Đám cướp kia nói Hàn Chu là tên đần, Hà Dung An để ý mấy ngày, phát hiện Hàn Chu không phải kẻ ngốc. Chỉ là Hàn Chu phản ứng chậm hơn người thường, dễ ngẩn ngơ thất thần, tự niêm phong chính mình trong một thế giới riêng, người khác có nói gì hắn cũng không để ý tới.
Hàn Chu thích ngắm cậu.
Sự yêu thích ấy khiến Hà Dung An đang chán ghét chống cự sinh ra một tia hi vọng.
Hàn Chu và đám cướp này không giống nhau.
Cậu muốn chạy trốn, cũng không phải là không được.
Hà Dung An chưa từng giao du với những kẻ liều mạng đến thế, nhưng cậu thông minh từ nhỏ, gan cũng lớn, mà chẳng có lựa chọn nào khác. Hà Dung An đột nhiên nhớ đến mẹ mình, trong một thời gian dài bà luôn cảm thấy Hà Dung An vừa học tập xuất sắc vừa có tính cách tốt đẹp, như một học sinh bà dạy dỗ lại tiềm ẩn vấn đề.
Hà Dung An thông minh quá sớm.
Như ngọn núi lửa giấu dưới làn nước biển, một ngày nào đó sẽ phun trào.
Gian nhà trống trải, trời thì nóng, một cơn gió to thổi vào.
Hàn Chu ngồi trên ghế, trên cánh tay hắn là một vết bỏng cũ đã lành, nhìn rất dữ tợn. Hắn cao to, chân tay dài, cổ đeo một ống sáo nhỏ, trông vừa buồn cười vừa quái dị.
Hà Dung An hỏi Hàn Chu: “Các người định đưa tôi đi đâu?”.
Hàn Chu nhìn cậu, không lên tiếng.
Hà Dung An cũng không để ý lắm.
Cậu khua khoắng chân, sợi xích sắt va vào giường ầm một cái vang vọng. Trên bắp chân Hà Dung An có một vết thương đã kết vảy, cậu không nhịn được duỗi tay cào, mới khều lên một góc đã thấy vừa đau vừa ngứa.
Ánh mắt Hàn Chu rơi trên đầu ngón tay kia, vết thương tróc vảy màu hồng nhạt, cậu cào mạnh một cái, chảy chút máu. Hà Dung An không để ý lắm mà lau đi, vết máu đỏ cực kì đáng chú ý.
Hàn Chu vẫn nhìn không chớp mắt, đột nhiên Hà Dung An cộc lốc hỏi: “Có phải có nhiều người cũng bị bắt tới đây như tôi không?”.
Hàn Chu chậm rãi ngẩng đầu.
Hà Dung An nói: “Mấy người đưa các cô ấy đi đâu rồi?”.
Hàn Chu đáp: “Không biết”.
“Gϊếŧ”, Hà Dung An nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, “Hay bán?”.
Hàn Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói ra mấy chữ: “Xử lí”.
Hai chữ đơn giản mà tàn nhẫn hơn cả gϊếŧ và bán, như thể đó chẳng phải là những sinh mệnh còn đang sống.
Hà Dung An lạnh lùng nói: “Định xử lí tôi thế nào đây?”.
Hàn Chu bảo: “Không biết”.
Hà Dung An cười nhạo: “Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, vậy anh có biết anh đang làm gì hay không?”.
Trên mặt Hàn Chu không có biểu cảm gì, nhìn thẳng vào Hà Dung An, nói: “Không nên hỏi”.
Hà Dung An cười lạnh: “Đúng là tên ngốc”.
Hàn Chu thờ ơ không hề động lòng, vẫn nhìn đôi mắt cậu: “Em, không thể chạy được”.