Chương 44

Thẩm Thư Điềm rất căng thẳng, lòng bàn tay áp vào mu bàn tay, hơi nóng truyền đến người cô. Cô không nghe lọt bất kỳ câu nào của hiệu trưởng ở đằng trước. Không rút tay ra được, cô mím môi, nhỏ giọng bất đắc dĩ: “Em lại nghĩ tới cái gì?”

Tả Tư Nam thì thầm hai từ.

Nhẹ nhàng, giống như nó phải vậy.

Váy cưới.

Khuôn mặt Thẩm Thư Điềm đột nhiên đỏ lên. Cô lo lắng bị camera chụp được, chỉ có thể liều mạng cúi thấp đầu xuống, muốn che giấu khuôn mặt nhỏ của mình.

Khi quay đầu nhìn sang bên kia, đột nhiên từ khoé mắt nhìn thấy ánh mắt Vưu Tịnh, trong lòng cô run lên, bàn tay theo bản năng nhéo nhéo ngón tay thon dài của cậu.

Tả Tư Nam cuối cùng cũng buông tay ra, cậu nhàn nhã giơ tay, hờ hững cụp mắt xuống, nơi đó rõ ràng để lại hai cái dấu.

Cô xấu hổ mà cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào bài diễn thuyết, khuôn mặt non mịn hơi căng thẳng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, thân hình cũng thẳng tắp, làm bộ không thân quen với cái con người ngồi bên cạnh.

Thậm chí tay phải cũng đặt lên bàn, nắm chặt bài diễn thuyết để tránh bị cậu nắm tiếp.

Ngược lại, càng khiến cậu cảm thấy rộn rạo.

Đương nhiên, Thẩm Thư Điềm không hiểu bây giờ cậu đang nghĩ gì, cô không thể hiểu được Tả Tư Nam làm thế nào mà thay đổi nhanh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, bây giờ cậu ngày càng làm càn, thậm chí không chút kiêng dè.

Thẩm Thư Điềm trong lòng hỗn độn, khi người dẫn chương trình yêu cầu cô lên phát biểu, cô suýt chút nữa không đã bỏ lơ.

Thẩm Thư Điềm sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đặt bài diễn thuyết lên bục giảng và nhìn xuống.

Lớp 12.1 thì ở đằng trước bên tay trái, lớp 12.2 ở giữa trước. Trần Ngữ Trúc kéo Mạnh Hà ngồi cùng nhau, cách Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt cả một dãy.

Thẩm Thư Điềm nhìn qua, một số bạn thậm chí còn vẫy tay để cổ vũ cô, khiến cô không nhịn được mà cười.

Cô gái đứng trên sân khấu mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, bọ váy đồng phục màu chàm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.

Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen, môi đỏ mọng, đôi mắt màu hổ phách. Đôi mắt đó trong sáng khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy tựa như rơi vào một dòng suối tinh khiết có thể nhìn thấy cả đáy, giọng nói mềm mại và hay cực kỳ.

Thẩm Thư Điềm không biết những người bên dưới đang suy nghĩ gì, cô khẽ rũ đôi mi dài xuống, bình tĩnh và trôi chảy đọc to nội dung đã chuẩn bị sẵn.

Tả Tư Nam lười nhác ngả người ra sau, ý cười trong đôi mắt đen, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, nơi dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô.

Vưu Tịnh nhìn Thẩm Thư Điềm với ánh mắt phức tạp. Con gái bà đã tự mình trưởng thành rồi, rực rỡ và nổi bật, mỗi bước đi hành động của con bé đều thu hút sự chú ý của người khác.

Sau bài diễn thuyết xong thì sẽ là phần hỏi đáp, Thẩm Thư Điềm rất bình tĩnh, trả lời các câu hỏi một cách hợp lý, có trình tự rõ ràng, khiến nhiều người biết cô là một cô gái vừa dịu dàng lại vừa thông minh.

Thẩm Thư Điềm trả lời xong, hơi cúi đầu, quay người lại và bắt gặp đôi mắt đầu ý cười của Tả Tư Nam.

Thẩm Thư Điềm chịu đựng, rồi vẫn là không nhìn được bặm môi, cười xấu hổ.

Ngay sau đó đến lượt Vưu Tịnh phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện phụ huynh học sinh. Vưu Tịnh ổn định tinh thần, đứng dậy một cách duyên dáng và điềm tĩnh, bước lên bục phát biểu.

