Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, cử động quai hàm đang bị ngón tay thon dài kẹp chặt.
Cảm xúc mềm mại đột nhiên biến mất, Tả Tư Nam không dùng nhiều sức, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ, cằm dường như sót lại nhiệt độ cơ thể của hắn như có như không.
"À."
Cô mềm mại nói một câu, xoa xoa cằm, đem cảm giác tê dại không được tự nhiên kia xoa đi.
Nói đi nói lại chính là không muốn tham gia. Bản thân cô không muốn tham gia, không có lí do gì mà Tả Tư Nam phải tham gia cả.
Thẩm Thư Điềm nghĩ đến Lục Nhứ, cảm thấy áy náy, hàng mi dài cụp xuống: "Không tham gia thì không tham gia."
Tả Tư Nam cúi đầu uống một ngụm canh, mắt đen cười như không cười mà liếc cô liếc mắt một cái, ý tứ không rõ: "Hi vọng chị có thể kiên trì."
Lời nói vô cùng đơn giản, thanh âm khàn khàn mê người, mang theo tia trêu chọc lòng người.
Nhưng Thẩm Thư Điềm không biết vì sao dường như có cảm giác ớn lạnh từ sống lưng.
Thẩm Thư Điềm sờ sờ cánh tay, không vui mà bĩu môi.
Thẩm Thư Điềm vừa rồi còn cãi nhau với Tả Tư Nam, ăn cơm mặt cũng sắp chôn vào trong bát, bây giờ trong bát chỉ còn mấy cọng rau xanh, cô vô ý thức mà khảy nó rơi ra ngoài, đáng thương vô cùng.
Tả Tư Nam khẽ cau mày, chậm rãi gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của cô, lạnh lùng nói: "Chị tức giận, có bản lĩnh thì tức giận với tôi, chị tự mình chịu đựng thì có tác dụng gì?"
Thẩm Thư Điềm trợn tròn đôi mắt, chợt hiểu ra, đúng vậy, vừa rồi mình trông rất ngốc sao?
Làm hắn tức giận! Giận hắn???
Thẩm Thư Điềm trong đầu suy nghĩ, tròng mắt đáng yêu xoay chuyển, nhìn một lượt đồ ăn trên bàn cơm, cầm lấy cái thìa lớn, không chút khách khí múc một miếng móng heo bỏ vào bát hắn.
Amen, cảm tạ dì Phương hôm nay làm món móng heo.
Thật sự quá xứng với hắn!!!
Đại móng heo!!!
Tả Tư Nam nhìn nửa cái móng heo to bằng miệng bát trong chén, cô gái chống cằm nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Mái tóc của cô khẽ buông xuống, đôi mắt ươn ướt nhìn hắn không chớp, trong mắt long lanh động lòng người, gương mặt trắng nõn, môi đỏ tươi, thuần khiết sạch sẽ.
Vô thức quyến rũ, giống như một nữ yêu tinh.
Khiến hắn có suy nghĩ, muốn ôm chặt lấy cô, gặm nhấm sau đó nuốt chửng cô.
Tả Tư Nam dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, nhắm mắt lại, đem suy nghĩ u ám trong mắt thu lại.
Lại tới nữa, ác niệm này không áp chế được, nó đang ẩn nấp ở địa ngục dơ bẩn nhất.
Lúc này, Tả Kỳ đã trở về.
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ông ta, giây đầu tiên liền không tự giác mà nhìn thoáng qua sau lưng ông ta nhiều lần, không biết phía sau lưng ông ta có đột nhiên xuất hiện người phụ nữ nào hay không.
Nhưng mà không có, chỉ có một mình ông ta thôi.
Chỉ là sau khi xác nhận, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, không biết Tả Kỳ có nhìn ra tâm tư nhỏ của cô hay không.
Thật xấu hổ.
Dì Phương lại cầm ra thêm một bộ bát đũa tới, Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn ông ta, lễ phép chào hỏi: "Bác Tả, bác đã về."
Tả Kỳ trên mặt nở nụ cười ôn hòa, giống như một vị trưởng bối tốt bụng.
Giống như đêm qua chưa xảy ra việc gì, ông ta ngồi xuống, giải thích nói: "Công ty có quá nhiều việc, vừa kết thúc xong bác đã vội trở về."
Không biết có phải Thẩm Thư Điềm ảo giác hay không, nhưng lúc ấy cô tựa hồ nhìn thấy trên mặt Tả Tư Nam xuất hiện sự mỉa mai cùng khinh thường.
