Kim côn hơi run thân, bay lên tới giữa không trung, tiếp tục hút linh khí, một ngày, hai ngày, thời gian lại bay nhanh, trong động nham thạch, nhan sắc của linh thạch càng ngày càng ám.
"Ong.." - Một tháng đi qua, những cái hoa văn cổ xưa rốt cuộc như đao khắc mà hiện ra ở trên thân kim côn: "Ong..".
"Cái thanh âm gì vậy?" - Hàn Mục Vi ra sức giãy giụa hồi lâu mới mở hai mắt, giọng nói đều mau bốc khói: "Ta đói quá" - Nàng đây là còn chưa có chết hả?
"Vi Vi Nhi, ngươi tỉnh?" - Tiểu Thiên Bồ nhanh chóng lấy ra mấy cái linh quả cấp thấp, nặn ra chất lỏng đút cho Hàn Mục Vi uống, sau đó lại vui sướиɠ nói: "Thật tốt quá, ta cũng tỉnh rồi" - Phía trước khi nó đang ngủ đông thì cảm ứng được nàng bị nguy hiểm, không thể không trước tiên tỉnh lại. Nào ngờ vừa tỉnh thì phát hiện bọn họ đang ngâm mình ở trong một bồn linh nhũ vạn năm, cái này làm nó cao hứng đến hỏng rồi. Hiện tại một phần dây đằng của bản thể nó do lúc trước bị tiệt rớt nhờ linh nhũ vạn năm mà một lần nữa dài ra, nó cũng không cần lại tiếp tục ngủ đông nữa, những điểm lôi tích dư lại thì cũng bị nó chậm rãi hấp thu rồi: "Chúng ta lại có thể đi cùng nhau." Nó thích đi theo Vi Vi Nhi khắp nơi lắc lư.
"Ân ân, lại cho ta thêm mấy trái cây nữa" – Nước trái cây lạnh lạnh, chua chua, ngọt ngọt chảy vào cổ họng, lập tức liền tưới diệt hỏa trong cổ họng, thật là sảng khoái, Hàn Mục Vi liếʍ liếʍ môi rất có một loại ý tứ chưa đã thèm: "Nhiều nhiều một chút" - Nàng quá đói bụng, đói đến cả người không có một chút sức lực, liền ngay cả thở thôi cũng mệt.
"Được" - Tiểu Thiên Bồ nghe lời lại lấy ra thêm mấy trái linh quả, vẫn là giống lúc trước mà biến nó thành nước trái cây: "Ngươi uống chậm một chút" - Mấy năm không thấy, Vi Vi Nhi vẫn là tham ăn như vậy, bất quá cũng may là miệng nàng không kén ăn.
Lại liên tiếp uống thêm bốn chén nước trái cây, Hàn Mục Vi mới chép miệng, trong bụng không hề cảm giác trống không nữa, vừa định vận chuyển linh lực, hai tay liền bị Tiểu Thiên Bồ các nhét vào một khối đồ vật có góc có cạnh, hình như là linh thạch. Quả nhiên dẫn đường thử một hơi, liền có linh khí cuồn cuộn không ngừng từ đồ vật trong tay tràn ra, dũng hướng kinh mạch, mà kinh mạch nàng như là sa mạc chịu hạn lâu năm rốt cuộc chờ tới cam lộ, thoải mái đến nàng không cấm phát ra âm thanh thỏa mãn: "A..".
Lúc tỉnh lại, nàng liền ý đồ điều động linh lực, chỉ tiếc là linh lực trong cơ thể khô kiệt, ngoại giới lại dường như không có linh khí, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ. Hiện tại có linh khí, Hàn Mục Vi tất nhiên là nhanh chóng hấp thu linh khí, điều động nó ở trong cơ thể vận chuyển. Một buổi qua đi, nàng mới cảm giác thân thể không còn cứng đờ đau nhức nữa, mới bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, bắt đầu tiếp tục dùng linh thạch trong tay tu luyện điều tức.
Một ngày thực mau liền đi qua, Hàn Mục Vi khôi phục đến trạng thái đỉnh như phía trước mới thu công, mở to đôi mắt nhìn về phía bốn phía, hỏi Tiểu Thiên Bồ: "Đây là nơi nào, ta hôn mê đã bao lâu?" - Trong đầu lại hồi ức mấy việc phát sinh lúc chưa hôn mê, trong lòng tràn đầy ảo não, tại sao nàng lại nói nhảm nhiều như vậy? Bớt tranh cãi, sớm trốn chạy một chút nói không chừng liền sẽ không gặp phải bầy sói: "Còn có vết thương trên người ta tại sao không thấy rồi?" - Trừ bỏ linh lực bị khô kiệt, hiện tại nàng cũng không cảm thấy có cái gì không khoẻ.
"Ngươi hôn mê một tháng, thương trong cơ thể là ta giúp ngươi điều dưỡng" - Tiểu Thiên Bồ nhờ lần này ngủ đông mà truyền thừa ký ức của nó so với phía trước càng thêm hoàn chỉnh: "Đến nỗi nơi này hẳn là một chỗ không gian khác, không gian giới điểm, bất quá cái này chỉ là ta trước mắt suy đoán, còn không dám xác định. Hiện tại có thể xác định chính là cái hang động này tạm thời an toàn" - Đến nỗi bên ngoài hang động, nó cũng không biết.
"Ý ngươi là chúng ta hiện tại đã không ở Thương Uyên Giới?" - Hàn Mục Vi kinh ngạc, nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, chính là không nghĩ tới việc này, khẽ nhếch miệng, kéo kéo khóe miệng không cấm cười nhạt: "Lần này thật là ngoạn thoát chết" - Cái gọi là không gian giới điểm, chính là thoát ly cột mốc của tiểu không gian giao diện hậu thế giới, Hàn Mục Vi thở phào một hơi: "Chúng ta còn có thể trở về sao?"
"Có thể" - Tiểu Thiên Bồ tiến lên, bò đến Hàn Mục Vi trên đùi ngồi xuống, trấn an nói: "Chúng ta nhất định có thể trở về."
"Chỉ hy vọng như thế đi" - Hàn Mục Vi nắm chặt tay, cảm giác được trong tay cứng rắn, nàng mới nhớ tới còn có một chuyện, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, đúng là linh thạch, chỉ là xem kích thước, hình dạng này của nó, trái tim nhỏ của nàng liền bắt đầu đập bịch bịch: "Bồ Bồ, linh thạch này là ngươi lấy ở đâu?" - Không phải là đào ở ngầm linh mạch của tông môn đi?