Chương 25

"Hả?" Hàng mi dài của Thẩm Thư Điềm khẽ kích động, nghi hoặc nhìn hắn, cái gì mà, cái gì mà thi đứng nhất cho cô? Rõ ràng là thành tích của chính hắn.

Có điều giọng điệu nhẹ nhàng giống như muốn gì thì được nấy, nghe thiếu đòn thực sự, cũng đủ khiến cho các học sinh đang nỗ lực chăm chỉ hằng ngày hận không thể cầm lấy cái nĩa nhỏ hung hăng chọc cho hắn vài phát.

Cái gì mà học bá, thật sự làm cho người ta chán ghét.

Thi Lâm cười không thương tiếc, ánh mắt chế nhạo nhìn tới nhìn lui nhìn hai người, giọng điệu cực kì khoa trương: "Tả ca, em nói này, anh thi thì cứ thi đi, còn phải đẩy lên người đàn chị Thẩm làm gì."

Cậu gạt bỏ hết những gì mình vừa nói, trong nháy mắt không thừa nhận.

Trần Ngữ Trúc nghe những lời này, trong mắt lóe lên một kinh ngạc, quan hệ giữa hai người Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam so với tưởng tượng của cô rõ ràng sâu hơn một chút.

Có chút ngoài ý muốn, nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía cô gái điềm tĩnh bên cạnh, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người, cô cảm thấy cũng không khó để lí giải ra nguyên nhân.

Mỹ nhân mềm mại, thướt tha, nam nhân nào cũng muốn có được.

Cô ghé sát vào tai Thẩm Thư Điềm, nhỏ giọng thì thầm: "Hai người quen nhau như thế nào mà mình không biết vậy? Hừ, khẳng định cậu có chuyện gì đó giấu mình, thậm chí không muốn nói cho mình biết, thật không đáng làm bạn bè."

Cô lại kéo dài khoảng cách giữa hai người, tức giận đánh Thẩm Thư Điềm một cái sau gáy.

Nhưng Thẩm Thư Điềm biết, Trần Ngữ Trúc cũng chỉ nói bản thân tự phát ra chút vấn đề, cũng không có ý nghĩ muốn cô phải nói ra. Chỉ là có hơi ngứa miệng, muốn nói cho Thẩm Thư Điềm biết cô đã phát hiện ra rồi!

Thẩm Thư Điềm liếʍ đôi môi đỏ mọn hơi khô, lộ ra biểu cảm lấy lòng, cười vô cùng mềm mại.

Trần Ngữ Trúc hừ một tiếng, giơ tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại đem đến cảm xúc tuyệt vời kia, cũng không so đo nữa, cười ha hả nói: "Vậy cũng tốt nha, đến lúc đó trong video tuyên truyền đều là người đứng nhất, nói ra cũng làm cho những người khác càng thêm phục."

"Đương nhiên rồi."

Cô kéo dài giọng điệu, không có ý tốt nói: "Cũng càng xứng đôi hơn."

Thẩm Thư Điềm vừa uống một ngụm cạnh, trong nháy mắt liền bị sặc.

Thẩm Thư Điềm nghe Trần Ngữ Trúc nói qua thành tích của Tả Tư Nam rất tốt, nhưng không biết tốt đến mức nào, hiện tại giọng điệu của Trần Ngữ Trúc vô cùng chắc chắn, xem ra thật sự là rất tốt.

Cô nghiêng đầu, ho khan vài tiếng, sao cô lại cảm thấy lời nói của Trần Ngữ Trúc có hơi kì kì.

Sau lưng lập tức truyền đến một lực nhẹ nhàng lại mềm mại, thiếu niên với ý tứ sâu xa nói: "Gấp cái gì?"

Thẩm Thư Điềm hơi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh xuất hiện một mảng mờ mịt, Tả Tư Nam cười như không cười nói: "Chẳng lẽ không phải?"

Thẩm Thư Điềm vẫn cảm thấy không được tự nhiên như trước, cô mím môi, liếc mắt một cái, cảm thấy chắc do mình suy nghĩ nhiều. Càng xứng, đều là đứng nhất, nói ra bên ngoài thì thành tích thì quả thật đẹp hơn một chút.

Trần Ngữ Trúc nhìn cô một cái, ý cười lại đậm hơn, không cảm thấy lời nói của mình có gì không đúng.

Thi Lâm ngồi bên cạnh, thật khó thấy được nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, cảm thán giống nhau: "Không đơn giản."

Trần Ngữ Trúc nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo: "Đúng vậy."

Thi Lâm bắt tay: "Tri kỷ."

"Được."

Thẩm Thư Điềm: Cô có phải vừa bỏ lỡ chuyện gì không? Hai người kia đang có chuyện gì vậy, sao đột nhiên cô nghe không hiểu?

