Chương 7​ (1)

"Hôm nay tại khu dân cư Mặt Trời ở Bắc Kinh lại phát sinh chuyện lớn, cụ thể là việc như thế nào, chúng ta hãy tới nhìn xem một chút"

Hả? Này không phải Tiểu Thạch ư? Tiểu Thạch chính là phóng viên mà nàng thích nhất, người này rất dí dỏm, lúc nào cũng có thể đem tin tức làm thành hiện trường vui nhộn, Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng ở trên sô pha nhìn TV, trong tay cầm một hộp sữa chua để uống.

"Gần đây, bác gái Hách phát hiện hàng xóm của bác, cô Hàn đã mấy ngày nay không ra cửa, nhưng bác lại chắc chắn rằng cô Hàn ở nhà, bởi vì hai nhà đã làm hàng xóm cũng được nhiều năm, bác gái Hách biết cô Hàn này chỉ cần ở nhà thì bất luận là mùa hè nóng bức hay trời đông giá rét, cửa sổ ở phòng ngủ nhà cô hướng về hướng nam sẽ không bao giờ đóng lại, nhưng bốn, năm ngày gần đây, bác gái cũng không thấy cô Hàn đi ra ngoài, gõ cửa cũng không ai trả lời, nghĩ đến cô Hàn chỉ sống có lẻ loi một mình, bác gái Hách liền có chút lo lắng. Bác liền liên hệ người bên bất động sản, họ nghe vậy cũng rất quan tâm chuyện này, không đến một giờ liền mời thợ mở khóa tới"

"Và thật đúng là đã xảy ra chuyện, cô Hàn này đã chết, pháp y giám định rằng trong thanh thực quản của cô ấy có một khối gạo nếp bị mắc kẹt lại, dẫn tới thực quản bị căng ra, gây đè ép lên đến khí quản và làm nó bị áp chế hoàn toàn, cuối cùng cô Hàn vì hô hấp không được mà tử vong"

Phóng viên Tiểu Thạch khẽ thở dài một hơi: "Sau khi cô Hàn mất, có rất nhiều người tự xưng là thân thích của cô ấy xuất hiện, chú bảy, cô tám, dì cả đều có hết, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cô Hàn để lại một khối tài sản thật sự là phi thường xa xỉ, nhìn chung tống số tài sản tính bằng tiền mặt của cổ là một trăm triệu ba ngàn vạn nhân dân tệ. Đang lúc những người thân thích này vì khối tài sản mà đánh đến vỡ đầu chảy máu, luật sư Cao Tường đến từ văn phòng luật sư Kỳ Hà lấy ra bản di chúc được cô Hàn lập ra vào năm 2010, xin tòa án giám định di chúc để thực thi"

"Dựa theo di chúc của cô ấy, sau khi cổ mất, tài sản trên danh nghĩa của cổ được dùng để mở ra quỹ từ thiện, quỹ này sẽ do Thạch Tỉnh quản lý, mỗi năm sẽ tặng cho viện phúc lợi Dục Minh năm trăm vạn nhân dân tệ, mà viện trưởng của viện phúc lợi Dục Minh là bà Chung Hân, chúng ta cũng đều biết cô Hàn từ năm mười tám tuổi thường xuyên đến viện phúc lợi nhà bọn họ để làm nghĩa công, một cô gái tốt bụng, đáng yêu như vậy liền tuổi xuân chết sớm, chúng ta hãy cùng nhau mặc niệm mười giây cho cô gái này, cảm ơn lòng nhân ái đầy tình người của cô, cảm ơn vì đã làm cho ba trăm mười hai cô nhi ở viện phúc lợi Dục Minh có cơ hội được đọc sách, có cơm ăn, có tiền khám bệnh. Cuối cùng chúng tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người rằng tết nguyên tiêu cũng sắp đến, lúc ăn uống hãy nhớ nhai kỹ nuốt chậm"

"Hô.." - Xem xong tin tức, Hàn Mục Vi thở dài một hơi, cũng may tiền của nàng cũng không tiện nghi đám quỷ hút máu kia, kết quả này còn được, Thạch Tỉnh cũng là cô nhi từ viện phúc lợi đi ra, tuy rằng hắn ở trên thương trường chỉ chú trọng lợi ích, nhưng hắn là người nàng tín nhiệm nhất, bởi vì chính hắn mỗi năm đều sẽ cho viện phúc lợi một tuyệt bút tiền từ thiện.

Hình ảnh vừa chuyển tới hiện trường lễ tang, bạn tốt Thạch Tỉnh của nàng cùng viện trưởng viện phúc lợi Dục Minh mang theo bọn nhỏ đứng trước tấm bia đá của nàng đọc Kinh Thánh, Hàn Mục Vi nhìn đôi mắt của bọn nhỏ đều hồng hồng, thật sự rất muốn nói cho bọn họ rằng hiện tại nàng rất tốt, chỉ là nàng nên tỉnh lại, rốt cuộc nàng còn chưa có leo đến đỉnh núi đâu.

Đúng vậy, nàng biết mọi thứ trước mắt đều là ảo tưởng của nàng, là một chút niệm tưởng cuối cùng ở trong lòng nàng, có Thạch Tỉnh ở đó nàng rất an tâm: "Tạm biệt Hàn Hiểu Vi, ta là Hàn Mục Vi".

Ở trong lòng mặc niệm xong "ta là Hàn Mục Vi", trong nháy mắt, hắc ám ở trước mắt liền lập tức tản ra, tâm thần cũng trở về, nguyên bản thân mình đang trầm trọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chân cẳng lại càng linh hoạt. Nhìn lại phía trước, a, tiểu thịt tảng Hàn Mục Tiêu kia thế nhưng chạy xa tít tắp, ngay cả tiểu cô nương Hàn Mục Đồng cũng đã đi trước nàng.

