"Nào có?" - Hàn Mục Tiêu mới không ngốc đâu: "Ta chỉ là nói chơi mà thôi, bằng không hắn thu hồi lại cấm chế thì phải làm sao bây giờ? Dù sao đến lúc đó chúng ta trốn đi ăn một mình, hắn cũng không biết" - Lục tỷ của hắn đẹp như vậy, ánh mắt của nàng nhất định sẽ không giống như nương của hắn có ánh mắt không tốt như vậy.
"Được rồi" - Hàn Mục Vi đã không muốn để ý đến tiểu thịt tảng, hắn quá ngây thơ rồi, không hiểu được người trước mắt này rất là xấu tâm, là con trai độc nhất của chưởng môn Thiên Diễn Tông, người ta rất là thần thông quảng đại đó.
Vị Danh trên mặt mang theo ý cười, tùy ý hai tiểu mập mạp ở dưới mắt hắn trao đổi, dù sao hiện tại Hàn Mục Kỳ còn chưa được Trúc Cơ, hắn cũng không vội, chờ hắn kết Kim Đan xong, hắn sẽ tự mình đi tìm Hàn Mục Kỳ.
Tới được đỉnh núi của Tam Ngôn Phong, Hàn Mục Vi bọn họ rốt cuộc có thể đến nơi đến chốn. Đứng trên mặt đất, ba đứa nhỏ thở phào một hơi, hiện tại an toàn.
Vị Danh lãnh ba đứa nhỏ tiến vào Diễn Hành Điện: "Đệ tử Vị Danh bái kiến sư phụ, bái kiến các vị sư bá, sư thúc, người đã mang đến" - Nhìn thấy hơn mười vị Nguyên Anh chân quân ngồi ở ghế, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc tư chất của Hàn Mục Vi như vậy, ai lại không muốn nhiều hơn một vị tuấn tài đồ đệ đâu?
Chưởng môn Vị Hành không tính toán thu đồ đệ, bây giờ hắn đã có sáu vị đệ tử, vậy nên hắn không định thêm đồ đệ nữa: "Các vị đang ngồi ở đây nhận bằng bản lĩnh đi".
Đan Vũ chân quân mở miệng trước: "Bổn quân không tranh cùng các ngươi, Hàn Mục Tiêu về Đan Vân Phong của ta" - Con trai độc nhất của chưởng môn đang ở kia nên hắn không có mặt dày để đi tranh, nhưng Hàn Mục Tiêu này hắn là nhất định phải có được: "Vừa vặn bổn quân còn thiếu một vị dược đồng".
"Lão Đan, lời này của ta không thích nghe" - Một tay nắm quạt lông vũ - mỹ phụ Thanh Lăng cười: "Bách Bảo Phong của ta tuy không thiếu đồng tử, nhưng Bảo Ninh chân quân ta đây lại thiếu một cái vị đệ tử" - Nàng chính là hỏa nương tử có tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Tiên giới này, cũng là phong chủ của Bách Bảo Phong, thất phẩm luyện khí sư Bảo Ninh chân quân: "Tiểu Tiêu Nhi, còn không tới bên người sư phụ đứng" - Bảo Ninh chân quân là tiểu sư muội của Hàn Hiển, đứa nhóc nhà Hàn gia này chẳng những Hỏa linh căn xuất chúng, Kim linh căn cũng phi thường không tồi, nếu hắn là Hỏa - Mộc linh căn, hôm nay nàng cũng không tranh cùng lão Đan.
Hàn Mục Tiêu nghe vậy, lập tức quỳ xuống dập đầu trước Bảo Ninh chân quân một cái, tuy rằng hắn muốn trở thành kiếm tu, nhưng có thể bái Bảo Ninh chân quân thành sư phụ, đây là hắn cầu còn không được, có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua: "Đệ tử Hàn Mục Tiêu bái kiến sư phụ" - Luyện khí cũng rất tốt, ngày sau hắn còn có thể luyện chế phi kiếm cho chính mình.
Kế tiếp bọn họ lại bắt đầu cãi cọ nơi mà Hàn Mục Khiêm đi, Hàn Mục Khiêm là Kim -Thủy linh căn, linh căn giá trị đều là tám mươi. Hàn Mục Vi mới vừa rồi còn sợ tiểu thịt tảng Hàn Mục Tiêu kia một lòng chỉ nhớ thương kiếm tu, sẽ rớt dây xích mà cự tuyệt Bảo Ninh chân quân. Còn tốt còn tốt, thịt tảng chỉ là thân thể chắc nịch, cũng may tính tình cũng không quá có tâm nhãn.