Ngoại hình Thẩm Thư Điềm có phần giống với Vưu Tịnh, khi Vưu Tịnh bước lên sân khấu, phía dưới liền có một số giọng nói bắt đầu bàn tán.

“Chẳng trách sao mà Thẩm Thư Điềm lại đẹp đến như vậy, đây chính là do di truyền mà, thần thái cũng đỉnh nữa.”

“Tớ thấy là, bố cô ấy chắc chắn cũng không phải dạng vừa đâu.”

“Bây giờ chẳng phải đều như vậy à? Khẳng định là trai cinh gái đẹp, con sinh ra đương nhiên là xinh đẹp hơn rồi.”

“Eo ơi, hâm mộ thật đấy.”

“Me too.”

Thẩm Thư Điềm đang ngồi trên sân khấu, khoảng cách rất xa, tất nhiên cô sẽ không nghe được tiếng bàn luận xôn xao này, nhưng dù cô có nghe thấy thì cũng sẽ không để tâm đ ến.

Sau khi đại hội của trường kết thúc, khán giả giải tán một cách có trật tự, con đường đến trường ngập tràn tiếng trò chuyện sôi nổi, đầy sức sống tươi trẻ của lứa tuổi thiếu niên.

Thẩm Thư Điềm đi cùng Vưu Tịnh, Tả Tư Nam cũng rất tự nhiên mà đi theo sau cô.

Ba người đi đến cổng trường.

Vưu Tịnh liếc nhìn Tả Tư Nam, ánh mắt bà loé lên, nhẹ nhàng nói: “Bé Điềm, tối nay con về khách sạn với mẹ được chứ?”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn Vưu Tịnh, không thể không nhìn Tả Tư Nam, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Thẩm Thư Điềm quay người lại, khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cô được phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp dưới ngọn đèn đường vàng mơ hồ, khiến cô càng thêm lộng lẫy.

Giọng nói thánh thót của cô theo gió đêm truyền đến, rất nhỏ nhẹ, dặn dò: “Em trở về nhất định phải cho Tướng Quân ăn, chị đêm nay không về, em có thể cho nó thêm một miếng ức gà đông lạnh.”

Thẩm Thư Điềm dừng một lát, chậm rãi nói: “Nếu em không muốn, em để cho dì Phương cho Tướng Quân ăn nhé.”

Tả Tư Nam nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Em biết rồi.”

Lại bổ sung thêm một câu: “Em sẽ cho nó ăn.”

Thẩm Thư Điềm nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy bàn tay nhỏ với cậu và nhanh chóng nói: “Tạm biệt nhé.”

“Ừm.”

Ba người tách ra, Thẩm Thư Điềm đi theo đằng sau Vưu Tịnh, lại lén quay đầu liếc nhìn, Tả Tư Nam vẫn đứng đó nhìn cô. Cô lại vẫy tay tạm biệt cậu lần nữa, rồi mới đuổi theo Vưu Tịnh.

Dù chỉ chia xa một đêm, nhưng không hiểu sao cô thật sự cảm thấ không quen.

Vưu Tịnh quay đầu nhìn thoáng qua, nâng khoé miệng, lại cười nói: “Bé Điềm, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Thư Điềm siết chặt cặp sách của mình, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Vưu Tịnh đón một chiếc taxi, Thẩm Thư Điềm lên xe ngồi rồi. Vưu Tịnh báo địa chỉ khách sạn cách trường trung học số hai không xa, xe chậm rãi tiến về phía trước.

Vưu Tịnh thắt dây an toàn cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Tướng Quân là gì vậy?”

Thẩm Thư Điềm ôm cặp sách vào lòng: “Tướng Quân là một con mèo trắng, trước đó là mèo hoang, sau này tình cờ con liền nuôi nó.”

Vưu Tinh cười nói: “Nó trông như thế nào, hẳn là rất đáng yêu nhỉ? Con có tấm ảnh nào có thể cho mẹ xem không?”

Thẩm Thư Điềm hơi sửng sốt, cô có thể nhận ra Vưu Tịnh đang cố gắng tìm một chủ đề, cô gật đầu, lấy điện thoại trong cặp sách ra và mở album ảnh.