Tả Kỳ và Tả Tư Nam cũng có dung mạo giống nhau, nhưng rõ ràng hắn giống mẹ hơn.
Không thể nghi ngờ, Tả Tư Nam là được kết hợp từ tất cả ưu điểm của cả hai người, một bộ dáng vô cùng yêu nghiệt.
Rõ ràng Tả Kỳ so với Tả Tư Nam lớn tuổi hơn rất nhiều, kinh nghiệm phải nhiều hơn mới đúng, nhưng khí thế của Tả Tư Nam không hề thua kém, thậm chí có thể vững vàng đè đầu hơn.
Tả Tư Nam không quan tâm mà ăn cơm, căn bản không đem việc Tả Kỳ trở về để ở trong lòng, thậm chí so với người xa lạ cũng không bằng.
Bầu không khí giữa hai người không thể hài hoà, Thẩm Thư Điềm trong lòng vô cùng bất lực, chỉ biết cười khổ cho qua.
Cô liếʍ đôi môi đỏ mọng, mềm mại nói: "Bác vất vả rồi."
Tả Kỳ đã bắt đầu ăn cơm, nghe thấy vậy liền cười thành tiếng nói: "Không sao, công ty nhiều việc, quen rồi."
Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn gật đầu, chỉ muốn khen thêm vài câu để hòa giải bầu không khí khó chịu này
Tả Tư Nam dời ánh mắt qua, liếc mắt liền có thể nhìn ra tâm tư của cô gái, nhàn nhạt nói: "Không nói nữa, đồ ăn sắp nguội rồi."
"À." Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô không có thói quen cùng Tả Kỳ ăn cơm, lúc trước ông ta không trở về, cô cảm thấy trong nhà như không có sự tồn tại của người này.
Thậm chí hôm nay là lần đầu tiên bọn họ cùng ăn tối với nhau.
Tả Kỳ sao có thể không hiểu ý của Tả Tư Nam, ông ta cố đè nén tức giận, trực tiếp mở miệng nói: "Cuối tuần này ông nội sẽ về."
Đây là muốn sắm vai cha con hiếu thảo.
Tả Tư Nam mi dài khẽ động, khẽ nhếch môi, không trả lời.
Tả Kỳ trán nổi gân xanh, đè xuống tức giận trong lòng, không vui nói: "Nên làm cái gì, nên nói như thế nào, trong lòng con hẳn là hiểu rõ."
Tả Tư Nam cuối cùng cũng nhìn sang, đôi mắt lấp lánh rất giống người phụ nữ kia, hàng mi dài cụp xuống, cười như không cười nói: "Nói ông dẫn về đây một con đàn bà không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, ở trong phòng của mẹ nó làʍ t̠ìиɦ?"
Tả Kỳ ném bát xuống đất, âm thanh loảng xoảng vang lên, dì Phương mau chóng lui xuống phòng bếp.
Tả Kỳ không thích dáng vẻ bình tĩnh này của Tả Tư Nam, ông ta là cha hắn, dựa vào cái gì hắn lại có thái độ này với ông ta.
Nhưng căn bản không thể động vào hắn, có ông nội che chở, không chừng có một ngày kéo ông ta ra khỏi vị trí hiện tại.
Ông ta mỉa mai nghĩ, hắn thực ra là muốn ngồi trên đầu ông ta.
Nhìn bát cơm rớt ở trên đất, ông ta không khách khí nói một câu: "Mày hiện tại muốn xoay người cưỡi lên? Quả thực si tâm vọng tưởng."
Thẩm Thư Điềm cắn đũa, lẳng lặng nhìn Tả Kỳ đi lên lầu.
Thẩm Thư Điềm lo lắng nhìn Tả Tư Nam, ánh mắt ôn nhu khiến hắn muốn bật cười.
Tả Tư Nam chậm rãi buông đũa ra đột nhiên nói: "Sợ sao?"
Thẩm Thư Điềm sửng sốt một chút, hàng mi dài cụp xuống, không ngờ hắn lại chú ý, lẩm bẩm nói: "Có chút."
Tả Tư Nam âm thanh trong trẻo lạnh nhạt: "Không cần phải sợ, tôi sẽ bảo vệ chị."
Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên, nhận thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt đen kia, siết chặt chiếc đũa, bất giác nhếch môi: "Ừm."
Ăn cơm tối xong, Thẩm Thư Điềm liền trở về phòng.
Sắp thi rồi, Thẩm Thư Điềm rất coi trọng kì thi lần này.
