Thẩm Tư Điềm cắn cắn ống hút, gương mặt khẽ đỏ lên vì ngại ngùng, hàng mi dài không ngừng chớp chớp.
Có lẽ hai ngày này đã phải chịu k ích thích khá lớn, cô đã có chút miễn dịch, nên hiện giờ không mấy bất ngờ.
Không thể nói rõ đây loại cảm giác gì, ngược lại có chút ngại ngùng, chỉ là con đường mà hai người họ đi đúng là quá thu hút ánh nhìn.
Thẩm Thư Điềm mắt nhìn thẳng mím mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Rất khẽ.
Nhưng cậu vẫn có thể nghe được.
Cậu gật đầu xác nhận.
Bước chân Tạ Tư Nam khựng lại, hơi hơi nghiêng đầu, trong đầu nghĩ chắc hẳn là cô ấy không chịu được nhất định sẽ xem như cậu không có ở đây hoặc là đã sắp không nhịn nổi mà đang mắng thầm cậu.
Nhưng cậu không hề nghe thấy cô nói một lời nào, cô chỉ ngồi đó lắng nghe.
Cô âm thầm vươn chân mình đến địa bàn của cậu rồi đạp một cái thật mạnh vài chân cậu.
Suy nghĩ đó khiến mắt của cậu sáng nên, vẻ u ám do phải rời giường quá sớm giữa hai đầu *** mày bởi vậy mà đã tiêu tán đi.
Thẩm Thư Điềm trở về phòng học, Trần Ngữ Trúc vẫn không thay đổi, một khi đã để mình thư giãn thì trong đầu cậu ấy chắc chắn không có chỗ cho bài tập về nhà, cho nên giờ mới đang loay hoay với đống bài tập về nhà.
Chuông kết thúc tự học vừa vang lên thì đống bài tập về nhà vừa lúc đã làm xong. Trần Ngữ Trúc lắc lắc cổ tay đã ê ẩm của mình, nằm nhoài trên bàn yếu ớt nói: “Cuối cùng cũng xong.”
“Điềm Điềm, cậu có biết hôm qua tớ đã nhìn thấy gì không? Hôm qua sau khi cuộc họp hôm qua kết thúc, tớ đã đυ.ng phải Liễu Trăn đang đứng ở chỗ tượng Khổng Tử đó, tớ còn thấy thầy ấy đang bị thương hơn nữa không hề nhẹ.”
“Hửm.” Thẩm Thư Điềm li3m li3m môi, đột nhiên không biết mình nên có phản ứng gì.
Trần Ngữ Trúc xoa xoa cổ tay: “Tối hôm qua tớ không chú ý thấy thầy ấy đang chụp ảnh, từ góc độ hôm qua của tớ, tớ cũng không chắc có đúng hay không nhưng cũng có khả năng là tớ đã nhầm. Tớ đến hỏi xem thế nào thì lại bảo vô ý đυ.ng phải người khác. Thầy ấy nghĩ tớ là đồ ngốc sao, cái bộ dạng đó của thầy chắc chắn là bị người ta đánh.”
Thẩm Thư Điềm không biết mình nên phản ứng như thế nào, cúi đầu viết linh tinh vào tờ giấy nháp, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
Trần Ngư Túc không chú ý đến sự im lặng của cô tiếp trục nói: “Liễu Trăn cũng khá đáng thương, thầy ấy cũng đã giúp chụp ảnh cho chúng ta nhiều ảnh như vậy. Không biết ai đã ra tay độc ác như vậy.”
Thẩm Thư Điềm: “…….”
Trần Ngữ Túc nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thư Điềm, còn tưởng là cô không tin, nhấn mạnh: “Thật mà, chỗ đỏ chỗ sưng, rõ ràng chính là đang nói dối tớ. Nhưng rõ ràng hôm qua đến gặp chúng ta thầy ấy vẫn khỏe mà ta?”
Thẩm Thư Điềm mím môi, gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Ngữ Túc chống cằm suy tư nói: “Thầy ấy mới tới Lạc Thành không lâu, cậu cảm thấy ai là người có thù với thầy ấy.”
Thẩm Thư Điềm mặt vô biểu tình nói: “Tả Tư Nam.”
“Thì ra là cậu ấy.” Trần Ngữ Trúc gật đầu, động tác đột nhiên khựng lại. Cô ấy chầm chậm quay đầu, kinh ngạc nói: “Thái Tử Gia?!”