Kể từ khi nuôi Tướng Quân, Thẩm Thư Điềm thường xuyên chụp ảnh hơn rất nhiều. Cho dù chỉ là một cái ngáp đơn giản, cô cũng chụp lại vài tấm. Thế cho nên hiện tại chỉ cần để Tướng Quân phát hiện Thẩm Thư Điềm chụp ảnh nó thì nó đều biết tạo dáng cho cô chụp.

Chỉ là không xem không biết, bây giờ cô mới phát hiện có những lúc chụp Tướng Quân thì Tả Tư Nam thỉnh thoảng sẽ lọt vào khung hình.

Tướng Quân và Tả Tư Nam, một người một mèo, thường xuyên đấu đá lẫn nhau 24/7, gần như là kẻ thù không đội trời chung. Dù vậy thời gian họ ở bên nhau cũng không ít như Thẩm Thư Điềm nghĩ.

Trên thực tế, cả hai khá hoà thuận với nhau. Tả Tư Nam thậm chí còn tắm cho Tướng Quân, mặc dù lần đó cậu đã bị dính nước khắp người, và bữa ăn nhẹ tối hôm đó của Tướng Quân đã bị cắt bỏ.

Khi có dì Phương ở cùng Tả Tư Nam, Tướng Quân ngày thường thường hung dữ với cậu thì lại rất muốn ở cùng cậu mà không có dính lấy dì Phương.

Vừa lướt đến một bức ảnh, Tả Tư Nam thư thái ngồi trên ghế sô pha xử lý tài liệu, góc nghiêng nghiêm túc dịu dàng, hàng mi dài rậm rũ xuống, trên tay cầm một gói thịt khô đã được bóc đưa đút Tướng Quân ăn, cái tay còn lại vẫn đang đánh máy tính. Tướng Quân vừa nhấm nháp đồ ăn vặt vừa giương đôi mắt xanh lam nhìn cậu.

Bức ảnh này được chụp rất nét, bất kể là độ sáng hay nhân vật chính trong đó đều mang đến cảm giác yên bình và tĩnh lặng, vô cùng hài hoà.

Cô bây giờ đều có chút nghi ngờ, rốt cuộc có phải cô vô tình chụp Tả Tư Nam vào không, hay là…

Thẩm Thư Điềm ngây người một lúc lâu, đương nhiên không có chú ý đến đầu lông mày đang nhíu lại của Vưu Tịnh và ý lạnh trong mắt bà.

Thẩm Thư Điềm cực lực thu lại những suy nghĩ không thể giải thích được và bình tĩnh giới thiệu Tướng Quân với Vưu Tịnh.

Vưu Tịnh nói: “Tư Nam và Tướng Quân ở với nhau cũng thật là hài hòa nhỉ.”

Không thể nghe ra bất cứ điều gì trong giọng nói của bà, lời nói rất nhẹ.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy có điểm gì không đúng, nhưng cô không xác định được điều gì không ổn, liền thuận miệng nói: “Đúng là như vậy.”

Vưu Tịnh muốn hỏi thêm gì đó, lại do dự một hồi, cuối cùng vẫn không có mở lời.

Hiện tại vẫn không vội.

Thẩm Thư Điềm và Vưu Tịnh đã đến khách sạn.

Lúc này cũng không còn sớm, Vưu Tịnh về tới khách sạn, bà không chờ nổi nữa mà lấy từ trong vali ra mấy bộ quần áo, tất cả đều là bà tự mình đi mua.

Vưu Tịnh cầm lấy một chiếc váy màu xanh nhạt, kích động nói: “Bé Điềm, con đi thử bộ này đi, mặc vào nhất định rất đẹp.”

Thẩm Thư Điềm biết Vưu Tịnh đang cố bù đắp cho cô, bởi vì bà thấy có lỗi với cô.

Thẩm Thư Điềm gật đầu, treo cặp sách ngăn ngắn, mang quần áo vào phòng tắm.

Vưu Tịnh quả thật có mắt thẩm mỹ nên chọn quần áo rất tốt, mỗi bộ quần áo với phong cách hoặc là tiểu thư, hoặc là tinh nghịch không thì là tươi mát.

Đối với Thẩm Thư Điềm thích hợp vô cùng.

Vưu Tịnh rõ ràng cũng rất hài lòng, năm đó khi Thẩm Thư Điềm, sinh ra, bà muốn nuôi dạy cô thành một công chúa nhỏ và cho cô ăn mặc thật đẹp.

