Chương 39

Thẩm Thư Điềm nuốt nước miếng, nhìn Tả Tư Nam với vẻ tràn đầy lo sợ, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen kia có thêm mấy phần nguy hiểm, đặc lại còn thêm giọng điệu có chút hưng phấn kia, khiến cho cô càng cảm thấy sắp phải đối mặt với tình huống nguy hiểm.

Điên rồi hả? Cái gì cũng dám nói như vậy.

Hơn nữa một vị đương sự khác cũng đang có mặt ở đây, đơn giản mà nói thì giống như đang đưa Thẩm Tư Điềm vào lửa vậy đó.

“Điềm Điềm.”

“Điềm Điềm, cậu có nghe thấy không?”

“Điềm Điềm sao cậu không nói gì?”

Thẩm Thư Điềm sợ hãi, đôi mắt hoảng loạn nhìn đi hướng khác, cũng không dám đối mắt với cậu, chột dạ nói: “Tớ, tớ cảm thấy không ổn lắm.”

Giọng Trần Ngữ Trúc lại chen vào: “Thật sự là Điềm Điềm, cậu rất xinh đẹp. Hay là tớ chụp cho cậu một bức ảnh nhé, đảm bảo cậu xem xong sẽ thích luôn, mặc bộ con thỏ đi, trông rất đáng yêu.”

Mạnh Hà cũng sốt ruột: “Tớ cũng chụp, bộ hồ ly mới đẹp. Điềm Điềm tớ cúp máy trước, cậu đợi chút nhé.”

Nói xong liền cúp luôn điện thoại, Thẩm Thư Điềm cầm điện thoại trên tay, trong đầu trống rỗng, giải thích theo bản năng: “Cậu ấy nói đùa thôi, cậu đừng hiểu lầm.”

Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa tức giận, Thẩm Thư Điềm đứng lên, vội vội vàng vàng mà xỏ dép vào, đầu cũng không ngoảnh lại mà chạy thẳng lên tầng.

Nếu Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hạ thật sự gửi ảnh chụp qua, cô cũng không biết nên nói với Tả Tư Nam như thế nào nữa.

Chẳng lẽ lại bàn luận với một nhân vật chính khác là cô mặc đồ con thỏ đẹp hay là mặc đồ con hồ ly đẹp à?

Chỉ cần nghĩ đến cô đã cảm thấy sự sụp đổ tột cùng.

Phải chạy thật nhanh.

Tốc độ của Thẩm Thư Điềm rất nhanh, giống như con thỏ vậy, Tả Tư Nam chậm rãi dựa về phía sau, một tay đặt lên trên chân, đôi mắt nhìn qua, bóng dáng nhỏ nhắn kia còn có vẻ hoảng loạn như chạy trốn vậy.

Tả Tư Nam cong môi, Thái Tử Phi à…

Bây giờ cậu mà trêu thêm hai câu nữa, chỉ sợ là cô gái sẽ càng ngượng ngùng hơn, nóng giận quá lại sợ là muốn cắn cậu một ngụm mất.

Tướng Quân sớm đã không còn kiên nhẫn chơi đùa với Tả Tư Nam rồi, nếu không phải Thẩm Thư Điềm ở trước mặt nó, thì nó mới lười để ý đến Tả Tư Nam, chứ đừng nói đến việc hợp tác với tên này, lại còn dùng cái gậy trêu mèo nó thích nhất nữa chứ.

Tướng Quân nhe răng ra đòi lại gậy trêu mèo của nó, hung hăng quất một đuôi ở trên tay trái của Tả Tư Nam, sau đó tung tăng mà chạy về phía phòng cô chủ nhỏ sớm đã chạy trốn vì cảm thấy ngại ngùng.

Thẩm Thư Điềm chạy về phòng, cầm lấy con gấu nhỏ sau đó nhịn không được mà vùi đầu vào trong ngực nó, một lúc sau, có tiếng mèo kêu và tiếng móng vuốt như muốn cào nát cánh cửa.

Lỗ tai Thẩm Thư Điềm đỏ bừng, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch, cô cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.