Dù sao, không thể nói chuyện xảy ra trên diễn đàn lần trước không ảnh hưởng gì đến cô, không ai muốn vô duyên vô cớ bị dính nước bẩn, cô muốn chứng minh bản thân mình qua kì thi này.
Hôm nay thầy Toán phát bài kiểm tra do giáo viên Nhị Trung tự ra đề, độ khó của đề so với bài thi bình thường cao hơn không ít, nhất là những bài ở mặt sau.
Thành tích của Thẩm Thư Điềm vẫn luôn tốt, nhưng Toán lại là nhược điểm của cô. Những môn khác cô tuyệt đối đứng nhất nhưng Toán thì lại kém nhất. Rất nhiều thầy cô cảm thấy tiếc cho môn Toán của cô.
Hôm nay làm bài thi đặc biệt khó khăn, mặt sau của đề vô cùng khó nhằn, cũng có thể là do trong lòng cô có chút hỗn loạn, cố gắng nửa tiếng đồ mà không giải được.
Cô không khỏi có chút chán nản, ủ rũ không vui. Bài thi này cô dùng 2 tiếng đồng hồ để làm, hiện tại đầu óc chắc không đủ dùng.
Cửa phòng bị gõ, Thẩm Thư Điềm tưởng là dì Phương, tùy ý nói: "Vào đi."
Thẩm Thư Điềm cầm bút tiếp tục tính toán trên giấy nháp, cho đến khi một bàn tay thon dài như ngọc cầm cốc sữa đến trước mặt cô.
Sau đó bài thi trên bàn bị lấy, Tả Tư Nam hơi dựa ở trên bàn học của cô, thản nhiên nói: "Câu 19?"
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tả Tư Nam cất bút và giấy nháp, chỉ liệt kê vài công thức.
Tuy rằng môn Toán của cô không quá giỏi nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đáp án đúng là viết như vậy.
Nhưng bây giờ năm lớp 11 còn chưa được học tới, Thẩm Thư Điềm không khỏi giật mình, kinh ngạc nói: "Sao cậu làm được?"
Tả Tư Nam mắt đen hiện lên một tia ý cười, bình tĩnh nói: "Nghỉ hè lớp 10 đã học xong rồi."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Được rồi, cậu lợi hại.
"Chị tính trong bao lâu?"
"2 tiếng."
Tả Tư Nam khẽ nhíu mày: "Chỉ ngồi tính cái này?"
Thẩm Thư Điềm nghe được trong giọng điệu của hắn lộ ra vẻ không tin, nhất thời thiếu tự tin, lấy bút lại, lẩm bẩm nói: "Ừm"
"Sau này mỗi tối, tôi sẽ dạy kèm cho chị."
"Hả?"
Thẩm Thư Điềm mờ mờ mịt mịt, bị Tả Tư Nam lạnh lùng liếc qua, ủy khuất nói: "Biết rồi."
Tả Tư Nam cũng nhìn thấy sự phiền muộn của cô gái, đôi môi đỏ mọng mím lại, muốn phản bác lại không dám, lại không ngờ lọt vào mắt hắn.
Ánh mắt hắn hơi tối lại, hắn đột nhiên cúi xuống, hơi thở trong trẻo mà bá đạo của người đàn ông bao trùm lấy cô, dán vào vành tai cô: "Chị định cảm ơn tôi thế nào đây? Hửm."
Quá gần.
Thẩm Thư Điềm thấy không ổn, cô đẩy ngực hắn ra, vội vàng mở ngăn kéo, lấy một nắm kẹo sữa hình thở trắng, nhét vào tay hắn: "Cho cậu kẹo."
Tả Tư Nam ngồi dậy, nhìn đống kẹo sữa trong tay, cười như không cười nói: "Kẹo?"
Thẩm Thư Điềm cho là hắn đồng ý, mau chóng gật đầu vô cùng tích cực.
Ánh mắt Tả Tư Nam nặng nề nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên nhếch mép: "Được."
Ngày hôm sau, Thẩm Thư Điềm rốt cuộc đã hiểu được câu hôm qua Tả Tư Nam nói là có ý gì.
Bởi vì cô phát hiện, thật sự có quá nhiều người khi bị cô cự tuyệt nhưng vẫn không có chút nào là nhụt chí mà lại tiếp tục khuyên bảo cô nhất định là sẽ làm được.
