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
Chương 6: Phòng họp
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên lưng, một khắc đi vào tòa cao ốc kia, Nghê Diệp cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Vừa ngồi xuống, liền có mấy đồng nghiệp qua hỏi thăm, hôm qua xin “nghỉ bệnh” không biết hôm nay đã khá hơn chưa.
Nghê Diệp cười khổ trả lời bọn họ không có việc gì, hôm qua đi bệnh viện hôm nay đã khỏe không sai biệt lắm.
Phó Khác xuyên qua cửa sổ thấy mọi người vây quanh Nghê Diệp hỏi han ân cần, khó hiểu phiền táo. Thư ký tiến vào thông báo, gần tới giờ họp.
“Gọi Nghê Diệp tiến vào.” Phó Khác phân phó.
Trong chốc lát, Nghê Diệp không tình nguyện vào phòng làm việc.
“Lại đây, ngồi xổm xuống.” Phó Khác đem ghế chuyển sang trái, ngón tay chỉ không gian nhỏ hẹp trước mặt.
Nghĩ đến nhược điểm của mình còn ở trong tay Phó Khác, đành phải vòng qua bàn làm việc ngồi xổm trước háng Phó Khác. Phó Khác ưỡn ưỡn hạ thân, Nghê Diệp hiểu ý, kéo khóa quần của Phó Khác xuống, từ trong qυầи ɭóŧ màu lam đậm lôi tính khí ra. Nghê Diệp miệng không lớn, cho dù hoàn chỉnh ngậm lấy thứ kia của Phó Khác, như cũ cật lực chủ động ngậm lấy.
Liếʍ qυყ đầυ đỏ sẫm, đầu lưỡi vẽ một vòng xung quanh da qυყ đầυ. Lại tiến vào chỗ sau trong quần liếʍ, nam vật vốn bán cương dưới sự hầu hạ chuyên tâm của Nghê Diệp hoàn toàn cương cứng. Nghê Diệp trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu, thừa dịp Phó Khác còn đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ liếʍ lộng bao tinh hoàn do cậu mang lại, đem cả cây đều ngậm vào. Nước bọt không ngừng từ bên mép chảy xuống, qυყ đầυ đến chỗ sau nơi yết hầu khiến Nghê Diệp có chút buồn nôn. Nhìn thứ thô to đang ở trong miệng mình ra vào, Nghê Diệp càng hưng phấn.
“Nhanh một chút, ” Phó Khác đưa tay đè đầu Nghê Diệp, nắm lấy tóc Nghê Diệp tăng nhanh tốc độ, “Còn mười lăm phút là họp, cho em năm phút hoàn thành.”
Nghê Diệp tìm được điểm nút, không ngừng mυ"ŧ, thấy Phó Khác không có cảm giác muốn bắn, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa cắm thật sâu vào cổ họng, từ có thể đạt tới phần gốc bắt đầu cố sức hút liếʍ ra ngoài. Hai tay vịn bên ghế, tuần suất phun ra nuốt vào dần nhanh hơn. Cuối cùng một luồng nhiệt chợt tiến vào cổ họng, Nghê Diệp lui về sau, nuốt xuống thứ gì đó của Phó Khác.
Phó Khác đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy ánh mắt Nghê Diệp đỏ bừng, trong hốc mắt còn có nước mắt. Mặc quần, kéo Nghê Diệp đi tới phòng họp.
Trong phòng hội nghị vẫn chưa có người nào, Phó Khác khóa trái cửa, để Nghê Diệp cởϊ qυầи.
“Nhưng, ” Nghê Diệp khó tưởng tượng được lát nữa mình phải trải qua cái gì, “Các anh không phải muốn họp sao?”
“Đúng vậy, ” Phó Khác ngồi ở một bên, “Cởi.” Thấy Nghê Diệp còn muốn giãy dụa, Phó Khác tiến lên dùng lực xé quần Nghê Diệp, quần của
Nghê Diệp ngược lại không rơi ra, bất quá cậu biết mình liền tránh không tránh.
Ngoan ngoãn cỡi quần xuống, Phó Khác lại để Nghê Diệp cởϊ qυầи lót. Nghê Diệp nắm chặt mép qυầи ɭóŧ, nhắm mắt lại cởi ra. Theo Phó Khác đi tới cạnh bàn lớn trong phòng họp, chờ mệnh lệnh tiếp thao của Phó Khác.
Phó Khác từ dưới chỗ mình ngồi, lấy ra cái hộp Nghê Diệp không thể quen thuộc hơn nữa, từ trong hộp lấy ra thứ Nghê Diệp chưa thấy qua. Như một cái qυầи ɭóŧ khắc rỗng, lại có vật kỳ quái.
Chờ vật kia đến trước mắt, Nghê Diệp mới nhìn thấy bên trên lại có ngân châm thật nhỏ, rất ngắn, chỉ dài một phần ba châm bình thường. Nghê Diệp nhận lấy cái vật đáng sợ kia, run rẩy mặc lên người, tận lực không để cho châm nhỏ đυ.ng tới da.
