Sáng sớm hôm sau, Hàn Mục Vi liền dựa theo bản đồ được khắc ở ngọc giản mà xuống Tiêu Dao Phong, chuẩn bị đi Sự Vụ Xử ở nội môn, cũng chính là lúc này nàng mới ý thức được: "Bồ Bồ, ngươi quá gian trá, ngươi rõ ràng là biết đường, thế mà không nhắc nhở ta" - Hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào hai chân, có thể bớt một chút sức lực nào thì bớt, hôm nay nàng nhất định phải đi phường thị mua một xấp chạy nhanh phù để đó.
"Con đường của mình thì tự mình sờ soạng, đây là Thiện Đức chân quân chiếu cố" – Đến nổi bản đồ mà nàng còn có thể nhìn lầm, nàng cũng không biết xấu hổ mà ồn ào với nó.
Sau khi đi nhầm đường và phải trở lại vị trí đầu, Hàn Mục Vi bắt đầu một lần nữa xác định lại phương hướng, lúc này nàng chợt nghe một tiếng "tiểu sư muội", theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại: "Ai, ai là tiểu sư muội?" - Tiểu sư muội chính là nhân vật kinh điển trong các đại danh, nàng muốn gặp để nhận mặt.
"Tiểu sư muội" - Vị Danh một thân khí lạnh, thu hồi phi kiếm, khoanh tay chậm rãi đi tới, khom người đem mặt tiến đến trước mắt của tiểu béo nha đầu: "Sao hôm nay muội lại xuống Tiêu Dao Phong rồi?" - Không tồi, đã Luyện Khí một tầng, xem ra tuy rằng sư bá bế quan, nhưng tiểu mập mạp này cũng không lười biếng.
Phía trước rốt cuộc Tiêu Dao Phong đã xảy ra chuyện gì, mấy cái sư thúc bá đối với việc này đều là nói năng thận trọng, thái độ của phụ thân hắn đối với bên ngoài cũng là cực kỳ ái muội, một bộ dáng cao thâm khó đoán. Bất quá lúc sau những hành động của Trung Châu Mộc gia nhưng thật ra có thể giải thích, tiếp theo chính là sư bá hắn đã bắt đầu bế quan, tuy rằng phụ thân không có nói rõ, nhưng hắn khẳng định sư bá vì Hóa Thần để chuẩn bị.
Nguyên lai nàng chính là tiểu sư muội, Hàn Mục Vi trừng đôi mắt hạnh tròn xoe, nãi thanh nãi khí hỏi: "Ngươi là ai, ngươi nhận thức ta sao?" - Nàng hôm nay còn muốn đi tìm tiểu thịt tảng với Đồng Đồng, cũng không thể bị người này quấn lên.
"Nga, không quen biết ta?" - Vị Danh cười nhẹ, thình lình mà vươn đôi tay nhéo đôi má phúng phính của Hàn Mục Vi, quỷ nha đầu này tâm nhãn rất nhiều, cùng sư bá không khác gì nhau, thật không hổ là thầy trò: "Nguyên lai tiểu sư muội quên ta nhanh như vậy, sư huynh thương tâm thì phải làm sao bây giờ?"
"Ngô.." - Hàn Mục Vi không dự đoán được hắn lại không quan tâm mặt mũi của mình như vậy, nàng muốn đem hai cái móng vuốt lạnh lẽo ở trên mặt mình lấy xuống, bất đắc dĩ thực lực quá yếu nên nháy mắt phải bỏ cuộc: "Ngô.. Vẫn nhận ra được nốt ruồi của ngươi" – Nàng hiện tại còn ở dưới chân núi hoang vắng của Tiêu Dao Phong, nàng là hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt để nhận cái túng, chỉ đợi ngày sau tìm cơ hội trả thù.
"Ha ha.." - Vị Danh nghe vậy lại có chút không tha mà buông ra gương mặt của tiểu mập mạp: "Nguyên lai ngươi nhận thức nốt ruồi của ta, vậy biết ta là ai không?"
