Thiện Đức chân quân là thật sự luyến tiếc đem Bồ Thần Quả nhổ ra, này còn không có cầm nóng tay đâu, nếu không lại hấp hối giãy giụa một chút: "Ta..".
"Thiện Đức sư huynh, ngươi nếu có điều kiện gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần Mộc gia chúng ta có thể thỏa mãn ngươi thì nhất định đem hết toàn lực thỏa mãn" - Phá Quân chân quân đã đi tới, thương trên người phụ thân hắn người khác có khả năng không biết, nhưng hắn làm nhi tử sao có thể không hiểu biết: "Đây là..".
"Sư phụ" - Hàn Mục Vi đánh gãy Phá Quân chân quân lời nói, bắt đầu lừa dối: "Ngài đem trái cây đó cho Thiên Nhất lão tổ trước đi, Tiểu Thiên Bồ vẫn còn có, đồ nhi lại hống hống nó, khẳng định lại cho ngài một viên" - Tiểu Thiên Bồ đã nói nó còn có năm viên trái cây, bất quá đối với Thiên Nhất lão tổ hữu dụng cũng chỉ có viên trái cây đầu tiên mà thôi, còn lại cũng chỉ có thể để thanh thần giải độc, mặc kệ như thế nào trước cứ lừa sư phụ đem đồ vật lấy ra cái đã.
Thiện Đức chân quân nghe vậy nguyên bản tâm đã chết, lập tức lại có khí, có chút không tin xoay người hỏi: "Thật sự?" - Trong truyền thuyết Bồ Thần Quả chính là bảo vật để bảo vệ thần hồn bất diệt, phải biết rằng thần hồn một khi bị thương, tiên đồ liền cơ bản trì trệ không tiến, trừ phi thương ở thần hồn khỏi hẳn.
"Thật sự" - Hàn Mục Vi phi thường kiên định gật đầu, dù sao thì cũng kêu là Bồ Thần Quả, chỉ là kém hơn một đoạn: "Ngài mau đem trái cây đó cho Thiên Nhất lão tổ đi, Tiểu Thiên Bồ nói Thiên Nhất lão tổ thần hồn đã tới gần băng tan, lại không bế quan chữa thương được nữa, hiện tại cảnh giới đều mau giữ không nổi".
"Thiên Nhất sư huynh" - Thiên Mục lão tổ có chút giật mình, nhanh chóng truyền âm hỏi rõ tình huống: "Tiểu oa nhi kia nói được thật ư?" - Hắn còn tưởng rằng sư huynh có thể chống được đến khi hắn đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ.
"Là thật sự" - Không nghĩ tới Thiên Bồ thế nhưng đến cái này đều có thể cảm giác đến, quả nhiên không hổ là thần thực, Thiên Nhất gọi ra hắn bản mạng kiếm - băng tiêu: "Thiện Đức sư điệt muốn đánh mấy chiêu?" - Thiện Đức hiếu chiến, hắn cũng biết đến, xem ra chỉ có làm hắn tận hứng, hắn mới có thể cam tâm tình nguyện mà đem Bồ Thần Quả cho hắn. Bất quá cũng không thể trách hắn, nếu hôm nay đổi lại là hắn, hắn tự nhận cũng sẽ không tình nguyện mà đem Bồ Thần Quả dễ dàng như vậy giao ra.
"Phụ thân, vẫn là nhi tử đến đi" - Phá Quân chân quân vừa muốn tiến lên, đã bị Thiên Nhất giơ tay ngăn trở.
Bất quá lần này Thiện Đức chân quân không có ứng chiến, mắt nhắm lại, khớp hàm căng thẳng, hắn lấy ra Bồ Thần Quả giống như cầm khoai lang phỏng tay mà nhanh chóng ném văng ra, trong miệng niệm kinh: "Mắt không thấy tâm không đau, mắt không thấy tâm không đau, mắt không thấy tâm không đau.." - Ô ô, hắn đau lòng, đôi mắt nhỏ lập lòe của tiểu đồ đệ hắn vừa thấy liền biết nội bộ có tình huống, còn tưởng lừa hắn.