Nhìn cậu cẩn thận né tránh như vậy, Phó Khác không nói gì, chờ cậu hoàn toàn mặc vào, lấy tay vỗ mông Nghê Diệp một chút. Nghê Diệp khẩn trương, thứ trước người không bị khống chế đυ.ng phải châm nhỏ.
“Được rồi, ” Phó Khác đưa cho Nghê Diệp một thứ tương tự tay cầm, “Tự đem cái này để vào phía sau.”
Nghê Diệp nhìn đồ trên tay, không phải dương cụ giả lại giống như hình trụ, có một số chỗ góc cạnh, đem nó nhét vào phía sau, có thể hay không…
“Nhanh một chút, lập tức có người tới ngay.” Phó Khác tốt bụng nhắc nhở Nghê Diệp.
Nắm tay cầm bỏ vào trong miệng liếʍ một chút, rốt cuộc làm trơn, Nghê Diệp ngón tay đẩy ra phía sau nội khố, đem thứ kia nhét vào bên trong. Thế nhưng hậu huyệt không nghe lời, Nghê Diệp thử vài lần vẫn là không có cách nào bỏ vào. Không thể làm gì khác hơn là xin Phó Khác giúp đỡ, run rẩy chổng mông lên nói, “Giúp tôi…”
“Em nói giúp tôi liền giúp?” Phó Khác lắc đầu.
“Cầu anh… Xin anh giúp tôi…” Nghê Diệp càng nâng mông lên cao.
“Này còn không sai biệt lắm, ” Phó Khác cầm lấy tay cầm, nhắm ngay tiểu huyejet của Nghê Diệp, cắm mạnh vào, thay Nghê Diệp đem qυầи ɭóŧ kéo lên, “Ngoan ngoãn nằm dưới bàn đi.”
Nghê Diệp mồ hôi lạnh đầy người, cúi người bò xuống dưới bàn trong phòng họp. Vốn muốn nghiêng người, Phó Khác đá một cước, Nghê Diệp đổi thành nằm thẳng.
Quả nhiên vừa nằm xong, phía cửa liền vang lên tiếng bước chân, rất nhiều người đi đến. Nghê Diệp thấy một đôi chân đem mình vây lại, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, rất sợ có người biết mình ở phía dưới.
“Đều đã tới, ” Tiếng của Phó Khác vang lên, “Chúng ta bắt đầu đi.”
Tay cầm trong cơ thể mãnh liệt động, Nghê Diệp phản ứng nhanh, cắn áo ngăn tiếng rêи ɾỉ. Lúc Nghê Diệp cho rằng có thể nhịn được, tay cầm đột nhiên biến dài, từng chút từng chút như đóng cọc, vừa đau lại sâu. Nghê Diệp toát mồ hôi rất nhanh ướt đẫm áo sơmi, hạ thân có tinh thần cương lên, liền đυ.ng tới châm nhỏ phía trước, đau đến mức Nghê Diệp liền mềm xuống.
Bây giờ một đồng nghiệp của Nghê Diệp đang báo cáo, người này đã từng tỏ tình với Nghê Diệp, nếu như bị hắn nhìn thấy, Nghê Diệp không dám nghĩ tiếp. Ý thức chống cự và thân thể thành thực bắt đầu đánh nhau, vừa đối cái loại thống khổ co duỗi này có chút thích ứng, tay cầm trong cơ thể lại thay đổi.
Tràng bích bị tay cầm lăn qua một vòng, bỗng nhiên một điểm nào đó của tay cầm đang phun nước, một dòng nước không lớn lại có thể khiến Nghê Diệp ngứa không chịu được, cọ rửa nội bích của cậu. Nghê Diệp khó nhịn nhấc mông lên, kɧoáı ©ảʍ tích trữ theo dòng nước thật nhỏ ấy toàn bộ lao ra, tính khí cũng không bị đau đớn dọa lui, trái lại càng ngày càng cứng rắn.
Đồng nghiệp của Nghê Diệp ngồi xuống, một đôi chân vừa lúc ngay cạnh tay Nghê Diệp.”Ba” một chút, một phần tư liệu từ trên bàn rớt xuống, Nghê Diệp nhìn thẳng phần tài liệu kia bị một bàn tay nhặt lên, cầu khẩn khom lưng người nhặt không cúi đầu xuống.
Trời không chìu ý người, người nhặt đồ cúi đầu, đồng thời người kia còn là đồng nghiệp thầm mến Nghê Diệp. Khϊếp sợ nhìn Nghê Diệp, đồng nghiệp nhất thời quên mất mình muốn làm gì.
“Quay lên.” Nghê Diệp dùng khẩu hình khẩn cầu đồng nghiệp.
Đồng nghiệp lúc này mới giật mình tỉnh lại, cuống quít đem đồ vật nhặt lên. Một phút sau, di động trong túi áo khoác của Nghê Diệp rung lên. Nghê Diệp tay run run mở tin nhắn của đồng nghiệp gửi tới.
( Tới chỗ của tôi.)
