Mãi đến tận khi hai người quay về, Hàn Chu khoá sợi xích sắt vào chân giường, hắn mới chậm chạp phản ứng lại, nhìn Hà Dung An.
Hắn mờ mịt nghĩ, Hà Dung An không phải con gái ư?
Họ bắt bé trai về từ khi nào?
Hàn Chu im lặng nhìn một lúc lâu, nhớ đến l*иg ngực bằng phẳng của Hà Dung An, ánh mắt trượt xuống hai chân cậu. Cậu vẫn măc qυầи ɭóŧ, váy không ngắn, Hà Dung An cũng cao, miễn cưỡng che hết phần đùi.
Hà Dung An có thể cảm nhận được ánh nhìn sau lưng, cậu nhắm mắt, không định phản ứng lại với Hàn Chu.
Lát sau cậu phát hiện hắn vẫn còn đang nhìn, có hơi bực, vừa muốn mở miệng chửi mắng thì đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy cổ chân, cả người Hàn Chu nhào tới.
Trong phòng rất tối, đèn không bật, chỉ có ánh sáng không rõ ràng từ phía cửa sổ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Cả người Hà Dung An cứng còng, cắn răng nói: “Anh làm gì đấy!”.
Cậu ra sức giằng co. Hàn Chu cao lớn, lại còn khỏe, banh hai chân cậu ra mò vào giữa. Bàn tay nóng bỏng lại thô ráp dán vào da thịt non mềm mỏng manh, cả người Hà Dung An nổi da gà, đẩy mạnh hắn ra, vừa định đè lại thì tay đã bị tóm lấy.
Hàn Chu nói: “Nam à?”.
Trong giọng hắn vẫn xen chút nghi hoặc, nhất định phải tự tay xác nhận cho rõ.
Hà Dung An tức giận: “Nam chứ gì nữa, đệch mẹ mắt anh bị mù à? Ông đây giống con gái chỗ nào!”.
Hàn Chu đáp: “Em mặc váy mà”.
Hà Dung An cong đầu gối đạp một cú thật mạnh, mắng: “Anh có cho tôi thứ gì khác đâu?!”.
Hàn Chu chịu cú đạp đó, chợt hai người đều dừng lại, nín thở.
Hàn Chu sờ tới thứ giấu trong qυầи ɭóŧ của thiếu niên.
Mặt Hà Dung An lúc xanh lúc đỏ, oán hận nói: “Mò mẫm đủ chưa? Tên biếи ŧɦái chết tiệt”.
Hàn Chu nhìn cậu chằm chằm. Khuôn mặt đẹp đẽ kia đỏ lên, mày cau lại, môi cũng mím thật chặt, trông hơi nhục nhã.
Hắn lẩm bẩm: “Là nam thật”.
Hà Dung An tránh né, sức Hàn Chu quá lớn. L*иg ngực cậu phập phồng vì tức giận, lạnh lùng nói: “Phí lời”.
Cậu nói giọng căm hận: “Gọi là đồ ngốc cũng đâu có sai, anh là đồ siêu ngu ngốc, đồ có mắt như mù”.
Hàn Chu không phản bác cũng chẳng tức giận. Hắn không buông Hà Dung An ra, chỉ rũ mắt nhìn cậu. Làn váy bị vén cao lên, lộ ra đôi chân bị ép mở rộng. dương v*t thiếu niên vẫn đang im lìm, qυầи ɭóŧ bằng vải bông chưa khô hẳn, còn ẩm ướt dinh dính, dán sát vào cậu bé đáng thương.
Hàn Chu theo bản năng mà sờ một cái, Hà Dung An căng thẳng cả người, trừng hắn.
Hàn Chu nói: “Ẩm này”.