Không nghĩ tới cuối cùng, bây giờ khoảng cách giữa hai mẹ con lại xa cách đến như vậy, bà biết không thể trách ai khác ngoài chính bản thân mình.

Càng nghĩ đến, trong lòng bà càng thêm đau lòng hơn.

Thẩm Thư Điềm không biết suy nghĩ của bà, sau khi thay quần áo xong thì cô liền vào phòng tắm tắm rửa, nhưng trong lòng vẫn vô thức trống rỗng.

Cô cũng không biết khi nào mình và Vưu Tịnh ở chung với nhau lại khó xử như vậy. Nhưng mà có lẽ một phần là do cô đã trưởng thành hơn rồi, cô không còn cảm thấy bị bỏ rơi như trước nữa.

Thẩm Thư Điềm tắm xong rồi từ phòng tắm bước ra, từ trong cặp sách lấy ra sách bài tập, cho dù tối nay đại hội trường, giáo viên ngày mai chữa bài tập cũng không ít hơn, giao bài tập về nhà cũng sẽ như vậy.

Thẩm Thư Điềm cầm bút, yên tĩnh mà bắt đầu làm bài tập.

Trong biệt thự nhà họ Tả.

Đèn chùm tràng hoa thuỷ tinh trong phòng khách sáng rực, cảnh tượng căn phòng to rộng thực rõ nét.

Tả Tư Nam lười biếng nằm trên sô pha, thân hình cao gầy và săn chắc chiếm gần hết ghế sô pha, âm thanh lớn trong TV từ xa vọng lại, Tướng Quân thì nằm trên bàn trà, đầu gối lên đ ĩa trái cây, nghiêng đầu xem con báo sắp sửa đi săn mồi trong TV.

Tả Tư Nam nhắm mắt lại, đôi mắt đen bất giác liếc nhìn cảnh tượng con mèo đang leo trèo.

Thông thường sau bữa ăn, lúc Thẩm Thư Điềm lười biếng nhất, cô sẽ ngồi trên thảm và trêu chọc Tướng Quân bằng gậy trêu mèo hoặc quả bóng lông.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, khi cậu xử lý tài liệu rắc rối, cậu luôn quen với việc thỉnh thoảng liếc về phía đó, nụ cười rạng rỡ và quyến rũ của cô luôn có thể khiến thần kinh căng thẳng của cậu được thả lỏng.

Nhìn vào các câu từ chi chít cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chỉ là mỗi lần cô đều chơi đến thực vui vẻ, căn bản là không chú ý đến ánh mắt của cậu.

Thói quen thật là một thứ đáng sợ, đặc biệt là đối với cô, hiện tại mới chỉ một đêm thôi mà cậu đã không quen rồi.

Xem ra đến cùng vẫn là trói cô ở bên cạnh đi.

Trong đầu thoáng qua những lời dặn dò của cô lúc ở cổng trường, cậu khẽ chậc lưỡi, chậm rãi nâng người lên, dùng ngón tay thon dài xoa mái tóc đen, đôi chân trần trắng nõn đi về phía tủ đồ ăn vặt của Tướng Quân.

Tướng Quân quay đầu lại, lập tức nhảy dựng lên, tung tăng mà đi theo.

Khi tối nay Tả Tư Nam trở về, Tướng quân vụt chạy nhanh ra, nhìn ngó xung quanh, không tìm thấy bóng dáng Thẩm Thư Điềm, nó thậm chí còn hướng Tả Tư Nam dò xét.

Bất quá lần trước Thẩm Thư Điềm cùng Tả Tư Nam liền mấy ngày không trở về, nó vẫn còn có chút kinh nghiệm, chưa kể nó thực sự có cảm giác ỷ lại vào Tả Tư Nam, vì vậy lần này Tả Tư Nam trở về thì nó khá yên tâm.

Nhìn thấy Tả Tư Nam đi đến tủ đồ ăn vặt, nó nhịn không được liền đi theo cậu, nơi đó có cá khô nhỏ, ức gà nhỏ, thịt bò khô,…

Vừa mở tủ ra, Tướng quân liền lao tới, ngậm lấy cá khô nhỏ rồi.

Nhưng ngay sau đó, đã bị người bên cạnh lạnh lùng cướp trở về, sau đó thay bằng thịt ức gà, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ cô giao phó.