Thẩm Thư Điềm im lặng không nói.
Đây chính là khẳng định.
“Tại sao?”
Thẩm Thư Điềm liếc Trần Ngữ Túc một cái, Trần Ngữ Túc cũng đã hiểu đại khái, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu ấy.
Trần Ngữ Túc nuốt nước bọt: “Cậu không nên đắc tội với Thái Tử Gia đó.”
Thẩm Thư Điềm nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
Trần Ngữ Túc xua xua tay, thuận miệng nói: “Tớ chỉ nhắc cậu trước thôi sao? Lỡ một ngày nào đó cậu lỡ lời nói ra thì chết đó.”
Cô ấy suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Thái Tử Gia nhà cậu rất bá đạo.”
Thẩm Thư Ngữ lười để ý đến Trần Ngữ Túc.
Những tiết học buổi sáng vẫn luôn rất nhàm chán, tâm trí Thẩm Thư Điềm đã trôi dạt đến nơi khác, các bài đều có vài lỗi sai nhỏ.
Trần Ngữ Túc đang trao đổi sửa bài với Thẩm Thư Điềm. Cô ấy vui tươi hớn hở nói: “Điềm Điềm cậu đang nghĩ đến người con trai nào sao?”
Vừa nói xong Thẩm Thư Điềm đã cốc một cái vào đầu cô ấy.
Giờ nghỉ trưa.
Trời nóng như thiêu đốt.
Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc tách ra, ra cổng trường Vưu Tịnh đã ở cổng trường chờ được một lúc trong tay cầm một cầm trên tay một chiếc ô màu lam nhạt, trang điểm đơn giản.
Trên tay cầm một cái túi, bên trong chính là quần áo của Thẩm Thư Điềm.
Thấy Thẩm Thư Điềm đã ra, cô cười cười đi đến.
Lần này Vưu Tịnh chọn một nhà hàng Tứ Xuyên, bố trí nhà hàng vô cùng đẹp, trang hoàng tinh xảo.
Thẩm Thư Điềm mới vừa ngồi xuống, không nghĩ đến lại gặp Lục Nhứ và Liễu Trăn.
Đúng là oan gia!
Hiện tại Thẩm Thư Điềm chỉ cần nhìn thấy Liễu Trăn liền cảm thấy rất xấu hổ, tất cả đều tại cô nên Tả Tư Nam mới ra tay với thầy ấy.
Lục Nhứ tự nhiên đi đến chỗ Vưu Tịnh chào hỏi, đại hội ngày hôm qua đương nhiên Lục Nhứ cũng tham gia, nên mới nhận ra Vưu Tịnh.
Liễu Trăn gật đầu với Thẩm Thư Điềm coi như chào hỏi, trên mặt vẫn nở một nụ cười tươi, Thẩm Thư Điềm không nghĩ là anh ta sẽ bỏ qua cho mình.
Cô yên tâm ngồi xuống, cũng cười đáp lại Liễu Trăn đối diện.
“Đúng vậy, hình tượng của Thư Điềm rất phù hợp, nên cháu đã mới mời em ấy làm người mẫu ảnh tuyên truyền cho trường.”
“Đây là con bé lên làm mà, tôi cũng rất vui khi Thư Điềm sẽ tham gia.”
Lục Nhứ cùng Vưu Tịnh tùy ý nói vài câu, sau đó liền cùng rời đi cùng Liễu Trăn.
Vưu Tịnh nhìn thoáng qua thực đơn, tùy tiện gọi vài món rồi đưa cho nhân viên phục vụ đi chuẩn bị.
Bây giờ chỉ còn lại hai người là Thẩm Thư Điềm và Vưu Tịnh.
Thẩm Tư Điềm tự rót cho mình một tách trà, nước trà nóng bốc khói mang theo một ít hương thơm của trà hoà vào không khí.
“Bé Điềm, mẹ nghe nói partner đóng tuyên truyền với con là Tư Nam phải không?”
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu: “Vâng ạ.”
Vưu Tịnh mím môi: “Mẹ biết con từ sau khi tới Lạc Thành cậu vẫn luôn ở cùng cùng Tả Tư Nam, khoảng thời gian sống chung quan hệ của hai con đã đúng là không tệ.”
