Chương 451

Lúc này Thành chủ phủ im ắng, gió nhẹ mang theo nước làm ướt nóc nhà, ngẫu nhiên thấy một hai sân còn lộ ra quang. Vân Hà trải qua một đêm một ngày lăn lộn đã nên thể xác và tinh thần đều mệt, tối nay nàng chỉ nghĩ ngủ một giấc, chính là nằm ở trên giường lại như thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vẫn luôn ở quanh quẩn câu nói của Thích Giáp đạo tôn cùng những việc ngày gần đây phát sinh.

"Cơ duyên thiên định, nhưng thiên cơ vạn biến" Vân Hà lẩm bẩm: "Thiên cơ vạn biến, cơ duyên thiên định" Từ nhỏ nàng đã bị ký thác kỳ vọng cao, cho nên cho tới nay nàng không chút nào dám thả lỏng, nỗ lực làm được tốt nhất, gắng đạt tới trở nên càng cường càng hoàn mỹ, không đúng, kia không phải hoàn mỹ, mà là càng phù hợp kỳ vọng của tộc nhân.

Năm gần đây tu vi nàng trì trệ không tiến, ông cố nói tâm cảnhcủa nàng không đủ nên yêu cầu rèn luyện, chính là tâm cảnh thứ này nhìn không tới sờ không được, nàng căn bản không biết là cái gì? Bên ngoài rèn luyện gần hai năm như cũ sờ không tới Trúc Cơ hậu kỳ hàng rào, nàng càng nóng nảy.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------

Ngày đó ở bên ngoài Loa Châu thành vô tình tiến vào Hình Thiên kim điện, nhìn thấy đi tìm nguồn gốc kính, nàng cho rằng đó là cơ duyên của mình cho nên tựa như bắt được đến một viên linh đan diệu dược mà chết bắt lấy không bỏ. Hiện tại hồi ức phía trước đủ loại, kia nơi nào là linh đan diệu dược? Quả thực chính là con dao gϊếŧ người, vẫn là đem đao cùn chậm rãi cắt, cắt đến da người khai thịt bong, dục si dục cuồng.

Thích Giáp đạo tôn nói rất đúng, cơ duyên tuy thiên định, nhưng thiên cơ lại vạn biến, nói đến cùng vẫn là nàng không có bản lĩnh. Cơ duyên từ trước đến nay đều là năng giả cư chi, nàng tuy nhìn thấy thiên cơ, tự thân năng lực lại không đủ để thắng thiên, cho nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chúng nó biến mất, là nàng sai rồi, hơn nữa sai thật sự hoàn toàn.

Thừa nhận sai, tức khắc thân mình Vân Hà buông lỏng, tâm tựa trở nên trống trải, tuy rằng trên mặt có nước mắt, nhưng hai mắt sáng ngời mỉm cười, linh khí nhanh chóng hướng này bên người tụ tập. Chỉ là ở nàng vừa mới nhắm mắt thì một bàn tay khớp xương rõ ràng để ở trên đỉnh đầu nàng, nháy mắt đem nàng lôi ra ngộ đạo, nàng hoảng sợ nói: "Ngươi là.. Ách.. A.."