Chương 47-2

Giọng nói của cậu nói dài gần một phút, còn nhân tiện làm thế nào để cải thiện bầu không khí, như thế nào khi gửi tin đi, phát hiện đầu dây bên kia đã không còn là bạn của mình nữa.

Một dấu chấm than màu đỏ thông báo rằng họ không còn là bạn nữa.

Thi Lâm: “……”

Cậu cảm thấy cậu còn oan uổng hơn cả Thị Kính (theo trung là Đậu Nga, nhưng bên mình cx có oan Thị Kính nên tui để Thị Kính).

Có chuyện gì xảy ra, vì cái gì muốn đối xử với cậu như vậy?

“Thái tử gia xóa Wechat của cậu.” Thi Lâm ôm cổ Vệ Tiêu Kiệt: “Nào, anh em không thể làm điều đó, cùng tao đi uống rượu.” Cậu sụt sịt, vẻ mặt đau khổ.

Vệ Tiêu Kiệt chán ghét, đá cậu ta ra, ghét bỏ nói: “Cút.”

Thi Lâm: “…..”

Toàn bộ tuyệt giao với ông.

Cậu suy nghĩ một chút, mở màn hình điện thoại lên, đã tìm thấy Wechat của Vệ Tiêu Kiệt, thao tác một hồi, đưa cậu ta vào danh sách đen.

Đắc ý đưa tới trước mặt Vệ Tiêu Kiệt cho cậu ta xem.

Sướиɠ!

Vệ Tiêu Kiệt nhìn cậu ta như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.

Thẩm Thư Điềm tiếp tục lau tóc cho Tả Tư Nam như thể Thi Lâm vừa rồi chưa từng gửi tin nhắn đến.

Khi trở lại biệt thự đã là gần một tiếng sau.

Ngay cả quần áo trên người Tả Tư Nam cũng đã gần khô, Thẩm Thư Điềm cúi xuống bế Tướng quân đang lao tới, để Tướng quân cọ mặt cô, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, khẽ nói: “Trước tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh.”

Tả Tư Nam khẽ cong môi: “Vâng.”

Dì Phương cũng đi tới, cau mày nhìn Tả Tư Nam, lo lắng nói: “Thiếu gia, mau đi thay quần áo.”

Tả Tư Nam gật đầu, đi lên tầng hai.

Dì Phương lắc đầu, thở dài một tiếng: “Xung quanh không có chỗ trú mưa sao? Thiếu gia cũng không biết tự chăm sóc mình chút nào.”

Thẩm Thư Điềm sờ mũi, chột dạ mà rời khỏi chỗ dì Phương.

Thẩm Thư Điềm đặt Tướng quân xuống, mở tủ thức ăn cho mèo, đổ thức ăn mèo cho Tướng quân.

Lại mở tủ đồ ăn vặt, lấy cá khô nhỏ.

Tướng quân quả nhiên rất vui, chà xát quanh bắp chân cô hai vòng, mới vui vẻ tột cùng chạy đi ăn.

Tả Tư Điềm kéo một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn nó.

Nhfaaf họ Tề.

Vưu Tịnh về đến phòng khách, bà thuận tay đưa túi xách cho người giúp việc bên cạnh.

Tề Huy đi tới, cười nói: “Chắc là em đói bụng rồi, cơm đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi em, còn làm món cá chua ngọt mà em thích.”

Vưu Tịnh liếc nhìn Tề Huy, cũng nở nụ cười, gật nhẹ đầu.

Kể từ khi bà nhận được thứ đó từ tay Tả Tư Nam, bà cùng Tề Huy thỉnh thoảng tranh cãi về vấn đề này, lần này hai người chính là tranh cãi vào đêm trước khi bà đến bên Thẩm Thư Điềm.

Bà biết Tề Huy đây là có ý làm hoà, bà cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với ông ta, cho nên cũng chấp nhận biểu thị làm hoà này.

Tề Nguyệt Nguyệt cũng đã đi tới, cầm tay Vưu Tịnh lắc nhẹ, được đà nói: “Mẹ, mẹ đi rửa tay đi, con đi lấy cơm cho mẹ.”

Vưu Tịnh mỉm cười đồng ý, Tề Nguyệt Nguyệt không vui khi Vưu Tịnh đến chỗ Thẩm Thư Điềm, nhưng là cô ta hoàn toàn không tìm được lý do hay lập trường nào để ngăn cản.

Bây giờ Vưu Tịnh đã trở lại, cô ta không thể biểu hiện sự không vui của mình, khiến cô ta cảm thấy ấm ức vô cùng.

Nhưng cô ta cái gì đều không làm được.

Tề Nguyệt Nguyệt tình cờ nghe được Vưu Tịnh cùng Tề Huy tranh cãi, kế hoạch giành lấy ngôi nhà từ Thẩm Thư Điềm dường như đã bị phá hỏng hoàn toàn.