Nghĩ nghĩ, đôi mắt nàng đột nhiên đối diện ánh mắt khác đang nhíu lại, Hàn Mục Vi thấy ánh mắt híp híp kia đang nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng không sợ mà trực tiếp trừng trở về. Cùng người khác so sánh, nàng khả năng sẽ có điểm chột dạ, rốt cuộc trên mặt nàng có nhiều thịt, đôi mắt to cũng không sợ bị nhỏ lại, nhưng trước mắt cùng người này so với, nàng hoàn toàn không sợ, đôi mắt nhỏ như lỗ khoan của mỳ sợi này còn dám cùng nàng trừng, ngươi trừng lên được sao?
"Đứa bé này lớn lên cùng bổn quân có chút giống nhau" - Lão nhân có đôi mắt nhỏ đứng thẳng thân mình, đôi tay khoanh ở sau người, hơi ngưỡng cằm: "Vừa vặn mấy ngày gần đây bổn quân bấm tay tính toán, duyên phận thầy trò cũng tới rồi, bổn quân cũng không cùng các ngươi tranh, cái nha đầu khờ này liền về Tiêu Dao Phong của ta" - Nha đầu này lớn lên thật tốt, y bát của hắn rốt cuộc chờ tới truyền nhân. Nhiều năm giữ vững tâm của mình như vậy, hắn đều bị chính mình cảm động đến muốn khóc.
Nói xong hắn liền lôi kéo Hàn Mục Vi tay nhỏ, thúc giục nói: "Đi đi đi, chạy nhanh đi thôi".
Hàn Mục Vi không muốn đi, nàng chỉ muốn hỏi một chút, nàng cùng hắn lớn lên giống nhau chỗ nào? Cái đôi mắt kia của hắn cho dù có mở to thì cùng nhắm lại cũng không khác nhau, vậy mà cũng dám nói bọn họ lớn lên giống nhau? Rõ ràng đôi mắt của nàng mở to là mở to, nhắm là nhắm, thật sự là nàng muốn điên cuồng hét lên một tiếng: "Đại gia, thỉnh ngài mở to mắt mà nhìn hai cái tròng mắt đen như mực của ta đi, chúng ta một chút cũng không giống nhau mà" – Nhưng mà nàng không dám, rốt cuộc người ta đã tự xưng là "bổn quân".
Vị Hành vừa thấy người đó, liền lập tức vận chuyển khởi 《Tâm Tịnh Kinh》: "Sư huynh, ngươi hồi tông khi nào vậy?" - Muốn nói Vị Hành hắn sợ ai? Sư huynh này của hắn tuy không tính đệ nhất, nhưng top năm khẳng định là có một cái vị trí của hắn.
Sư huynh hắn tên là Chu Mãn Kim, nhờ sư phụ từ thế tục giới mang về, có biến dị lôi linh căn, năm nay mới hơn bảy trăm tuổi, đã tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, tuy là pháp tu, nhưng kỳ thật lực lại không thua tông chủ Ân Kình của Vạn Kiếm Tông. Hắn xem ra cũng là người tốt, chính là có một cái sở thích, nhìn trên tay sư huynh hắn có bảy, tám cái nhẫn trữ vật, còn có mang ở trên cổ tay mấy cái vòng trữ vật đó, đầu của Vị Hành liền bắt đầu có chút đau.
"Ta hiện tại phong trần mệt mỏi, đương nhiên là vừa trở về" - Thiện Đức chân quân liếc liếc sư đệ của hắn một cái, thấy không ai cùng hắn tranh, hắn liền trực tiếp mở miệng, cũng không vội mà phải đi: "Ta còn không có đồ đệ, vừa vặn tiểu nữ oa này hợp mắt ta, các ngươi nếu ai muốn tranh liền mau nói, chúng ta đi ra ngoài đấu mấy chiêu, thua liền cút đi" - Vừa thấy nữ oa oa này hắn liền biết nàng chính là bên trong rất hắc, y bát truyền nhân của hắn chính là muốn loại này nhân tài bên ngoài khờ khạo bên trong phúc hắc.