Thẩm Thư Điềm uống một ngụm trà, bốc lên nhiệt khí mơ hồ trước mắt tầm mắt, cũng mơ hồ Vưu Tịnh khuôn mặt, nàng đặt ở mặt bàn tay nhịn không được moi một chút phức tạp hoa văn.
“Điềm điềm, con hiện tại đã lớp 12 rồi.” Vưu Tịnh do dự một hồi, tiếp tục nói: “ Mẹ cũng từng trải qua cái tuổi như con, cũng biết cảm giác khi đối mặt với nam sinh vừa đẹp trai vừa ưu tú là như thế nào, nhưng mẹ cảm thấy con vẫn lên cẩn thận một chút.”
Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, tay cầm tách trà xém chút nữa đã làm rơi vỡ.
“Tả Tư Nam không giống các nam sinh khách, xung quanh cậu ta không thiếu nữ sinh.” Vưu Tịnh tận tình khuyên bảo: “Mẹ biết bé Điềm rất tốt, nhưng hiện tại con đã là lớp 12, sắp tới còn phải thi đại học, mẹ cảm thấy yêu đương vào lúc này hình như không được thích hợp lắm.”
Thẩm Thư Điềm mím mím môi, yên lặng không nói, có lẽ là không biết nói cái gì.
Vưu Tịnh: “Việc thi đại học lúc này là quan trọng nhất, nếu yêu đương vào làm ảnh hưởng đến việc học thì sao?”
“Sau kì thi đại học các con sẽ tách ra một năm, một năm cũng không quá dài, nhưng đến lúc đó con nhìn lại nó thật sự rất khó khăn.”
“Hoặc là các con đều không vượt qua năm lớp 12 này, vậy tình cảm ba năm qua của các con sẽ thay đổi cuối cùng người đau lòng vẫn sẽ là con.” Vưu Tịnh tận tình khuyên bảo nói: “Điềm Điềm à, mẹ sẽ không hại con. Hiện tại không phải lúc còn nên lãng phí thời gian để yêu đương.”
Thẩm Thư Điềm biết Vưu Tịnh nói đúng.
Nhưng mà……
Lúc này, người phục vụ cũng đã mang thức ăn để lên bàn, thức ăn đều rất phong phú, nhưng Thẩm Thư Điềm lại không có hứng ăn.
Vưu Tịnh mím môi cầm lấy chiếc đũa, phiền não có phải mình nói quá nhiều, bữa cơm hôm nay đều bị bản thân bà làm cho mất ngon.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu an tĩnh ăn cơm, ngẫu nhiên nói một vài câu với Vưu Tịnh.
Cơm nước xong, thời gian cũng không còn nhiều, Vưu Tịnh phải về khách sạn lấy hành lý, sau đó phải đi đến sân bay.
Vưu Tịnh ngồi ở trong xe dáng ngồi duyên dáng yêu kiều, yết hầu có chút chua xót: “Bé Điềm, con có muốn suy nghĩ lại không?”
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, im lặng một hồi rồi lắc lắc đầu.
Vưu Tịnh cúi đầu, vội vàng nói tiếp: “Bé Điềm à, con không thể suy nghĩ lại sao? Hay con cứ suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói cho mẹ được không?”
Thẩm Thư Điềm nhìn về hướng chiếc xe chạy, đá đá hòn đá dưới chân, đi về phía trường học.
Trong tiết học thứ hai của buổi chiều, Lục Nhứ và Liễu Trăn cùng tới tìm Thẩm Thư Điềm, còn có Tả Tư Nam lười biếng đi ở phía sau.
Hôm nay tâm trạng của cậu có vẻ không tệ, làm cho bầu không khí xung quanh cũng trong lành đi không ít, khoé miệng cậu từ lúc đầu đến nay vẫn luôn treo một nụ cười nhạt.
Thẩm Thư Điềm nhìn anh một cái, sau đó chầm chậm mà thu hồi cậu mắt của mình nhìn về phía hai người Lục Nhứ và Liễu Trăn.
Lần này là buổi diễn tập trước, cho nên không đơn giản là gọi hai nhân vật chính, Lục Nhứ có lẽ đã đoán trước được nên Liễu Trăn cũng bị lôi đi.
Lục Nhứ cùng Liễu Trăn đi ở phía ở, Thẩm Thư Điềm cùng Tả Tư Nam đi ở phía sau.