Nghê Diệp tận lực khẽ bò qua, đến dưới chân đồng nghiệp thì dừng lại, lấy tay giật nhẹ quần của hắn.
( Dùng miệng giúp tôi, bắn liền bỏ qua cho cậu.)
Sợ đồng nghiệp thực sự nói cho người chung quanh, Nghê Diệp đưa tay tới, cởi khóa quần đồng nghiệp. Bàn phòng họp vừa vặn che nửa người dưới, đồng sự mở lớn chân kẹp Nghê Diệp ở trong quần, yên tâm hưởng thụ.
Nghê Diệp chịu đựng vị tanh khác với Phó Khác, đồng dạng là ép buộc, Nghê Diệp nghĩ Phó Khác mới là người mình cam tâm tình nguyện làm cùng. Hàng của đồng nghiệp cũng không nhỏ, dưới sự phun ra nuốt vào hút mυ"ŧ của Nghê Diệp, rất nhanh toàn bộ bắn ra trong miệng của Nghê Diệp. Hài lòng mặc quần, liền gửi cho Nghê Diệp một tin nhắn.
( Không nghĩ tới cậu lại là loại đê tiện này, có chủ nhân sao?)
Nghê Diệp nằm về chỗ cũ, nhìn chân Phó Khác, cầm di động nhắn lại.
( Có.)
Buổi họp kết thúc, Nghê Diệp trong trạng thái bán hôn mê, chống mí mắt nhìn tất cả mọi người ra ngoài. Phó Khác nắm tay vói vào, vừa đẩy Nghê Diệp ra ngoài, liền thấy cậu thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Phó Khác bóp đầu v* Nghê Diệp, “Ở dưới nhiều người như vậy thoải mái hơn đúng không?”
“Không…” Nghê Diệp không muốn thừa nhận, “Tôi muốn bắn…”
“Ân, ” Phó Khác đem quần ném cho Nghê Diệp, “Đến buồng vệ sinh tìm tôi.”
Nghê Diệp mặc quần, chật vật từ phòng họp đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của mọi người, vào buồng vệ sinh. Phó Khác khóa trái cửa phòng vệ sinh, giúp Nghê Diệp cởϊ qυầи và cái qυầи ɭóŧ tình thú kia. Hạ thân sưng đến cứng, thứ trong cơ thể Nghê Diệp còn đang hoạt động không quy luật.
Phó Khác đem vật kia từ trong người Nghê Diệp kéo mạnh ra, dương v*t của Nghê Diệp liền sưng lên một ít. Ngón tay chặn ở lỗ nhỏ sắp phun ra, đem côn th*t của mình
đâm vào hậu huyệt của Nghê Diệp.
“Thật là nóng, thật là thoải mái, ” Phó Khác hung hăng trừu sáp, cắn vành tai Nghê Diệp, toàn bộ miêu tả về tiểu huyệt của Nghê Diệp đều tiến vào trong lỗ tai cậu, “Như một giác hút vậy, lại đang kéo giữ nhục bổng của tôi.”
“Đừng… Đừng nói nữa…” Nghê Diệp nghe được, nhiệt huyết khó đè nén.
“Kỳ thực em thích bị làm như vậy, đúng không?” Phó Khác tiếp tục, “Đồ lẳиɠ ɭơ, hôm nay lúc họp vừa nghĩ tới bộ dạng mê người của em ở tại phía dưới, tôi chỉ muốn lập tức đem em ăn tươi nuốt sống.”
“Ân… A…” Phó Khác đỉnh vào điểm mẫn cảm của Nghê Diệp, “Chính nó… Nhanh… A…”
Thấy Nghê Diệp không hề phân tâm, Phó Khác buông tay chặn Nghê Diệp, tiếng thân thể va chạm, tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc lăn lộn thành một mảnh. Hai người đồng thời run một cái, Phó Khác đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn ở trong người Nghê Diệp. Nghê Diệp đồng thời bắn lên sàn nhà, vừa muốn mềm xuống, Phó Khác liền đem vừa cái tay cầm kia lại lấp vào.”Lần này tôi sẽ không mở, mang theo đồ của tôi về nhà lại tắm.”
Nghê Diệp chậm chạp mặc vào quần áo, di động trong túi lại rớt xuống.
Phó Khác khom lưng nhặt lên di động của Nghê Diệp mở xem, lại đúng lúc thấy tin nhắn giữa Nghê Diệp và cái tên XX
kia.
“Bị hắn thấy được?” Phó Khác thái độ bỗng nhiên lạnh xuống.
“Ừ.” Nghê Diệp sợ đến không dám động, nếu là Phó Khác thấy tin nhắn giúp hắn ta khẩu giao, có thể hay không trong tức giận lại dằn vặt mình một đêm.
Phó Khác nhìn xong tin nhắn, “XX đúng không, tôi nhớ kỹ.” Cầm di động thả lại vào trong túi Nghê Diệp, ra khỏi buồng vệ sinh.
“…” Nghê Diệp sững sờ ở tại chỗ, cho nên Phó Khác gì cũng chưa làm liền đi?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khó Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay
- Chương 6: Phòng họp