Mấy câu nói đó, rõ ràng giống như cô có ý tứ gì đó với cậu, sau đó muốn quyến rũ cậu.

Nhưng thực sự không phải như vậy, cô nên giải thích như thế nào, để cho cậu không hiểu lầm?

Trong lòng Thẩm Thư Điềm rối bời.

Âm thanh ở ngoài cửa vẫn chưa dừng lại, Thẩm Thư Điềm do dự một lát, sau đó chậm rãi nhấc đôi chân trắng nõn bước tới, lặng lẽ mở cửa.

Sau khi mở cửa cô thấy có một con mèo, cô liếc nhìn một lần nữa, Tả Tư Nam không có đi lên.

May quá.

Cô mở cửa ra một khe nhỏ, để cho Tướng Quân đi vào, sau đó căng thẳng đóng cửa lại.

Thẩm Thư Điềm mở điện thoại, Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà vẫn chưa gửi ảnh chụp qua.

Trần Ngữ Trúc: “Bọn tớ đang cảm thấy cả 2 bộ đều khá đẹp, cho nên bọn tớ quyết định xem xét lại. Bây giờ bọn tớ lại quan tâm một bộ khác, đợi một chút nhé.”

Thẩm Thư Điềm: “Các cậu có biết là lời các cậu tùy tiện nói đã gây cho tớ rắc rối lớn thế nào không?”

Tiếc là Thẩm Thư Điềm cảm thấy ngại ngùng, không dám nói ra chuyện này.

Thẩm Thư Điềm ngã lưng trên giường lớn, rầm rì một tiếng rồi ôm lấy gấu nhỏ, ở trên giường lăn lộn mấy vòng, cuối cùng đem mặt vùi vào trong gối đầu.

Phòng khách, ở tầng dưới.

Âm thanh từ máy tính đặt trên bàn trà truyền đến, Tả Tư Nam thu lại ánh mắt, đứng dậy, chậm rãi đi đến.

Tả Cảnh Long đã đọc qua tất cả tài liệu mà Tả Tư Nam vừa chuyển qua, trong lòng vô cùng vui vẻ, quả nhiên Tả Tư Nam không phụ sự kỳ vọng của ông.

Ông gửi tin nhắn cho Tả Tư Nam, sắp tới Tả thị có một dự án đó là khai phá phòng ốc ở khu Cổ Việt Đông Thành, vừa hay, ông phải đi qua đó khảo sát, muốn để cho Tả Tư Nam đi cùng ông để trải nghiệm trước.

Tả Tư Nam đồng ý, Tả Cảnh Long cũng đã đặt sẵn vé máy bay buổi sáng ngày mai.

Thẩm Thư Điềm cả đêm đều ngủ không ngon giấc, trong mộng đều là Tả Tư Nam lười biếng nở một nụ cười, ôm lấy cô vào lòng, bóp bóp eo, muốn cô làm Thái Tử Phi của cậu.

Giấc mơ này lặp đi lặp lại, nên buổi sáng tỉnh dậy, đầu óc của Thẩm Thư Điềm vẫn cảm giác mơ hồ.

Vì vậy, khi nhìn thấy Tả Tư Nam, phản ứng đầu tiên của cô là lùi về phía sau hai bước, sau đó mới phát hiện đây là hiện thực chứ không phải là ở trong mơ.

Bởi vì nội dung trong giấc mơ, mà Thẩm Thư Điềm càng không dám nhìn thẳng vào Tả Tư Nam. Cô cúi thấp đầu, hàng mi cong dài run rẩy, ngồi ở trên ghế, cô ước bản thân có thể tự cuộn thành một quả bóng nhỏ.

Tả Tư Nam đưa mắt nhìn cô, cho rằng cô đang ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Thư Điềm li3m li3m môi dưới, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm thư Điềm liếc mắt nhìn cậu một cái, khuôn mặt cậu bình tĩnh, giống như thể không để ý chuyện ngày hôm qua.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?”