Vưu Tịnh là lợi thế duy nhất ở chỗ Thẩm Thư Điềm, nhưng là Vưu Tịnh lúc này cố tình đứng về phía Thẩm Thư Điềm, cô ta không biết tại sao Vưu Tịnh đột nhiên thay đổi chủ ý.

Lần trước cô ta còn muốn thuyết phục, nhưng là bị Vưu Tịnh cương quyết từ chối.

Có lẽ là vì tức giận sau cuộc tranh cãi với Tề Huy, bà lúc ấy đối với Tề Nguyệt Nguyệt thực sự rất không khách khí, Tề Nguyệt Nguyệt rất buồn lại rất không cam lòng.

Ba người ngồi trên bàn ăn cơm, suy nghĩ của Vưu Tịnh vẫn đặt chỗ Thẩm Thư Điềm, ăn cơm cũng không cảm thấy ngon miệng.

Bà khuyên bảo Thẩm Thư Điềm rằng yêu đương không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc học tập, nhưng là cách giải quyết của bà cũng không tốt hơn chút nào, bà để cô một mình ở đó, một mình đối mặt với những chuyện này.

Bà mím môi, động tác ăn cơm cũng chậm lại.

Tề Huy gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của bà: “Làm sao vậy? Là Thư Điềm xảy ra chuyện gì sao?”

Vưu Tịnh không muốn ra chuyện này, chỉ là lắc nhẹ đầu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là có hơi mệt mỏi.”

Tề Nguyệt Nguyệt bĩu môi, điều hiện tại cô ta không hài lòng nhất là Thẩm Thư Điềm hạnh phúc, như thể đồ của chính mình bị đoạt đi rồi.

“Mẹ, chị Thư Điềm ở bên đó không tốt lắm sao? Chị còn không phải cùng anh trai kia ở cùng một chỗ sao? Như vậy truyền ra rất khó nghe đó.”

Những lời này Tề Nguyệt Nguyệt đã muốn nói từ lâu, Thẩm Thư Điềm thà sống ở đó, cũng không muốn đến đây, trong lòng thế nào đừng tưởng cô ta không biết.

Vưu Tịnh vốn đã phiền lòng về vấn đề này, bây giờ Tề Nguyệt Nguyệt lại nói lần nữa, thêm nữa ác ý trong lời nói căn bản không che giấu chút nào.

Nụ cười trên mặt bà toàn bộ tiêu tan, lạnh lùng nói: “Nguyệt Nguyệt, im miệng!”

Thẩm Thư Điềm đi qua bên đó là nguyện vọng của ông nội Thẩm, chuyện này mỗi lần nghĩ đến đều khiến bà như bị tát vào mặt, bà vừa hổ thẹn vừa bất lực.

Bị Vưu Tịnh mắng như này, Tề Nguyệt Nguyệt tủi thân đến hốc mắt đều đỏ lên: “Mẹ, mẹ sao lại nói con như vậy?”

Tề Huy cau mày, giọng nói có chút không hài lòng: “Tịnh Tịnh, Nguyệt Nguyệt cũng là có ý tốt.”

Vưu Tịnh đặt đũa xuống cái bộp: “Này là giống có ý tốt hả? Điềm Điềm là chị gái con bé, như vậy hợp lý sao?”

Đầu óc bà rối bời, Thẩm Thư Điềm không làm bà yên lòng được, đến khi rời đi hai người vẫn căng thẳng khiến bà rất phiền lòng. Bà cũng quan tâm Tề Nguyệt Nguyệt, nhưng là bây giờ đã không còn chút tâm sức nào để ý đến nữa.

Thẩm Thư Điềm mới không phải chị gái cô ta, Tề Nguyệt Nguyệt đột nhiên đứng dậy, muốn hét lên nhưng rốt cuộc lại không có lá gan đó, buồn bã chạy đi, cơm cũng không muốn ăn nữa.

Tề Huy: “Nguyệt Nguyệt!”

Vưu Tịnh lần nữa cầm đũa lên, nhìn Tề Huy đuổi theo, mím môi, cúi đầu xuống ăn cơm.

Bà chợt cảm thấy có chút vô vị.

Thẩm Thư Điềm nhận được cuộc gọi của Vưu Tịnh khi Tướng quân đã ăn được hơn nửa, cái đuôi thỉnh thoảng ngoe ngoảy, rất đáng yêu.

Thẩm Thư Điềm ánh mắt tối sầm lại, liếc nhìn Tướng quân ăn ngấu nghiến, cầm điện thoại đẩy cửa đi đến sân.

