Chương 4: Giam cầm

Đèn huỳnh quang thấy trước mắt, Nghê Diệp không biết mơ thấy gì, Phó Khác thấy Nghê Diệp trên giường chợt tỉnh.

“Tỉnh?” Phó Khác phun ra một hơi khói.

Nghê Diệp vẫn chưa nhìn rõ, mơ hồ thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon cạnh giường. Vừa muốn đứng dậy phát hiện mình không nhúc nhích được, y phục trên người cũng không biết đi nơi nào, ngay cả một cái qυầи ɭóŧ cũng không có. Nhìn tay chân của mình, không biết từ lúc nào đã bị trói chặt ở bốn góc giường.

“Phó Khác?” Nghê Diệp phi thường tức giận, giọng nói cũng thay đổi, “Anh thả tôi ra!”

“Tại sao?” Tàn thuốc lóe lên lóe lên, Phó Khác tiếp tục thong dong, “Em nên bị trói lại.”

Thử kéo vài cái, Nghê Diệp vẫn là không thể nào giãy ra, lửa giận không ngừng kéo lên, Nghê Diệp thậm chí đã quên hiện tại mình là bên bị động. Nhìn bộ dạng trong lòng đã có dự tính của Phó Khác, Nghê Diệp nhịn không được bắt đầu mắng chửi, “Phó Khác! Anh đồ tiểu nhân hèn hạ! Anh cũng chỉ biết làm loại chuyện lén lén lút lút này! *&%*&%… %¥*&…”

Cầm lấy ly rượu trên bàn trước người, uống cạn rượu bên trong, Phó Khác cầm tàn thuốc vừa hút xong đi về phía Nghê Diệp. Đâm xuống phía trong bắp đùi của Nghê Diệp, xoay đè tàn thuốc vài lần, xác nhận tàn thuốc thực sự dập tắt, mới đem tàn thuốc lấy ra. Theo hành động của Phó Khác, Nghê Diệp hét thảm một tiếng, mồ hôi từ cái trán chảy nhào xuống.

Lúc này Nghê Diệp không dám mắng loạn nữa, cắn răng nhìn Phó Khác ở trước giường đi tới đi lui. Hận không thể dùng ánh mắt đả thương người, cho cái tên cầm thú trước mắt thiên đao vạn quả.

Trong lòng biết Nghê Diệp đang mắng chửi mình, Phó Khác lại mang đến một ly rượu, đặt ở bên đầu Nghê Diệp.”Uống cạn nó.”

Nghê Diệp nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi liếʍ ly vài cái, cả đêm không uống nước, rượu màu nâu trong ly thủy tinh trong suốt quả thực mê người. Miệng thế nào cũng không với tới miệng ly, chớ đừng nói chi tới uống cạn rượu. Nghê Diệp bị chọc tức, dùng cằm hất một cái, ly rượu kia lộn một vòng trên giường trắng, rồi rơi xuống sàn nhà.

“Tôi nói là uống cạn nó, ” một bên giường trũng xuống, Phó Khác ngồi bên người Nghê Diệp, giơ tay lên tát Nghê Diệp, “Ra giường bẩn, em muốn tắm sao?”

Nghê Diệp bị đánh đờ người, nước mắt lập tức chảy ra, “Tôi uống không được a!” Oán hận chuyển đầu sang bên kia.

Phó Khác dùng tay trái kéo đầu Nghê Diệp qua, ngón tay bóp cằm Nghê Diệp, khiến cho Nghê Diệp mở miệng, tay phải đem một ly rượu khác ở đầu giường đổ vào. Nghê Diệp lắc đầu chống cự không chịu uống, Phó Khác đánh một cái vào bụng Nghê Diệp, nâng cao ly nhân lúc Nghê Diệp vô ý thức kêu đau rót hết rượu xuống, trong khoang mũi cũng có rượu, Nghê Diệp bị sặc ho khan không ngừng.

“Thế nào?” Phó Khác buông Nghê Diệp ra, ánh mắt nhìn xuống vẻ mặt không nói gì, “Không nghe lời thì bị phạt.”