Nhưng vì thi cử nên Lục Nhứ cũng liên lạc gì với cô, chắc hai ngày nữa sẽ tới tìm cô. Hoặc ngày mai là đến lớp 11, đến lúc đó chờ Tả Tư Nam thi xong rồi cùng nhau tìm bọn họ.

Tả Tư Nam nghiêng đầu nhìn sang, liếc mắt nhìn khuôn mặt hơi phồng lên, vẻ mặt cô gái đang buồn bực cực kỳ, cười nhẹ: "Ăn cơm."

"Ồ." Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt. Lại cúi đầu lần nữa, cô ăn một phần xương sườn, vừa mềm lại vừa thơm.

Ăn ngon quá.

Thi Lâm và Trần Ngữ Trúc sau khi tán thưởng lẫn nhau cũng tập trung ăn cơm, không nhịn được mà đổi đề tài mới: "Thành tích của đàn chị tốt như vậy, sao không tùy tiện chọn trường đại học? Chị định thi trường đại học nào?"

Thẩm Thư Điềm ăn một miếng cơm trắng, hơi híp mắt, mềm như bông nói: "Đại học Z đi."

Đại học Z là trường đại học đứng số 1, số 2 trong cả nước, đội ngũ giáo viên tốt, môi trường đẹp, nổi tiếng khắp cả nước.

Có hàng nghìn hàng vạn học sinh muốn bước vào.

Thi Lâm chớp chớp mắt, đột nhiên nói một câu: "Tả ca, em nhớ hình như anh đã đá nó ra khỏi phạm vi cân nhắc rồi đúng chứ?"

Cậu cười có chút hả hê khi người khác gặp hoạ: "Hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Sống lưng Tả Tư Nam thẳng tắp, nhàn nhạt cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, bàn tay trắng nõn thon dài cầm đũa màu đen trong suốt, trắng đen tương phản với nhau, càng tôn lên đôi tay thon dài đẹp mắt kia.

Hắn chậm rãi cắn một miếng thịt cá tươi ngon, không chút để ý đến, nhai kĩ rồi chậm rãi nuốt xuống, lười biếng ngước mắt lên.

"Không nhớ rõ, vậy đi tới đó."

Cứ như thể đó là một chuyện bình thường đến mức không đáng quan tâm chút nào.

Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, khẽ cau mày, bất mãn nói: "Sao có thể tùy tiện như vậy được? Bất kể là trường học hay chuyên ngành nào, cậu cũng phải cân nhắc thận trọng, chuyện này liên quan đến cả đời đấy."

Tả Tư Nam nhếch lên một ý cười, thật sự là trêu người, lười biếng nói: "Đại học Z không tốt sao?"

Thẩm Thư Điềm gật đầu, mềm mại nói: "Rất tốt."

Đuôi lông mày, khóe mắt Tả Tư Nam đều là ý cười, cười khẽ: "Bây giờ thích."

Thi Lâm cố ý hét lên: "Tả cả, chẳng phải chúng ta đã nói vĩnh viễn không tách ra sao? Không phải đã đồng ý cùng nhau thi đại học C rồi sao?"

Tả Tư Nam khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cậu, khẽ trách mắng: "Đừng làm tôi chán ghét."

Thi Lâm dừng lại, nghẹn ngào.

Trần Ngữ Trúc: "Ha ha."

Vệ Tiêu Kiệt: "Tôi khinh, Thi Lâm, chừng nào cậu mới nhận rõ được địa vị của mình, nhiều lần như vậy, cũng không ngại mất mặt sao."

Thi Lâm bĩu môi, không vui: "Có gì đâu? Không phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau thi đại học C rồi sao? Sao giờ nó đã thành lỗi của tôi?."

Vệ Tiêu Kiệt liếc cậu một cái, chỉ chỉ đầu mình: "Nếu như tôi nhớ không lầm, mỗi lần đều tự cậu lẩm bẩm trong đầu, sau đó đập bàn tự kết luận? Tôi và Thái tử gia đồng ý khi nào?"

Cơm trong miệng Trần Ngữ Trúc đều phun ra ngoài, không khỏi cười lạnh nhìn Thi Lâm, vừa rồi còn tán thưởng lẫn nhau, hiện tại không chút khách khí mà vứt ra sau đầu.

Thi Lâm da mặt dày đã thành thói quen, cũng không cảm thấy mất mặt, còn cảm thấy rất hợp tình hợp lý nói: "Không phải lần nào hai người cũng chưa từng phản đối sao?"

Vệ Tiêu Kiệt trực tiếp đánh cậu cho một cái: "Không để ý tới cậu là sợ cậu giống như oán phụ(*) lải nhải không ngừng, cậu có biết cậu giống như đang ở giai đoạn "thời kì mãn kinh" hay không?"