Lạch cạch một chút, không quan tâm Tướng quân đang oán giận mà đóng tủ, mở gói thịt gà, mắt đen nhìn Tướng quân như thể nó có muốn ăn hay không.

Tướng quân theo phản xạ muốn giơ móng vuốt, nhưng khi nhìn Tả Tư Nam định mở tủ ra cất trở về, nó chạy nhanh tới mà kêu meo meo.

Bỏ đi, đêm nay vẫn là không có cá khô, thứ này vẫn có thể chấp nhận được, nó ngậm lấy mà gặm.

Lúc Thẩm Thư Điềm làm xong bài tập đã là 11 giờ rưỡi tối rồi, cô tiện tay mở điện thoại lên, liền nhìn giao diện Wechat thông báo tin nhắn của Tả Tư Nam gửi đến lúc hơn 10 giờ.

[Ngủ rồi?]

Từ sau khi Thẩm Thư Điềm lên lớp 12, bình thường khoảng 11 giờ là cô đi ngủ, đêm nay muộn một chút, mải mê viết bài, cũng không để ý, bây giờ đã 11 giờ rưỡi rồi.

Cô dụi đôi mắt buồn ngủ, vỗ nhẹ gương mặt, nghĩ một chút, vẫn là gửi đi một cái tin nhắn.

[Mới vừa làm bài tập xong.]

Ngay khi điện thoại Tả Tư Nam sáng lên, cậu dùng ngón tay thon dài chậm rãi gõ mấy chữ lên màn hình, sau đó lại xoá bỏ, lúc này, cô sớm đã buồn ngủ rồi.

[Ngủ sớm chút đi, ngủ ngon.]

Thẩm Thư Điềm liếc nhìn màn hình, cũng gửi lại một tin.

[Ngủ ngon.]

Thẩm Thư Điềm đứng lên, muốn đi rửa mặt một chút, mới phát hiện Vưu Tịnh thế nhưng vẫn còn chưa ngủ.

Vưu Tịnh rất chú trọng đến việc bảo dưỡng nhan sắc và ngủ đủ giấc là rất cần thiết.

Hiện tại bà đang ngồi trên sô pha, nhìn Thẩm Thư Điềm đã làm bài xong, liền cười nói: “Mẹ ngày mai phải trở về rồi, bé Điềm đêm nay ngủ mẹ có được không?”

Thẩm Thư Điềm dừng lại, ngước mắt lên nhìn Vưu Tịnh với ánh mắt phức tạp, Thẩm Thư Điềm mím môi, gật nhẹ đầu.

“Được ạ.”

Vưu Tịnh liền mỉm cười.

Thẩm Thư Điềm đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi đi tới giường lớn trong phòng khách sạn.

Công tắc ở bên Vưu Tịnh, bà liếc nhìn Thẩm Thư Điềm, cô đã trùm chăn ngủ rồi, liền tắt điện.

Trước mắt cô bao phủ toàn là bóng tối, Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, phải mất một lúc cô mới kịp thích ứng với ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, đồ vật trong phòng có thể nhìn thấy bóng mờ ảo.

Thẩm Thư Điềm trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, hít một hơi, nhắm mắt lại, liền muốn ngủ.

Thẩm Thư Điềm rất ít khi ngủ cùng Vưu Tịnh, dù sao thì Vưu Tịnh cũng được gả vào nhà họ Tề từ khi cô còn rất nhỏ, thỉnh thoảng cô được đưa đến nhà họ Tề, Tề Nguyệt Nguyệt cũng sẽ ngủ cùng bọn họ.

Sau này, Thẩm Thư Điềm liền không muốn nữa, cô dứt khoát ngủ một mình.

Giọng nói của Vưu Tịnh vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh: “Bé Điềm, con thấy Tư Nam thế nào?”

Thẩm Thư Điềm tim đập thình thịch, buồn ngủ tiêu tan không ít: “Thì là vậy, khá tốt đi.”

Vưu Tịnh vừa rồi liền muốn nói chuyện với Thẩm Thư Điềm, nhưng là Thẩm Thư Điềm đã đi làm bài tập sau khi tắm xong, vì vậy bà không tiện làm phiền cô.

Thẩm Thư Điềm trở mình ngáp một cái: “Mẹ, con hiện tại thực buồn ngủ, con ngủ đây.”