Có ý định để Nghê Diệp tiêu hóa một chút tình cảnh hiện tại, Phó Khác xoay người ra khỏi phòng ngủ. Nghê Diệp nằm ở trên giường, nhìn trần nhà đờ ra. Sự việc thế nào lại biến thành như vậy, rốt cuộc là từ lúc nào khiến tên biếи ŧɦái Phó Khác này coi trọng mình. Giật giật chân, sợi dây mài vào khiến mắt cá chân có chút đỏ lên.

Căn phòng ngủ này rất lớn, sô pha, bàn trà, cửa sổ sát đất, tủ quần áo sáu cửa, giường lớn, nhà vệ sinh, còn có vài mét thước vuông trống. Nghê Diệp cảm thán, người so với người tức chết người, bản thân đang thuê nhà còn ngại tiền thuê đắt, tên nhà giàu này tùy tiện một phòng ngủ đã lớn gấp ba phòng ngủ của mình.

“Ọt” một tiếng, bụng Nghê Diệp kêu. Thật là đói, từ chiều hôm qua vẫn chưa ăn cái gì, hiện tại đã trưa, vẫn chưa ăn gì. Được rồi, đã trưa! Nghê Diệp đột nhiên nhớ tới ngày hôm nay còn có việc phỉa làm, tài liệu của cuộc họp ngày mai còn chưa chỉnh lý, ngày hôm nay nếu không thể đi ra ngoài, ngày mai sẽ không giao được.

Đang nghĩ ngợi, Phó Khác cầm túi sách của Nghê Diệp vào.

“Tôi nhớ em còn có nhiệm vụ.” Phó Khác đem túi tài liệu lấy ra, “Hiện tại làm đi.” Nói rồi mở trói cho hai tay của Nghê Diệp, Nghê Diệp còn cho là mình sắp được thả, bỗng nhiên Phó Khác lại dùng còng tay khóa hai cái tay cùng một chỗ.

“Anh! Như vậy tôi làm sao viết!” Nghê Diệp nghi hoặc.

Phó Khác lấy ra một cái bàn nhỏ, mở giá dựng lên để giữa hai đùi Nghê Diệp, khe hở phía dưới vẫn lộ ra nam căn hưng phấn hư hư thực thực của Nghê Diệp. Mở túi tài liệu, nhét vào tay phải của Nghê Diệp một cây viết, “Tay để ở phía trên là có thể viết, đến phía dưới…” Phó Khác dùng chop bút nhỏ nhọn đâm đam lỗ nhỏ trên phân thân của Nghê Diệp, “phải giúp em dựng đứng lên, nếu không em sẽ hội không chuyên tâm. ”

Nghe xong lời Phó Khác nói, Nghê Diệp phía sau toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Cam chịu cầm bút lên bắt đầu viết, lúc tay trái lật tài liệu, tay phải chỉ có thể dừng lại, lúc tay phải viết tay trái lại phải dừng lại. Phó Khác từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một hộp nhỏ, lại từ trong hộp lấy ra một cái nút lọ thật nhỏ.

“Chớ lộn xộn, ” Phó Khác một tay thay Nghê Diệp vuốt ve, một tay nhét chặt nút lọ vào cái lỗ nhỏ kia.”Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu công việc của em.” Nói xong, liền ra ngoài.

Nghê Diệp nén chịu đau đớn trên chóp đỉnh, mặt khác cảm giác bị bại lộ từ từ khiến hạ thân cậu hưng phấn. Muốn đưa tay sờ sờ một cái, lại có chút không dám. Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, Nghê Diệp mới dám đưa hai tay xuống dưới bàn nhỏ. Thật lâu không tự an ủi, Nghê Diệp ngay cả tự chạm mình cũng có loại cảm giác xa lạ. Vừa nắn bóp, vừa nhìn động tĩnh ở cửa. Kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng lớn, tốc độ trên tay Nghê Diệp nhanh hơn, cửa đột nhiên mở.

Phó Khác trong miệng ngậm thuốc, tựa ở khung cửa nhìn Nghê Diệp, “Thoải mái sao?”