(*)Ý là người phụ nữ hay ghen.

Thi Lâm: Đột nhiên thấy thế giới có hơi tàn khốc, tôi muốn được yên tĩnh một mình.

Trần Ngữ Trúc thiếu chút nữa muốn phun cơm thì cười sặc sụa.

Thẩm Thư Điềm cũng phá lên cười phì, đôi mắt sáng long lanh như nước, làm lay động lòng người.

Tả Tư Nam nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy tràn ngập bóng dáng cô gái, tràn ngập ý cười say lòng người, hắn cảm thấy có nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ.

Thẩm Thư Điềm cười đủ rồi, ngẩng đầu liền thấy Tư Huệ Uyển đang đi về phía bên này, xung quanh có rất nhiều nữ sinh vây quanh cô ta, cười nói rôm rả.

Tư Huệ Uyển cũng chú ý tới cô, khẽ quay đầu lại.

Bên cạnh Tư Huệ Uyển có một nữ sinh tóc ngắn, vốn đang ngẩng đầu nói có cười với Tư Huệ Diễm, trong nháy mắt lại chú ý đến Thẩm Thư Điềm, ý cười trong nháy mắt biến thành cái trừng mắt tức giận.

Thẩm Thư Điềm: "..."

Nếu như cô nhớ không lầm, hình như cô không biết cô ta, hôm nay hẳn là lần đầu tiên gặp mặt.

Lúc này là thời điểm là căn tin đông đúc nhất, hầu hết chỗ ngồi đều chật kín người.

Tư Huệ Uyển đi đến bàn bên cạnh, cô ta chào hỏi Tiêu Vệ Kiệt và Thi Lâm, ngược lại cố tình không chào hỏi Tả Tư Nam.

Có lẽ là bởi vì Tả Tư Nam đưa lưng về phía cô ta, nghe thấy giọng cô ta vẻ mặt cũng không thay đổi, tầm mắt vẫn dừng lại trên người cô gái bên cạnh, ngay cả động tác cũng không muốn di chuyển.

Vệ Tiêu Kiệt nhìn Tư Huệ Uyển, cười nói: "Thi xong rồi, thành tích chắc hẳn cũng không tệ chứ? Bây giờ chị có thể thả lỏng một chút rồi."

Vệ Tiêu Kiệt vừa rồi xuống tầng cũng không chú ý đến thành tích của Tư Huệ Uyển, nhưng cho tới nay cậu ta đều biết thành tích của cô ta không tệ, lần này đυ.ng phải cũng thuận miệng hỏi một chút.

Bầu không khí trong nháy mắt có chút quái dị, thật ra cũng không có gì, chỉ là vừa rồi ở đại sảnh tầng 1 phát sinh chuyện như vậy, hiện tại nói đến thành tích không thích hợp lắm.

Nhất là đám chị em bên cạnh Tư Huệ Uyển nghe thấy lại càng không.

Hiện giờ còn một vị nhân vật chính nữa vẫn đang ở đây.

Vẻ mặt của đám chị em phía sau Tư Huệ Uyển đều trở nên quái dị.

Tư Huệ Uyển gượng cười, lơ đãng nhìn thiếu niên bên cạnh: "Tôi thi không tốt."

Xong lại không muốn nói tiếp nữa.

"Ách."

Vệ Tiêu Kiệt dừng lại, xấu hổ xoa xoa tóc, thật ra cậu ta cũng giống như nhiều nam sinh khác, tính cách đàng hoàng lại có hơi tùy ý, đối với thành tích cũng không miễn cưỡng lắm, kinh nghiệm an ủi nữ sinh cũng không nhiều.

"Không sao, lần sau cố gắng hơn là được."

Nữ sinh tóc ngắn tính tình vốn đã nóng nảy, lần đầu nhìn thấy Thẩm Thư Điềm đã không vui: "Huệ Uyển lần này chỉ là ngoài ý muốn, không giống như người nào đó, khả năng là cả đời này chỉ có lần này là may mắn, lần sau thì khó mà nói được."

Tư Huệ Uyển khẽ cau mày, muốn ngăn lại đã không còn kịp nữa, lời nói dứt lời liền đi ra.

Lời nói này muốn ám chỉ ai đó rất rõ ràng, chỉ thiếu điều mà gọi thẳng tên người đó ra thôi.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn cô ta, vừa rồi cô cảm thấy, cô gái tóc ngắn này thật sự rất ghét cô.

Vốn dĩ Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm ngồi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong căn tin, chỉ khác nhau ở chỗ sáng tối.