Tả Tư Nam uống một ngụm sữa, tựa cằm vào mu bàn tay, hơi cụp mi xuống: “Hôm nay phải đến Đông Thành với ông nội, có lẽ vài ngày nữa mới trở về.”

Thẩm Thư Điềm khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười rạng rỡ: “Được.”

Tả Tư Nam cười nhẹ: “Ừm.”

Tả Tư Nam đi ra ngoài sớm hơn cô, cô mới ăn được một nửa thì cậu đã rời đi.

Sau khi Thẩm Thư Điềm ăn xong bữa sáng thì mang theo cặp sách và chạy đến lớp học.

Thẩm Thư Điềm ghi danh làm người cầm bảng tên, trước đó thì Trần Trúc Ngữ đã báo danh chạy 100 mét rồi.

Tiếc là ủy viên thể dục không ngồi bên cạnh cô, nếu không cô đã không chút do dự mà báo danh nhảy xa rồi. Đáng tiếc, sau giờ học chạy vội tới thì đã có người đăng ký, nên cô chỉ có thể tham gia chạy bộ mà thôi.

Trần Trúc Ngữ còn trách móc cô vài lần, sao cô có thể quên mất những việc này chứ?

Buổi chiều sau khi tan học, trời đã chạng vạng, thời tiết dễ chịu.

Trần Ngữ Trúc liền kéo Thẩm Thư Điềm ra sân bóng luyện tập chạy bộ.

Mặc dù cô miễn cưỡng báo danh tham gia, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn cần phải chú tâm, dù sao cũng là năm cuối cấp rồi những lúc cần nỗ lực thì cô vẫn rất nỗ lực.

Đại hội thể thao của trường đang đến gần, trên sân thể dục không ít học sinh lớp 12 báo danh tham gia hạng mục đều đến luyện tập.

Lớp 12 cũng có một vài học sinh thể dục, tốc độ chạy vô cùng nhanh, rõ ràng đã bỏ xa rất nhiều người xung quanh, lướt nhanh như một cơn gió.

Thẩm Thư Điềm chạy đến đích, ra hiệu với Trần Ngữ Trúc, hạ tay xuống, thuận tiện ấn đồng hồ trong tay, Trần Ngữ Trúc bắt đầu chạy từ điểm xuất phát.

Có một tiếng tách truyền đến, Thẩm Thư Điềm ngoảnh đầu hướng về phía phát ra âm thanh, phát hiện là một chàng trai trẻ.

Cậu ta mặc áo t-shrit trắng quần đen, trên tay còn cầm 1 cái máy ảnh, ống kính đang hướng về phía cô.

Thẩm Thư Điềm liếc mắt một cái, liền quay đầu lại, Trần Ngữ Trúc đúng lúc này chạy đến, cô cũng không quên nhiệm vụ của mình là gì.

Trần Ngữ Trúc chạy qua vạch đích, Trầm Thư Điềm đồng thời nhấn nút tạm dừng, cúi đầu nhìn đồng hồ, mười sáu giây sáu tám.

Trần Ngữ Trúc t hở dốc đi tới, nhìn theo ánh mắt của cô, nụ cười trên môi cũng mất dần.

Trần Ngữ Trúc: “…”

Như thế này thì hơi thảm rồi đấy.

Cũng may là trong lòng cô đã có chuẩn bị, quan trọng là rất lâu rồi cô không chạy cự ly ngắn, cơ thể vẫn chưa thích ứng kịp, nếu luyện thêm một thời gian chắc chắn sẽ tiến bộ, yêu cầu của cô cũng không cao, miễn là cô không phải là người cuối cùng.

Có người từ bên cạnh đi tới, giọng nói trong trẻo và nở nụ cười: “Chào các cậu nhé.”

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn qua, chính là chàng trai vừa chụp ảnh lúc nãy.

Tiến lại gần, cô mới nhận ra người này thực sự rất đẹp trai, đường nét tuấn tú, khoé miệng mang theo ý cười, nhìn rất hiền lành và dễ mến.

Thẩm Thư Điềm nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt cong cong, giọng nói dịu dàng: “Chào cậu.”