“Không không không…” Nghê Diệp vội vã rút tay về, động tác quá lớn lại đυ.ng phỉa bàn, tập tài liệu đang mở ra, giấy bên trong rơi đầy đất.

Hừ lạnh một tiếng, Phó Khác từ phía sau rút ra một cái roi, nhắm ngay Nghê Diệp đánh tới. Ba ba vài roi xuống, trên eo Nghê Diệp đã rải rác vết đỏ. Phó Khác đến gần Nghê Diệp, mặc cậu né trái né phải, chỉ hướng nửa người dưới không nhúc nhích được mà đánh, một roi quất vào bên trong bắp đùi, roi thô ráp cọ qua tính khí mềm xuống vì sợ, đau đớn nóng bỏng kí©h thí©ɧ Nghê Diệp. Phó Khác đổi một hướng khác, lại hướng bụng bắp chân của Nghê Diệp đánh xuống. Bắp thịt co chặt càng có thể cảm nhận được đau đớn trầy da tróc thịt. Thấy Nghê Diệp đau đến không sai biệt lắm, Phó Khác từ trong hộp lúc nãy lấy ra món đồ chơi cỡ lớn.

Nghê Diệp nhận ra được hành động của Phó Khác, muốn dùng tay che hạ thể của mình. Phó Khác chặn ngang kéo Nghê Diệp về phía mình, hai chân co lại nâng mông lên, trước đem khiêu đản bên ngoài có một lớp nhung mỏng nhét vào, không khuếch trương liền nhét dị vật vào, tràng bích trong cơ thể Nghê Diệp có cảm giác tê liệt, nhung mỏng khẽ ma sát nội bích, ma sát này so với khiêu đản bình thường tăng lên không biết mấy lần. Phó Khác dùng ngón tay thọt, sau khi thấy cũng đủ sâu, mới cầm lên món còn lại bên người.

“Không nên nhét vào!” Nghê Diệp nhìn cây dương cụ giả vừa đỏ vừa thô, qυყ đầυ so với phần cây phía dưới còn lớn hơn hai vòng, đơn giản là thứ đồ chơi so với giang tắc còn kinh khủng hơn.

“Còn có thể nhét rất nhiều thứ a, ” Phó Khác không cho là đúng, cố ý dùng ngón tay động động còn sờ được nhung mỏng, “Em xem là miệng nhỏ của em đang tự nuốt vào.” Trên tay cầm dương cụ giả đẩy vào trong, cái qυყ đầυ cực lớn kia cắm ở lối vào. Phó Khác dùng móng tay quét qua vết tích vừa bị đánh của Nghê Diệp, “Tê” một tiếng không biết là trong cơ thể đau hay là vết thương đau, nói chung cây dương cụ giả rốt cuộc tiến vào hơn phân nửa.

Khiêu đản ở chỗ sâu khiêu đản đột nhiên bị mở ra, chấn động cùng với lớp nhung mỏng ma sát, phía trước của Nghê Diệp lập tức liền đứng lên, Phó Khác lại đem dương cụ giả nhét vào trong, cho đến khi chỉ có thể nhìn thấy phần đáy mới thôi, nhấn chốt mở của dương cụ giả, rồi nâng Nghê Diệp dậy.

“Ngồi thẳng, ” đem bàn nhỏ một lần nữa bày xong, nhét cho Nghê Diêp một cây viết, “Lần này sẽ không tái phạm nữa đi.”

Nghê Diệp nuốt tiếng rêи ɾỉ vào, gật đầu tiếp tục công việc. Nắm chặt bút trên tay, lúc này Nghê Diệp viết một chữ cũng rất cật lực, toàn thân đều toát mồ hôi, ra giường dưới mông đã có một mảng nước đọng, từng giọt nhỏ xuống chậm rãi tích thành một mảng nhỏ. Đầu ngón tay rỉ mồ hôi khiến lúc Nghê Diệp lật tài liệu thì đều lưu lại một dấu ngón tay nhàn nhạt, hai mắt bị mồ hôi trên lông mi dính lại, tầm nhìn có chút không rõ, Nghê Diệp chật vật dụi mắt.