"Nhị sư huynh" - Hàn Mục Vi xoa xoa mặt bị đau, tức giận mà dẩu miệng nhỏ: "Ta muốn nói cho chưởng môn sư thúc, ngươi khi dễ ta, ta còn muốn nói cho Lục tỷ của ta là ngươi ham sắc đẹp của nàng".
Đứa nhỏ này cũng gan thật, Vị Danh mượn cơ hội lại ninh nhẹ một bên lỗ tai của nàng: "Ngươi không nói thì ta thiếu chút nữa cũng đã quên, lần trước ngươi không phải nói là muốn mang ta đi ăn ngon sao? Vậy chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay đi được không".
"Không phải ta nói, là Tiêu Tiêu nói" - Hàn Mục Vi đều sử dụng cả đôi tay mà vẫn không giải cứu được lỗ tai mình, nên chỉ có thể duỗi một cái móng vuốt hướng về phía dây lưng của Vị Danh: "Ngươi đi tìm Tiêu Tiêu, ta nghèo không có linh thạch" – Vừa nói vừa dùng ánh mắt bảo hắn, thỉnh buông ra lỗ tai nàng, bằng không nàng liền kéo ra dây lưng của hắn. Chỉ là đầu nàng lùn quá, cổ có hơi ngắn, lỗ tai lại bị kéo nên không biết người nào đó có cảm nhận được nàng bất mãn hay không?
"Đúng vậy, còn có hai đứa nhóc mập khác nữa, ngươi không có linh thạch nhưng ta có, không cần ngươi mời" - Vị Danh xách theo lỗ tai nàng, nói: "Ngươi đang muốn đi đâu vậy? Ở xa ta đã thấy ngươi ở đây lén lút duỗi đầu súc não" – Giống y hệt một con chuột béo ú.
Đây là mắt hắn mù hay là hắn không thể không nói? Nàng ở cửa nhà mình, đáng giá so cùng một tên ăn trộm sao? Bất quá lời này nàng cũng chỉ dám lải nhải hai câu ở trong lòng, trên mặt vẫn là biểu tình tội nghiệp, mặt buồn bắt đầu ấp ủ cảm xúc, nói thầm: "Ta muốn đi Sự Vụ Xử ở nội môn để hỏi một chút sự tình" - Nếu đấu không lại hắn, nàng cũng chỉ có thể dùng đòn sát thủ phù hợp với tuổi của mình: "Ô ô.. Oa oa oa..".
Chợt nghe được một tiếng khóc chấn động thiên vang, Vị Danh cơ hồ là nháy mắt buông lỏng tay, ngồi xổm xuống thân mình, liền thấy tiểu mập mạp dùng đôi tay của nàng lau gương mặt, lau đi nước mắt to bằng hạt đậu đang lăn xuống: "Như thế nào nói khóc liền khóc?" - Tiểu mập mạp này khẳng định là diễn, hắn mỉm cười nói: "Bên này thật sự ít người, khóc cũng không ai biết. Ngươi không phải muốn đi Sự Vụ Xử nội môn sao, bên kia người nhiều, sư huynh mang ngươi qua, nhớ rõ phải bảo trì trạng thái hiện tại này".
"Oa oa oa.." - Hàn Mục Vi nghe vậy tâm hung ác, mắt nhắm lại ngửa đầu lại to giọng khóc lớn, vì cái gì.. Vì cái gì nàng mới năm tuổi liền phải đã chịu tàn phá thể xác và tinh thần như vậy?
Đừng nhìn nha đầu này cả người nho nhỏ, giọng nhưng thật ra không nhỏ, Vị Danh xách lên nàng ôm vào trong ngực, lấy ra phi kiếm liền bay thẳng đến Sự Vụ Xử ở nội môn, dường như sợ đi chậm thì nha đầu này liền không khóc.
Tiểu béo nha đầu vừa bị Vị Danh ôm vào trong ngực, liền lập tức tay chân dùng sức mà đeo ở trên người hắn, nếu nhị sư huynh không lương tâm này nhất thời không cao hứng mà buông nhẹ tay, vậy nàng không phải muốn lập tức trình diễn tiết mục vật rơi tự do ư: "Cách.. ô ô..".