Trần Ngữ Trúc cười hớn hở và nói: “Xin chào, anh chàng đẹp trai.” Cô ấy cúi đầu nhìn máy ảnh của cậu ta, tùy tiện nói: “Cậu đang làm gì thế?”

Liễu Trăn cười nói: “Trường học của các cậu không phải là sắp đến ngày kỷ niệm rồi sao, cho nên muốn quay một số video ngắn, mình chính là người phụ trách quay những video đó.”

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, chớp chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách mang theo một tia hiếu kì: “Vậy bây giờ cậu đang..”

Liễu Trăn: “Đang lấy tài liệu thôi, muốn chụp nhiều một chút về cuộc sống của học sinh, cũng thêm một chút về chủ đề của video.”

Việc này cũng không có gì là sai, Thẩm Thư Điềm gật đầu, cũng không có ý muốn hỏi vừa nãy có phải cậu ta đang chụp cô không.

Trần ngữ Trúc hít một hơi vỗ vỗ lồ ng ngực: “Tiểu Điềm, tớ lại chạy thêm một lần nữa đi.”

Cô ấy nhìn về phía Liễu Trăn, giơ nắm đấm nhỏ lên cảnh cáo: “Không cho phép cậu chụp nhé lúc chạy bộ, biểu cảm khuôn mặt hơi dữ tợn, cũng không xinh gái, tớ không chấp nhận.”

Liễu Trăn bật cười: “Được, không chụp.”

Trần Ngữ Trúc hài lòng và đi về phía điểm xuất phát.

Thẩm Thư Điềm đem đồng hồ bấm giờ điều chỉnh xong và đưa mắt nhìn theo Trần Ngữ Trúc.

Liễu Trăn mím mím môi, liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, khí chất điềm đạm ôn nhu, vừa nãy khi cậu ga đang chụp ảnh, cô vô tình bước vào khung ảnh, giống như trong một thế giới chỉ có hai màu đen trắng đột nhiên xuất hiện ánh sáng rực rỡ chói lóa lọt vào mắt cậu ta.

Cậu ta giơ máy ảnh trong tay lên, khen ngợi một cách chân thành: “Hình ảnh của cậu rất đẹp, vô cùng ăn ảnh.”

Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, mắt ngọc mày ngài vô cùng xinh đẹp: “Thế à, cảm ơn cậu nhé.”

“Tớ tên là Liễu Trăn, cậu tên là gì?” Liễu Trăn vừa nói xong lại cảm thấy có chút đột ngột, giải thích nói: “Không biết là cậu có hứng thú với việc quay video tuyên truyền cho trường không? Tớ cảm thấy cậu rất thích hợp tham gia đó.”

“Thẩm Thư Điềm.” Thẩm Thư Điềm nở một nụ cười sáng lạn, giọng nói ngọt ngào: “Tớ đã tham gia rồi.”

Liễu Trăn đương nhiên biết đến cái tên này, chỉ là không ngờ tới người đó lại là cô gái đang đứng trước mặt, so với tưởng tượng của cậu ta thì cô đẹp hơn nhiều, Lục Nhứ quả nhiên không nhìn lầm người.

Trần Ngữ Trúc đã đã đến điểm xuất phát, lúc này đang đứng ở vạch xuất phát và không ngừng vẫy tay với Thẩm Thư Điềm.

Sự chú ý của Thẩm Thư Điềm lại lần nữa quay lại trên người Trần Ngữ Trúc, liếc mắt nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay và giơ tay ra hiệu.

Liễu Trăn nhẹ nhàng nói: “Vậy mong đến lúc đó chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Thẩm Thư Điềm lạnh nhạt gật đầu: “Được.”

Với một cái vẫy tay của cô, Trần Ngữ Trúc lại một lần nữa lao về phía trước.

Liễu Trăn liếc nhìn cô gái với khuôn mặt dịu dàng và tập trung, sau đó lại đưa mắt nhìn nhóm người đi đi lại lại trong sân thể dục, xoay người đi qua đó.