Thiên Nhất lão tổ thấy thế thu hồi băng tiêu, bất quá cũng cũng không có dùng tay đi tiếp, mà là dùng linh lực thật cẩn thận mà đem Bồ Thần Quả bao bọc lấy, bỏ vào một cái bạch ngọc hộp trống không, tuy rằng Bồ Thần Quả chỉ cần da không phá thì sẽ không phát ra dược lực, nhưng ở trong mắt Thiên Nhất lão tổ, Bồ Thần Quả này cùng mệnh và tiên đồ của hắn chẳng khác gì nhau: "Đa tạ thầy trò các ngươi" - Nói xong hắn liền lấy ra hai cái hộp ngọc: "Trong hộp là một ít vật nhỏ, để cho tiểu nha đầu dùng để phòng thân đi. Đến nỗi phần của Thiện Đức, sau này sẽ bổ sung sau".
"Đa tạ lão tổ" - Hàn Mục Vi hí hửng mà bước nhanh qua, cũng không để ý tới sư phụ nàng còn đang niệm kinh, nàng khom lưng chín mươi độ, cười ngây ngô lộ ra một miệng đầy răng nhỏ: "Vậy đệ tử liền mặt dày nhận lấy, hì hì..".
"Tốt" - Thiên Nhất lão tổ đem hộp cho Hàn Mục Vi, sau còn không nhịn được mà duỗi tay đi sờ sờ chùm tóc có chút loạn trên đầu nàng, thấp giọng dặn dò: "Con phải nhớ kỹ con chỉ là khế ước một cây linh thực bình thường, cũng không phải là Thiên Bồ".
"Ai.." - Hàn Mục Vi giả bộ mà than dài một tiếng, có chút ngây thơ hỏi: "Lão tổ, ngài có thể nói cho đệ tử vì cái gì bằng bản lĩnh để tránh thoát lôi kiếp lại không được xem là chịu đựng lôi kiếp vậy?"
"Cái gì?" - Thiên Nhất có điểm ngoài ý muốn: "Tiểu Thiên Bồ nói cho ngươi?"
"Ân ân, Tiểu Thiên Bồ nói nó biến thành Thiên Bồ đoản mệnh" - Hàn Mục Vi chính là muốn nói cho các vị ở đây, nàng chính là cái xúi quẩy, nguyên bản hẳn là cùng nhật nguyệt cùng thọ, nhưng chính là bởi vì nàng quá bản lĩnh, cho nên hiện tại nàng vẫn là nàng, vẫn là cái người bình thường: "Làm con phải nổ lực tu luyện, không được lười nhác, nó nói nó còn muốn thúc giục con, ô ô.." - Hàn Mục Vi nói khóc liền khóc: "Béo Béo không cần bị đánh".
"Thì ra là thế" - Ba vị Hóa Thần đạo quân lẫn nhau nhìn một cái, liền minh bạch nguyên nhân trong đó, trong lòng đều là than thở: "Nhân tâm bất tử, đạo tâm không sinh" - Nếu là trước mắt tiểu béo oa này sớm liền cùng nhật nguyệt cùng thọ, kia còn tu tiên cái gì, ngộ đạo làm gì?
"Con đừng khóc" - Thiện Đức chân quân thò qua tới ngồi xổm xuống: "Thiên Bồ đã đã nhận con là chủ, vậy hết thảy đều phải nghe con, con trước làm nó đem Bồ Thần Quả của ta lấy ra tới" - Hắn cũng muốn khóc, không nghĩ tới Chu Thiện Đức hắn cũng sẽ có một ngày như vậy, đồ vật đã tới tay, thế nhưng không cam tâm bất tình nguyện mà phải nhổ ra, nhưng này lại không thể không phun.
"Cho ngươi" - Hàn Mục Vi vốn chính là giả khóc, lưu hai giọt nướ© đáı ngựa mà thôi, không nghĩ tới sư phụ nàng một chút đều không quan tâm nàng, cũng chỉ nhớ thương trái cây của hắn, đem trái cây cho hắn, thừa dịp hắn còn đang ngây người thì nàng nhanh chân chạy trốn: "Hắc hắc..".
Lúc mà trong tay Thiện Đức chân quân bị nhét vào một trái cây nhỏ màu xanh biếc, hắn còn rất cao hứng, chính là thực mau mặt của hắn liền đen, tức muốn hộc máu mà quát: "Tiểu nghiệt đồ, ngươi đứng lại đó cho ta" - Này nơi nào là Bồ Thần Quả, nắm ở trong tay cảm giác lạnh như băng, liền cùng một ít cao giai linh quả giống nhau, hắn đuổi theo: "Con cái kẻ lừa đảo này đứng lại, ta muốn đổi một quả khác..".