Vưu Tịnh biết đây là Thẩm Thư Điềm không muốn tiếp tục nói chuyện, những lời bà muốn nói đã bị chặn lại hết ở cổ họng, bà cũng biết rằng hiện tại không còn sớm nữa, Thẩm Thư Điềm ngày mai còn dậy sớm lên lớp.

Vưu Tịnh mím môi: “Vậy con ngủ đi.”

“Vâng.”

Thẩm Thư Điểm nhắm hai mắt lại, nhưng trái tim không nhịn được đập thình thịch, cô điều chỉnh lại tâm trạng một chút, mới lần nữa tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Chuông đầu giường vang lên, Thẩm Thư Điềm dụi mặt vào gối mềm, mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, mới nhớ hiện tại cô và bà đang ở khách sạn.

Vưu Tịnh cũng đã tỉnh, Thẩm Thư Điềm đã dậy rồi đi vào phòng tắm: “Mẹ, người tiếp tục ngủ đi, con phải đến trường sớm.”

“Mẹ không buồn ngủ nữa, mẹ đưa con đi học, cùng nhau ăn sáng nhé.”

Thẩm Thư Điềm từ chối: “Không cần đâu, con sẽ đến nhà ăn của trường ăn.”

Vưu Tịnh mím môi, trầm tư một lúc: “Mẹ bay chuyến ba giờ chiều, buổi trưa chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Thẩm Thư Điềm bởi vì tối hôm qua ngủ hơi muộn, cho nên cô nhịn không được đặt đồng hồ báo thức lùi lại mười lăm phút, hiện tại nhất định phải nhanh chóng đi học thôi.

Thẩm Thư Điềm vội vàng đánh răng, muốn lấy cặp sách nhưng thấy Vưu Tịnh đã thu dọn tốt cặp sách của mình và bà đang chờ cô ở cửa.

Thẩm Thư Điềm nhận lấy cặp sách, tạm biệt Vưu Tịnh rồi nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn, cô đã nhanh chóng bắt được xe.

Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tả Tư Nam ở cổng, chàng trai lười biếng đứng ở cổng trường, quay lưng về phía cô, tư thế lười biếng và tuỳ tiện, rất nhiều học sinh đi tới, đặc biệt là nữ sinh, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người cậu.

Người con trai này ở bất cứ đâu đều mang theo ánh hào quang.

Tả Tư Nam theo thói quen thường ngày, cậu sẽ không đến trường cho đến khi tới giờ học, thế nhưng mà hôm nay cậu đến sớm, thậm chí còn sớm hơn cả cô.

Thẩm Thư Điềm nghĩ thầm cậu ấy chắc đang đợi cô.

Thẩm Thư Điềm bước chân chững lại, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, cũng không gọi cậu mà đi thẳng về phía cậu, chỉ là còn chưa đến gần, Tả Tư Nam đã di chuyển, quay người lại, trong đôi mắt đen quả nhiên nhiễm ý cười.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, mũi chân bởi vì chột dạ mà nhón trên mặt đất, cô xấu hổ mà sờ mũi: “Chào buổi sáng.”

Tả Tư Nam nhếch nhẹ mày: “Chào.”

Sau đó, cầm bữa sáng trong tay đưa đến Thẩm Thư Điềm.

“Cảm ơn nhé.” Không cần phải nói, Thẩm Thư Điềm cũng biết cậu là đặc biệt mang cho cô.

Cô cầm bữa sáng, nhịn không được nói: “Em vừa rồi có phải đã sớm nhìn thấy chị rồi không?” Nghĩ đến bộ dạng nhón chân vừa rồi của mình, cô cảm thấy xấu hổ.

Tả Tư Nam một tay bỏ túi, lắc nhẹ đầu, không tán thành nói: “Em có thể nghe thấy tiếng bước chân của chị.”

Thẩm Thư Điềm dừng một chút, không biết nên phản ứng như thế nào, tựa hồ có chút vui mừng, mím môi, chỉ có thể vô vị nói: “Thật lợi hại đi.”

Cô cụp mắt xuống uống một ngụm sữa đậu nành, khoé miệng không khỏi nhếch lên: “Sao hôm nay em tới sớm như vậy?”

Giọng Tả Tư Nam thực bình tĩnh, cậu thản nhiên nói: “Nhớ chị.”