Sau khi Tư Huệ Uyển đi tới, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, ba người này đều là nhân vật được chú ý trong trường, va chạm vào nhau cũng không tránh được tia kịch liệt

Việc chú ý đến thành tích là bản năng của hầu hết học sinh, cho dù không học cùng lớp hay cùng khối nhưng vì chuyện lần trước mà không ít người cố ý chú ý đến thành tích lần này của Thẩm Thư Điềm, lên hay xuống thì xem lúc này là biết.

Chỉ là tất cả mọi người không nghĩ tới tốt như vậy, vừa mới chuyển đến đã giành được vị trí đứng nhất lớp 12.

Mà bị cuốn vào trong đó, một nữ sinh khác đang dương dương tự đắc nói thì đột nhiên mất thăng bằng, ngã xuống, vở kịch này cũng có chút đẹp mắt.

Tả Tư Nam thẳng lưng, xoay người nhìn lại, ngước đôi mắt lạnh như băng lên nhìn về phía nữ sinh kia, giọng điệu như vực sâu lạnh lẽo: "Tiếp tục."

Nữ sinh tóc ngắn kia thấy vậy, sợ tới mức lui về phía sau một bước, lưng đυ.ng phải nữ sinh phía sau.

Trong mắt Vệ Tiêu Kiệt cũng hiện lên vẻ không vui, cậu ta biết đây là nữ sinh đi theo Tư Huệ Uyển, bất mãn nói: "Bên cạnh chị đều là những người như này à?"

Cậu ta vẫn luôn biết vì Tả Tư Nam có quen biết với cậu ta cho nên mới khoan dung với Tư Huệ Uyển, nhưng lòng khoan dung cũng có giới hạn, đặc biệt là khi chạm đến điểm giới hạn của thiếu niên tàn nhẫn này, căn bản là không còn kiêng kị gì đến nửa phần tình cảm.

Sắc mặt của nữ sinh tóc ngắn kia đột nhiên trắng bệch, môi run rẩy.

Cô ta cho rằng mình và Vệ Tiêu Kiệt cũng có thể gọi là bạn bè, dù sao cũng có rất nhiều lần, những lúc lúc Tư Huệ Uyển ở đây, Vệ Tiêu Kiệt nói chuyện với cô ta cũng tính là ôn hoà, nhưng hiện tại, những lời này, không thể nghi ngờ rằng cậu ta đang khinh thường cô ta.

Ý cười ở khóe miệng Tư Huệ Uyển đã phai nhạt dần, những lời này của Vệ Tiêu Kiệt như trực tiếp tát vào mặt cô ta, cô ta mím môi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phỉ chỉ là nghĩ sao nói vậy, cũng không có ác ý gì."

Thẩm Thư Điềm ngước mắt, trong đôi mắt màu hổ phách xuất hiện một tia châm chọc, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ: "Cho nên cậu cũng cảm thấy cô ấy nói như vậy là đúng sao?"

Thẩm Thư Điềm luôn tạo cho cô ta ấn tượng cô là người mềm yếu, nhưng không nghĩ hiện tại sẽ hỏi thẳng ra như vậy, khiến cho cô ra rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Trong mắt nữ sinh tóc ngắn kia đều là nước mắt, Tư Huệ Uyển hít sâu một hơi, do dự, nếu lần này xử lý không tốt, nữ sinh tóc ngắn kia đại khái là sẽ có chút thành kiến với cô ta.

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam liếc qua, khiến cho lòng cô ta thấy vô cùng nặng nề, giọng điệu không còn kiên nhẫn mà tràn đầy sự tàn nhẫn thô bạo: "Nếu cô không quản được chó của mình, tôi có thể quản thay cô."

Không ai dám suy nghĩ ý nghĩa đằng sau câu nói này là gì.

Trần Ngữ Trúc cũng nghiêng người lại, nhìn nữ sinh tóc ngắn bằng ánh mắt châm chọc, cười nhạo nói: "Ai kia, cậu có biết là bộ dạng vừa rồi của cậu đã được tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi không? Cậu xem làm như nào để giữ lấy chủ của mình bên cạnh đi, sao tôi phát hiện đôi mắt kia ngay từ lúc đầu cứ dính lên người Thái tử gia vậy?"

Sắc mặt nữ sinh tóc ngắn kia kinh hãi, hoảng sợ quay đầu lại: "Cậu, cậu nói bậy."

Bộ dạng cà lơ phất phơ hàng ngày của Thi Lâm cũng biến mất, ném đũa trong tay xuống: "Tôi nói này, những lời chị vừa nói, tôi nghe thấy cũng không vui đâu."

Biểu cảm trên mặt Tư Huệ Uyển rốt cuộc cũng không duy trì được, môi căng thẳng tạo thành một đường thẳng tắp.

Bởi vì hiện tại, tất cả mọi người đều đứng về phía Thẩm Thư Điềm.