"Ngươi giữ chặt như vậy làm gì?" - Vị Danh thấy tiểu mập mạp dần dần ngừng khóc, lại nhịn không được chọc ghẹo hai câu: "Sợ ta đem ngươi ném xuống?"
"Ngô.. cách.. Sợ mặt chấm đất" - Hàn Mục Vi khụt khịt nói: "Mất mặt".
"Ha ha.." - Sư bá hắn đúng đúng là thu một đứa dở hơi.
Thực mau bọn họ liền tới cửa của Sự Vụ Xử, Vị Danh buông tiểu mập mạp xuống: "Nước mắt trên mặt đâu hết rồi?"
"Bị gió thổi khô" – Chân vừa chạm đất, Hàn Mục Vi liền nhảy nhót tới Sự Vụ Xử: "Cảm ơn nhị sư huynh" - Nàng muốn thu hồi cái ý tưởng hoang đường trước kia, Lục tỷ ôn nhu mỹ lệ của nàng cùng người Vị Danh này thì một chút đều không hợp.
Ở Sự Vụ Xử, người đến người đi thật náo nhiệt, Vị Danh là đệ tử tinh anh của tông môn, lại là con trai độc nhất của chưởng môn, vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt. Hàn Mục Vi thập phần may mắn chân cẳng mình nhanh nhẹn, sớm liền rời xa sự cố, đi cũng không quay đầu lại.
"Vị sư huynh (Vị sư thúc) hảo" - Một đám nội môn đệ tử sôi nổi tiến lên chào hỏi, tuy rằng tiểu mập mạp chạy mau, nhưng trong lòng bọn hắn không nói cũng hiểu rõ, rốt cuộc Thiện Đức chân quân ở Tu Tiên giới cũng là tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng thanh danh không ra sao.
"Mọi người đều hảo" - Vị Danh cười, sau liền đuổi kịp tiểu mập mạp. Hàn Mục Vi vào Sự Vụ Xử, liền duỗi tay với tới tiểu quầy so nàng còn cao hơn, vừa lộ ra đỉnh đầu mình lại hỏi: "Sư huynh sư huynh, xin hỏi thiện đường có chiêu đồ tể hay không?" - Tuy rằng nàng cảm thấy từ "đồ tể" này có chút không phù hợp với hình tượng mà nàng vì chính mình chế tạo, nhưng dù sao thì cũng không thể nói là "gϊếŧ gà vịt" đi?
Không đợi chấp sự đệ tử đáp lời, Vị Danh liền tới đây, xách lên tiểu mập mạp còn đang dùng sức hướng trên quầy: "Ngươi không nên gọi bọn hắn là sư huynh, nên gọi sư điệt" - Nói xong liền ngẩng đầu nói với chấp sự đệ tử: "Đây là đệ tử mà Thiện Đức sư bá của ta mới thu, các ngươi trước nhận cái để biết đi".
"Tiểu sư thúc hảo" - Ở Sự Vụ Xử đã có đệ tử sớm gặp qua Hàn Mục Vi, bất quá hôm nay không ở, nguyên lai cục bột này chính là đệ tử duy nhất của Thiện Đức chân quân.
"Đều hảo đều hảo" - Hàn Mục Vi đã từ bỏ giãy giụa: "Xin hỏi thiện đường muốn chiêu đồ tể không? Là việc gϊếŧ gà vịt ấy".
"Không có chiêu" - Trong đó có một người mặc tông môn phục màu trắng, mặt tròn, khóe miệng giật giật trả lời: "Bất quá nếu tiểu sư thúc muốn, thiện đường hẳn là sẽ chiêu" - Ai dám đắc tội Thiện Đức lão tổ đây, này là không ngại nhật tử quá thoải mái sao?
Có được đáp án, Hàn Mục Vi tức khắc cười cong một đôi mắt hạnh, thanh thúy mà nói: "Vậy làm phiền đại ca ca giúp ta hỏi một chút, nếu cần thì hãy đi Tiêu Dao Phong cho ta biết một tiếng, ta đi đưa tin".