Không khí sau cơn mưa có chút lạnh, nhưng là thổi tới trên người thật sảng khoái, dường như có thể thổi tan sự bực tức trong lòng.

Thời điểm hai người tách ra bầu không khí thực sự không tốt, cô cũng có thể đoán được Vưu Tịnh gọi điện thoại này có mục đích gì.

Giọng nói của Vưu Tịnh thực nhẹ nhàng: “Bé Điềm, mẹ đã về đến nhà rồi.”

Thẩm Thư Điềm đi dọc theo con đường nhỏ, ngón tay chạm nhẹ những chiếc lá xanh mướt, những giọt sương rơi xuống, chạm nhẹ trên mặt đất: “Vâng, vậy thì tốt rồi ạ.”

Từ sau khi Vưu Tịnh cùng Thẩm Thư Điểm tách ra, tâm trí vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, bà như cũ kiên định với ý kiến của bản thân.

“Bé Điềm, hôm nay mẹ có phần nóng nảy, nhưng mà không phải không có lý do, mẹ không chỉ hy vọng con có thể toàn tâm toàn ý thi đại học, mà cũng bởi vì mẹ không muốn con đau lòng.”

Thẩm Thư Điềm ngồi trên xích đu, dùng một chút lực trên chân và nhẹ nhàng lắc lư: “Con biết.”

Vưu Tịnh: “Con tuổi này còn nhỏ liền cảm thấy tình yêu quá đơn giản, nhưng làm sao có thể dễ dàng giải quyết những vấn đề bên trong đó rất nhiều, lại là thời điểm quan trọng, con cảm thấy bọn con bây giờ ở bên nhau, sau này vẫn còn có thể ở bên nhau đến mức nào?”

Thẩm Thư Điềm rũ mắt xuống.

Vưu Tịnh: “Bé Điềm, con không thể chỉ suy tính trước mắt, con hẳn là nên suy xét nhiều thứ, con nên cân nhắc kỹ được mất trước sau. Tư Nam không phải không tốt, nhưng mẹ cảm thấy thằng bé không đáng để con mạo hiểm như vậy. Con cũng sắp trở thành sinh viên năm nhất rồi.”

“Con biết.” Thẩm Thư Điềm im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Nhưng mà mẹ, cho dù sau này thật sự không thể ở bên nhau, con cũng không để tâm.”

Vưu Tịnh đột nhiên cứng đờ người.

Thẩm Thư Điềm nhìn bầu trời đêm đen kịt, chỉ có một vài ngôi sao rải rác trên đó, giọng điệu của cô thật bình tĩnh.

“Con nghiêm túc đấy, cho dù sau này thật sự chia tay, con cũng không quan tâm.”

Cô dừng lại một chút: “Con không muốn hối hận.”

Vưu Tịnh trầm mặc hồi lâu, hai người không gian thật yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng họ đều biết đối phương không có cúp điện thoại.

Cổ họng Vưu Tịnh khô khốc: “Nếu là quyết định của bé Điềm, mẹ chỉ có thể ủng hộ con.”

Cúp điện thoại hồi lâu, Thẩm Thư Điềm đặt điện thoại lên bàn đá bên cạnh, âm nhạc dịu êm vang lên, lấp đầy trong màn đêm.

Thẩm Thư Điềm từ xích đu đu lên xuống, tay chân linh hoạt mà trèo lên cây.

Chà, tay chân cũng khá linh hoạt.

Cô trong lòng kỳ thực có một chút bướng bỉnh, Vưu Tịnh có lẽ không hiểu, cô lúc nhỏ ở trước mặt bà bao giờ cũng ngoan ngoãn vô cùng, chỉ vì sợ bà không thích cô.

Nhưng ông nội biết cô cũng có một mặt ham chơi, ví dụ biết cùng bạn nhỏ khác đi bờ sông bắt cá, mùa hè ông nội ở dưới cây tận hưởng bóng mát, cô thì trèo lên cành cây và hát.

Thẩm Thư Điềm bắp chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, Vưu Tịnh có lẽ không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đưa ra quyết định như vậy.

Có tiếng bước chân đi về phía cô, cô híp mắt nhìn sang, trong đôi mắt trong veo dưới ánh đèn hiện lên một nụ cười rạng rỡ động lòng người.

Tả Tư Nam đôi mắt đen láy nhìn sang, con ngươi đột nhiên mở to, bước chân tăng tốc độ chạy đến.

Thẩm Thư Điềm chớp mắt: “Đứng lại!”

Người con trai bước chân dừng lại.

“Em thích chị?”

Người con trai im lặng: “Thích.”

“Muốn làm bạn trai của chị?”

Người con trai mi dài nhấp nháy: “Muốn.”

“Vậy em theo đuổi chị nha.”

Người con trai li3m môi, khàn tiếng: “Theo đuổi chị.”