Mấy ngày sau đó Thẩm Thư Điềm và Trần Ngữ Trúc sau mỗi giờ tan học đều sẽ đi đến sân thể dục luyện tập.

Mỗi ngày đều có thể gặp được Liễu Trăn, qua mấy ngày ba người liền trở nên thân thiết, tính cách và vẻ ngoài của Liễu Trăn, ôn nhu, biết điều, làm cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trần Ngữ Trúc cũng không phản đối việc cậu ta chụp ảnh, bởi vì cô ấy phát hiện người này chụp ảnh cũng không tồi.

Hôm nay chính là ngày mùng 8 tháng 10, toàn bộ học sinh đều phải quay trở lại trường, nhưng Tả Tư Nam vẫn chưa quay về.

Ở trong sân thể dục, người luyện tập những hạng mục khác cũng so với trước kia đông hơn, bên trên đường đua cũng nhiều người hơn.

Bầu không khí ngày càng sôi động cho thấy đại hội thể thao của trường đang đến gần.

Bây giờ, Trần Ngữ Trúc cũng tiến bộ hơn rất nhiều, sau một lần chạy cuối cùng, cô đi được một lúc, cuối cùng không nhịn được ngồi xuống sân.

Cô cười một cách vô cùng đau khổ: “Mệt quá đi.”

Thẩm Thư Điềm cảm thấy vô cùng buồn cười mà ngồi xuống bên cạnh cô, mở ra nắp chai nước đưa cho cô, nhỏ giọng an ủi: “Khát không, uống chút nước đi.”

“Cảm ơn”

Trần Ngữ Trúc vội vàng nhận lấy, một hơi liền uống hết một nửa chai.

Liễu Trăn cầm máy chụp ảnh đi qua đây, Thẩm Thư Điềm nhìn lên với ánh mắt ngọt ngào, nói: “Cậu chụp xong rồi à?”

Liễu Trăn cười: “Chụp xong rồi.”

Bây giờ nơi này có nhiều người hơn, tư liệu chụp cũng nhiều hơn, cậu ta đi một vòng cũng có thể chụp được rất nhiều ảnh.

Dĩ nhiên, cũng có những người cậu ta chụp một cách tình cờ chụp được.

Liễu Trăn: “Lát nữa cậu có muốn ăn tối cùng nhau không?”

Trần Ngữ Trúc rời mắt khỏi điện thoại và lắc đầu: “Hôm nay không được, hôm nay bọn tớ có hẹn rồi, phải đi lấy quần áo.”

Liễu Trăn nghi hoặc hỏi: “Quần áo?”

“Ừ, Tiểu Điềm chính là người cầm bảng tên của lớp bọn tớ, phải đi lấy quần áo cậu ấy mặc trong ngày hội của trường, bọn tớ vẫn còn đang do dự không biết chọn bộ nào đây.”

Trần Ngữ Trúc nhìn về phía Thẩm Thư Điềm: “Mấy ngày hôm nay tớ cùng với Mạnh Hà đi đến rất nhiều chỗ, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy hai bộ đó là đẹp nhất, hôm nay bọn tớ nhanh chóng đi thử xem như thế nào đi. Dù thì cũng không thể so được với việc mà bản thân tự đi thử đồ được.”

Trần Ngữ Trúc lắc lắc điện thoại, cười nói: “Tớ đã cùng với Mạnh Hà nói xong rồi, cậu ấy hiện tại bây giờ chắc cũng sắp đến tiệm đó rồi á, chúng ta nhanh chóng đến đó đi.”

Liễu Trăn cảm thấy hơi tiếc nuối: “Vậy hẹn lần sau nhé.”

“Được.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Trần Ngữ Trúc bởi vì tập luyện cho nên Thẩm Thư Điềm đi cùng cô ấy, còn Mạnh Hà thì có việc khác, cho nên đã tách ra từ trước rồi.

Đi đến giữa đường liền nhận được điện thoại của Mạnh Hà, nói là ông chủ của cửa hàng đó bởi vì có việc nên đã đóng cửa sớm, mấy ngày nay đều sẽ không mở cửa, cho nên ông chủ đã đem hai bộ quần áo đó đưa trước cho Mạnh Hà.