Lấy ra một tờ khăn ướt để sát vào Nghê Diệp, nghe cậu nặng nề hô hấp, liền thả chậm động tác, ôn nhu giúp Nghê Diệp lau mồ hôi ở khóe mắt và thái dương.

Hưởng thụ xúc cảm lành lạnh, vô ý thức nói tiếng cảm ơn, mới phản ứng được phải nói “phi” mới đúng. Phó Khác lau xong, ném khăn ướt, ngồi trở lại trên ghế sa lon. Trên bàn trà đặt một quyển sách, Nghê Diệp bị cận, mơ hồ thấy một chữ “Nguyệt”. Phó Khác chăm chú xem quyển sách kia, tựa như không phải tên ác độc vừa rồi.

Nội bích bị đùa giỡn càng ngày càng mẫn cảm, cái qυყ đầυ to lớn kia ở trong cơ thể Nghê Diệp đánh trái đánh phải, ở trước mắt Phó Khác cao trào cũng không phải một hai lần, nhưng là bây giờ lỗ nhỏ của mình bị nút lọ chặn lại, nam căn càng sưng muốn bắn, bị chặn lại càng đau. Kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu xen lẫn đau đớn khiến Nghê Diệp không thể nào tập trung tinh lực vào công việc trước mặt, liếc trộm Phó Khác, một bộ quấy rầy ta là đi tìm chết, Nghê Diệp liền không biết làm sao.

Không biết qua bao lâu, Nghê Diệp cuối cùng cũng chống đỡ ý thức mơ hồ làm xong công việc. Vừa muốn mở miệng, chỉ thấy Phó Khác đi về phía mình.

“Xong rồi?” Lật lật tài liệu trước mắt Nghê Diệp, chẳng biết xem cái gì, thẳng thắn cởi giày ngồi trước mặt Nghê Diệp, cặp chân dài kia tùy ý khoát lên trên đùi Nghê Diệp, như vô ý đυ.ng vào hạ thân căng cứng khó chịu của Nghê Diệp. Hơi nghiêng người dùng bút chỉ vào tài liệu, “Ở đây sai, số này phân tích sai rồi…”

Lỗ tai Nghê Diệp bị giọng nói trầm thấp dễ nghe của Phó Khác bắt giữ, theo lời Phó Khác sửa chỗ sai của mình, kích động phía hạ thể càng ngày càng quá mức, bỗng nhiên Nghê Diệp tỉnh táo lại, bây giờ bị ép buộc chính là mình, saolại có loại lỗi giác cam nguyện chìm đắm.

“em có đang nghe không đấy?” Tiếng nói của Phó Khác dừng lại, nhếch mi nhìn Nghê Diệp mê dại đầy mắt.

“Có…” Nghê Diệp khẽ động thân thể, cái mông chợt căng thẳng.”… Hắc… Tôi có đang nghe…” Thốt ra rêи ɾỉ, mềm mại lẳиɠ ɭơ đến mức không giống mình.

“Ha hả, đồ lẳиɠ ɭơ.” Phó Khác cầm hạ thân của Nghê Diệp, nhổ nút lọ, “Bắn đi.”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ vài giờ cuối cùng vào thời khắc này toàn bộ bắn ra, Nghê Diệp run rẩy thấy bạch dịch của mình làm dơ quần tây đen của Phó Khác. Vừa định ngã về sau, đầu của Nghê Diệp đã bị kéo tới.

“Liếʍ sạch sẽ.” Phó Khác đặt đầu Nghê Diệp trước quần của mình, nhìn đầu lưỡi phấn hồng của Nghê Diệp duỗi ra liếʍ một cái quần tây khôi phục lại màu đen. Thấy Nghê Diệp mệt mỏi, cởi một bên còng tay cho Nghê Diệp, còng lại ở đầu giường.

“Ngủ một lúc đi, ” Phó Khác sờ sờ mặt của Nghê Diệp, “Tôi đi làm cơm.”