Tả Tư Nam rũ mắt, phát hiện hôm nay cô yên tĩnh lạ thường.
Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng hôm nay của cô không tốt, cậu hơi nâng mi, nghĩ đến vừa nãy ban bọn họ hình như đang phát điểm thi toán học.
Cậu dịu giọng nói: “ Điểm toán không tốt à?”
Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, giọng mềm mại vang lên: “Không phải.”
“Dì Vưu phải về nên không vui?”
Thẩm Thư Điềm gật đầu lung tung.
Tả Tư Nam cũng không biết nên làm thế nào, ấn tượng của cậu về Vưu Tịnh không quá tốt, từ ông nội Tả cậu đã biết được sự lựa chọn ích kỷ năm xưa của bà.
Không có gì đáng trách, nhưng lại làm bị thương người con gái của cậu.
Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn về phía bên kia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tả Tư Nam cũng không nên tiếng làm phiền cô.
Buổi luyện tập lần trước đã hoàn toàn thất bại, bây giờ đã là buổi chiều, trời nắng nóng đến hoa cũng phải héo rũ.
Lục Nhứ và Liễu Trăn quyết định hay dứt khoát đến thư viện chụp ảnh.
Trong thời gian này, thư viện trường học sẽ không mở cửa, nhưng bởi vì bọn họ muốn chụp ảnh tuyên truyền nên Lục Nhứ rất nhanh đã lấy được chìa khoá.
Bốn người đi tới thư viện, từng hàng cao kệ sách được sắp xếp gọn gàng, thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm.
Lục Nhứ kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm bừng sáng cả không gian.
Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm không phải làm cái gì cả, Lục Nhứ cũng không dám làm quá với người khác.
Nam sinh lười biếng dựa vào kệ sách tùy tiện lật vài trang, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào người nam sinh lại càng làm thêm thu hút mọi người xung quanh với vóc dáng cao cùng khuôn mặt ưu tú.
Cô gái xinh đẹp bước đi tinh tế từ đầu bên kia giá sách đi đến, cô nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
Cuốn sách cậu cầm trên tay là cuốn sách cô đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Nam sinh nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình, cậu nhàn nhạt ngước đôi mắt tràn ngập ý cười đẹp đến mê người cậu ôn hòa nói: “ lBạn học, cậu đang tìm cuốn sách này sao?”
Thẩm Thư Điềm sửng sốt.
Bởi vì Tả Tư Nam nói không giống những gì có trong kịch bản câu đó phải là: “Cậu cảm thấy có đẹp không?”
Giọng nói khàn khàn, chơi đùa, khoa trương.
Kỳ thật không đúng lời thoại cũng không sao cả đến lúc đó sẽ hậu kỳ âm thanh cùng hình ảnh đọc lời thoại chỉ cần khẩu hình miệng mà thôi.
Cảnh quay này được quay từ xa, nên Liễu Trăn và Lục Nhứ đứng ở khá xa nên không nghe được Tả Tư Nam đang nói cái gì.
Thẩm Thư Điềm thất thần, Liễu Trăn hô cắt, làm lại một lần nữa.
Bọn họ cũng không ngại, dù sao cũng là lần đầu tiên, Thẩm Thư Điềm mắc lỗi cũng là chuyện bình thường, lần sau có thể làm lại tốt hơn.
Thẩm Thư Điềm hiểu vừa rồi Tả Tư Nam biết tâm trạng cô không tốt nên muốn làm cô vui vẻ hoặc là rời đi sự chú ý của cô.
Sau đó lại quay vài lần, Lục Nhứ bỗng nhiên có điện thoại là người thầy phụ trách cho kỷ niệm ngày thành lập trường có chuyện muốn nhờ, có hạng mục đã xảy ra vấn đề muốn cô ấy phải nhanh chóng đi qua đó xem.
Lục Nhứ và Liễu Trăn đều đồng ý trở đó ngay, hai người tùy tiện nói tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.
Thư viện lại trở nên trống trải, chỉ còn lại có bọn họ hai người.
Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Tư Nam, do dự nói: “Chúng ta cũng đi thôi nhỉ.”
Nhưng cô chỉ mới xoay người đã bị Tả Tư Nam ôm eo để cô ngồi lên bàn tự học, dịu dàng nói: “Vì sao lại không vui, nói cho em biết.”
“Chị nói đi, em nhất định sẽ dỗ chị.”