Ông chủ là bạn của bố mẹ Mạnh Hà, cho nên quần áo cũng có thể dễ dàng đưa cho Mạnh Hà đem đi, sau khi thử xong thích bộ nào thì lấy bộ đó.

Ba người vô cùng bất đắc dĩ, vừa hay đều chưa ăn tối, liền tìm một quán ăn để ăn tối trước, lúc ăn cơm Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà lại tranh luận.

Thẩm Thư Điềm im lặng nghe hai người nói chuyện, mấy ngày nay không phải là cô không phản kháng, nhưng lại bị hai người không ngừng khuyên bảo, trấn áp. Cuối cùng cô quyết định thử xem sao.

Tóm lại là phản kháng của Thẩm Thư Điềm không có hiệu quả.

Sau khi ăn cơm xong ba người lại cùng nhau đi dạo phố, sau đó Thẩm Thư Điềm cầm hai bộ đồ quay về Tả Gia.

Đều là quần áo đắt tiền, ở bên ngoài không có hoàn cảnh thích hợp để mặc thử, cho nên bọn họ muốn để cho Thẩm Thư Điềm mang về nhà mặc thử trước, sau đó gửi video cho bọn họ xem kết quả.

Thẩm Thư Điềm về đến nhà, trong biệt thự vô cùng im lặng, không hề có âm thanh gì, dì Phương vào lúc này chắc là đang đi mua đồ ăn rồi, còn Tả Tư Nam thì vẫn chưa quay về.

Tướng Quân nghe thấy thanh âm, tốc độ rất nhanh mà nhảy từ trên cây leo mèo xuống, vui vẻ vô cùng mà chạy đến cọ cọ chân cô.

Thẩm Thư Điềm tiện tay vuốt mèo. Sau đó,Trần Trúc Ngữ và Mạnh Hà kéo Thẩm Thư Điềm đi dạo phố một khoảng thời gian rất dài, cho nên bây giờ Thẩm Thư Điềm cảm thấy chân mình giống như sắp nhũn ra rồi.

Rõ ràng Trần Trúc Ngữ đã chạy bộ lâu như vậy, nhưng cuối cùng cô lại cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn, nếu không phải do Thẩm Thư Điềm và Mạnh Hà không thể tiếp tục, thì cô có thể chạy thêm hai tiếng nữa.

Thẩm Thư Điềm đem quần áo vứt lên trên ghế, sau đó cô ngả lưng lên chiếc sô pha, mất hết sức lực, gần như biến thành một vũng nước.

Nghỉ ngơi một lúc, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Vì việc quần áo, cho nên ba người bọn họ đã tạo một nhóm chat.

Ngữ Trúc: “Tiểu Điềm cậu thử quần áo chưa thế. Hãy thử nó, tớ nóng lòng chờ đợi!”

Mạnh Hà: “Tớ rất háo hức đấy, Tiểu Điềm, gửi hình nhanh lên, bất kỳ bộ nào cũng được.”

Thẩm Thư Điềm lười biếng gửi một tin nhắn.

“Bây giờ tớ đi thử, các cậu đợi một chút”

Trần Ngữ Trúc: “Ngoan nào.jpg”

Mạnh Hà: “Vui quá.jpg”

Thẩm Thư Điềm đặt điện thoại lên bàn, cầm lên một chiếc túi, cô vẫn chưa nhìn thấy quần áo bên trong.

Thẩm Thư Điềm tùy tiện cầm một cái đi vào phòng tắm, lấy quần áo bên trong ra.

Cái đầu tiên bị lôi ra đó chính là một cái váy nhung màu trắng.

Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, hai má đỏ bừng, cô cố gắng kìm lại sự ngượng ngùng, mím môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng thử hồi lâu mới mặc bộ đồ con thỏ vào.