Lại một lần nữa bị chặn ở nhà WC, Thẩm Thư Điềm hít sâu một hơi, nâng tay xoa xoa mi tâm, uể oải nói: "Thật ra mấy người nên đi tìm Tả Tư Nam."
Các cô gái nhỏ ban đầu rất hung hăng và khăng khăng đòi cô đồng ý, khi cái tên này vừa được nhắc, tất cả đều đồng loạt co rúm lại.
"Tôi cũng muốn đi, nhưng tôi rất sợ."
"Đúng vậy, nếu có thể chúng tôi đã không tới tìm cô."
"Tôi sợ ngày hôm sau tôi không thể bước chân vào trường học, Thái tử gia thật sự rất đáng sợ."
......
Thẩm Thư Điềm: "..."
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám nữ sinh kia để ra ngoài, liền đυ.ng phải Lục Nhứ đang đứng ngoài WC đợi cô với đôi mắt sáng ngời.
Thẩm Thư Điềm: "..."
Rồi xong.
Thẩm Thư Điềm tức giận đến nghiến răng!
Tâm trạng Lục Nhứ vô cùng vui vẻ, hai người đi tới căn phòng học lần đầu gặp.
Lục Nhứ vui vẻ mà đem túi xách tùy ý ném ở trên mặt bàn, bước chân buông lỏng nói: "Thật tốt quá, Thư Điềm. Quá tuyệt vời, cô biết em có thể làm điều đó, cô chắc chắn không nhìn lầm em."
Thẩm Thư Điềm: "???"
Thẩm Thư Điềm trợn to mắt giải thích: "Cô Lục, Tả Tư Nam cũng không muốn tham gia."
Lục Nhứ lắc lắc đầu khẳng định nói: "Cậu ấy nói vậy là đồng ý tham gia, cô thật sự cảm ơn em. Cảm ơn em giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn mấy tháng qua, tất cả thầy cô giáo ngay cả Hiệu trưởng đều muốn cảm ơn em."
Đợi đã, hai người họ không thảo luận cùng một vấn đề, đúng không?
Lục Nhứ mang trên mặt ý cười không tắt, hứng thú nói: "Nhưng cũng không cần gấp, em chuẩn bị cho kì thi trước đi, sau khi thi xong chúng ta bắt đầu kế hoạch sau."
Đại khái là Thẩm Thư Điềm đang cảm thấy vô cùng mờ mịt, thậm chí còn hoài nghi thính giác của mình.
Lục Nhứ vô cùng thích cô, hiện tại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, nhìn như thế nào cũng thuận mắt.
Sau đó vỗ vỗ bả vai cô, giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: "Cô tin tưởng là không lâu nữa bạn học Thẩm sẽ thay đổi quyết định, nhân tiện bạn học Tả cũng sẽ thay đổi suy nghĩ luôn, cô đối với em là vô cùng tin tưởng."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Kịch bản này hình như sai sai.
Thẩm Thư Điềm trở về phòng học, Trần Ngữ Trúc kéo cô ngồi xuống, nhìn cô đồng tình nói: "Nghe nói cậu lại bị người khác chặn lại ở trong WC."
Chuyện mất mặt như vậy đã lan truyền nhanh rồi??
Thẩm Thư Điềm ủy khuất mím miệng, đôi mắt hổ phách ướŧ áŧ, rất đáng thương "Ừm."
"Thật là thảm quá đi." Trần Ngữ Trúc nói với vẻ thương hại, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Thẩm Thư Điềm mở to mắt, phồng má lên, gương mặt không vui mà quay đầu sang một bên, trông như con mèo nhỏ tức giận mà thở phì phì.
Trần Ngữ Trúc kéo kéo khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm giác trên tay rất tốt, làn da mịn màng tinh tế, làm cho cô bất giác muốn sờ lần nữa.
Thẩm Thư Điềm nhìn qua, dung mạo yêu kiều tinh xảo không chê vào đâu được, đôi mắt hổ phách trong veo nhìn qua, sạch sẽ trong sáng, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Khó trách Tả Tư Nam đối xử với cô khác với mọi người, nếu Trần Ngữ Trúc cô là đàn ông, khẳng định cũng muốn chiếm làm của riêng.
Cô cười híp mắt, đột nhiên thở dài một hơi nói: "Cậu nghe không hiểu ra sao? Ý của Tả Tư Nam chính là hi vọng cậu cũng tham gia, cậu ấy có thể nguyện ý vì cậu mà tham gia hoạt động đó và cậu ấy đem quyết định này giao cho cậu."
Thẩm Thư Điềm sửng sốt.