"Béo Béo.. Đi nhanh lên đi" - Hàn Mục Đồng bò lên một bậc thang, cùng phía trước giống nhau, quay đầu kêu to: "Đi mau lên, chúng ta phải đuổi theo Tiêu Tiêu".

"Ngươi cứ đi trước đi, thực mau ta cũng lên tới" - Hàn Mục Vi cũng không hề trì hoãn, xem ra nàng làm hai cái tiểu đồng bọn của mình lo lắng, Hàn Mục Tiêu tuy rằng chạy xa, nhưng nàng cũng nhìn thấy hắn quay đầu hướng nàng vẫy tay.

"Ủa, Béo Béo nói chuyện rồi hả, mới nãy ta kêu ngươi, nhưng ngươi không để ý đến ta, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn chơi chung với ta đâu" - Nàng đều nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ kêu thêm mười lần nữa, Béo Béo nếu còn không để ý tới nàng, nàng sẽ không cho Béo Béo ăn Tử Linh bánh mà nương của nàng làm đâu, trừ phi Béo Béo chủ động cùng nàng nói chuyện, nàng lại cho Béo Béo ăn.

"Như thế nào sẽ không, ngươi đi nhanh đi, không là ta đuổi kịp đó" - Hàn Mục Vi hiện tại có tinh thần, trong nháy mắt liền đi lên tới ba cái bậc thang, tiểu cô nương Hàn Mục Đồng nghe vậy lập tức quay đầu, phồng lên quai hàm đỏ bừng, tiếp tục hướng lên trên đi tiếp.

Hàn Mục Vi một bên leo thạch thang, một bên suy nghĩ vì cái gì trong tiểu thuyết đều là nữ chính sau khi ra khỏi ảo giác, nàng đều được truyền tống đến điểm cuối, như thế nào đến phiên nàng thì còn phải tiếp tục leo lên đâu? Quả nhiên hiện thực cùng tưởng tượng là không giống nhau, cái thứ ngăn cách chúng nó vẫn là hiện thực.

Cửu Cửu bậc thang đá của Thiên Diễn Tông được đại năng Thiên Diễn tôn giả cũng là người lập tông môn tự mình tạo ra, tổng cộng có 990 bậc thang, 99 bậc còn lại là một đoạn đường ngắn, hàm ý sâu xa đó chính là cửu cửu quy nhất (cuối cùng). Bốn đoạn đầu tiên là dùng để khảo nghiệm thể lực, đoạn thứ năm có thiết lập ảo trận tự nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Diễn tôn giả lựa chọn nơi này để tạo ra bậc thang đá, ảo trận tự nhiên hôm nay chỉ khảo nghiệm tâm tính không thương cập đến mạng người. Đương nhiên mấy đứa nhỏ này của Hàn gia đều còn quá nhỏ nên ảo trận này không thể phát huy hết tác dụng của nó. Bốn đoạn cuối cùng là để khảo nghiệm sức chịu đựng, sức chịu đựng cũng chính là tâm tính, có thể thấy được Thiên Diễn tôn giả rất là dụng tâm lương khổ khi tạo dựng bậc thang đá này.

Mãi cho đến khi trời sắp tối, một đám nhóc mới leo đến cửa của tông môn, tư thế của một đám đều là một cái dạng, cực kỳ giống rùa đen nhỏ. Hàn Mục Vi vừa leo xong liền nằm luôn xuống đất, Hàn Mục Đồng cũng không có hình dáng sạch sẽ như lúc trước, cái miệng nhỏ đều có chút khô nứt: "Béo Béo, chúng ta đi tìm Tiêu Tiêu đi, nương của ta cho ta làm Tử Linh bánh, chúng ta chia ra ăn, ăn xong liền thoải mái".

"Được" - Vẫn là ngũ thẩm của nàng chu đáo nhất, không giống cha mẹ nàng, việc tới tông môn phải leo bậc thang đá cũng không nói cho nàng biết, trơ mắt mà nhìn nàng tự đem chính mình nuôi thành tròn tròn, bọn họ sẽ không sợ nàng sẽ từ trên bậc thang đá này lăn xuống sao, đến lúc đó để nàng xem mặt già của bọn họ phải làm như thế nào mà sống?

Hai nàng mới vừa lung lay mà đứng lên, Hàn Mục Tiêu liền tìm tới, vừa thấy các nàng, hắn liền từ túi Càn Khôn của mình lấy ra hai cái ống trúc nhỏ: "Uống cái này đi, đây là linh gạo tương mà cha ta đã chuẩn bị cho ta, nói là leo xong bậc thang đá thì uống cái này, toàn thân sẽ không đau nhức" – Cha hắn thực không biết xấu hổ, không có linh thạch liền đem thứ này để gán nợ, hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy. Cũng may hắn thông minh, biết của cải của cha hắn đều là do nương của hắn giữ, lúc gần đi thì trực tiếp tìm nương của hắn đem linh thạch mà cha hắn thiếu đòi về.

Hàn Mục Vi lộc cộc lộc cộc uống xong linh gạo tương, mới mở miệng hỏi: "Ngươi cũng biết trước khi bước vào tông môn là phải leo thang đá hả?" – Mà phải công nhận linh gạo tương này đúng là rất hữu dụng, vừa uống xong toàn thân nàng liền ấm áp, thoải mái. Nhìn lướt qua bốn phía, tốt lắm, cơ bản mỗi người đều tự chuẩn bị vật phẩm, ngoại trừ nàng, túi Càn Khôn của nàng chỉ có một ít đồ ăn vặt, mấy thứ khác đều một mực không có.