Cô muốn đem bộ đồ này cởi ra, lại nhớ đến việc đã đồng ý với Trần Ngữ Trúc sẽ chụp ảnh lại, khi cô vụt mạnh tay nên chiếc túi được đặt ở trên bồn rửa mặt rơi xuống, Thẩm Thư Điềm nhanh chóng đón được.

Có một thứ đồ gì đó bám trên tay cô, là một cái tai thỏ màu hồng lông nhung.

Thẩm Thư Điềm: “…”

Cô chợt nhớ đến lời Trần Ngữ Trúc đã từng nói qua, mặc đồ con thỏ thì phải buộc hai bím tóc thấp.

Thẩm Thư Điềm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà cầm cái lược lên, buộc tóc hai chùm, sau đó đeo tai thỏ với khuôn mặt đỏ bừng.

Gương trong phòng vệ sinh rất to, Thẩm Thư Điềm ngước mắt lên, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của bản thân.

Bộ dạng này quá xấu hổ.

Điện thoại được đặt ở trên bàn trong phòng khách, cô hít một hơi thật sâu, cửa mở ra một khe nhỏ, liếc mắt nhìn, dì Phương vẫn chưa về.

Cũng may hiện tại không có người ở đây, nếu không cô sẽ xấu hổ không dám ra ngoài, ngượng ngùng đến nổi muốn khóc.

Thẩm Thư Điềm đi đến phòng khách, cúi người liếc mắt nhìn điện thoại di động, liền phát hiện Trần Ngữ Trúc và Mạnh Hà đã gửi không ít tin nhắn tới, cô vừa định đưa tay lấy.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, Thẩm Thư Điểm sợ hãi liền đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, ở đó có một người đang đứng.

Lúc Tả Tư Nam đi vào hoàn toàn không nghĩ đến bản thân có thể nhìn thấy hình ảnh này.

Cô gái mặc trang phục thỏ nhung trắng, bộ đồ bó sát người, lúc cô cúi xuống còn có thể phác họa ra được phía trước phồng lên, cái mông tròn trịa, vòng eo hơi cong xuống, dáng người quyến rũ vô cùng.

Dưới thân mặc một chiếc váy ngắn lông nhung, độ dài chỉ đến trên đầu gối một chút, lại còn có một đoạn đuôi thỏ nhỏ, bên dưới là đôi chân vừa dài vừa thon thả.

Cô sợ hãi mà quay người lại, ở trên đầu còn có một đôi tai thỏ. Một tai duỗi thẳng 1 tai cụp xuống, vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ và hoảng sợ.

Rất ngon.

Rất hấp dẫn.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đột nhiên căng cứng, những đường gân trong cổ họng cuộn lên xuống, dáng vẻ này khiến anh muốn đem cô gái này ăn ngay lập tức.

Thẩm Thư Điềm ngàn vạn lần không ngờ tới được vào giờ khắc này cô sẽ nhìn thấy Tả Tư Nam, không phải nói ngày mai sẽ trở lại sao? Sao đột nhiên lại sớm như vậy, lại còn xuất hiện ở thời điểm xấu hổ như vậy.

Tả Tư Nam lúc này đang ở cổng, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, bây giờ anh đang mặc một bộ vest màu đen đặt may riêng, càng lộ ra vai rộng chân dài, khí chất mạnh mẽ.

Thẩm Thư Điềm không khống chế được cơ thể mà run lên, đôi môi đóng mở như muốn nói gì đó.

Sau đó liền nhìn thấy Tả Tư Nam tiện tay đóng cửa lại, còn đem cửa khóa luôn vào, không gian lại một lần nữa bị phong bế, không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu.

Ngón tay dài của Tả Tư Nam kéo kéo cà vạt, cà vạt được buông lỏng treo lệch ở trên cổ lộ ra yết hầu gợi cảm, liền làm cho anh trở nên có phần nguy hiểm hơn.

Ánh mắt của anh dán lên người cô, sau đó chậm rãi mà đi về phía cô, bình tĩnh bước từng bước, tiếng bước chân vang vọng bên tai cô nhưng lại khiến cô càng bối rối, muốn tìm một chỗ trốn.