Chương 2 : Thức tỉnh

Trì Dư ngồi ngốc ở trong xe, trong sách không có tình tiết này nha.

Cô quay đầu lại, thấy Trình Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn trên đường xuyên thấu qua cửa sổ lần lượt xẹt qua khuôn mặt hắn, ánh sáng hắt lên chiếc mũi cao thẳng.

Bị sắc đẹp dụ hoặc, Trì Dư thiếu chút nữa quên mất cô muốn nói gì.

"Trình tổng, tôi là Tô Trì Dư, em gái tôi mới là Tô Giản, anh... có phải nhận nhầm người rồi hay không?"

Trình Ngôn mở to mắt, hơi hơi nhíu mày, đôi mắt hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Tôi không mù."

Trì Dư: "..." Thấy hắn hơi nhíu mày, chắc là tâm tình không tốt, Trì Dư liền câm miệng.

"Lạch cạch"

Tiếng bậc lửa đốt thuốc lá, một sợi khói màu trắng nhẹ thả ra từ cặp môi mỏng của Trình Ngôn, khói thuốc nhanh chóng bao lấy toàn bộ khoang xe.

Trì Dư ghét nhất mùi khói thuốc, cô che mũi dựa vào cửa xe, mở cửa sổ để khói bay ra ngoài. Không sao, nhịn một chút là về đến nhà rồi.

Trình Ngôn dùng đuôi mắt nhìn lướt qua Trì Dư, mặt vô biểu tình tiếp tục hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp cây thuốc lá, ngược lại nhìn vô cùng đẹp mắt.

"Ơ? Đây không phải đường về nhà tôi!" Trì Dư kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Có phải báo sai địa chỉ cho tài xế rồi không? Không thì anh kêu ông ấy dừng xe đi, tôi tự gọi xe về."

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lay động mấy sợi tóc trên trán Trình Ngôn.

"Cha cô đã đem hành lý của cô gửi đến nhà tôi rồi."

"Cái gì?" Trì Dư tức khắc mở to hai mắt, không phải đâu, Tô Chí Hoa sao lại phát rồ đến mức bán nữ cầu vinh thế này!

"Ha ha, này... Tôi không quấy rầy anh. Trình tổng quý nhân bận rộn nhiều việc, tôi không nên đến nhà Trình tổng quấy rầy. Tôi qua nhà anh lấy hành lý rồi đi ngay, tìm khách sạn ở bên ngoài là được, không cần..."

Trình Ngôn cau mày khép lại mắt, "Cô còn ồn ào nữa, Tô gia đừng hòng hợp tác với Trình thị."

Trì Dư: "Ò." Thì liên quan gì đến tôi.

Xe rời khỏi trung tâm thành phố đến một tiểu khu xa hoa, tài xế dừng lại trước cửa một căn biệt thự nhỏ.

Trì Dư đi theo phía sau Trình Ngôn, vừa vào đã thấy hai rương hành lý đặt ở bậc thềm, còn có một dì đứng bên cạnh chờ bọn họ về.

Trình Ngôn mặt không biểu tình, liếc mắt quét rương hành lý một cái, sau đó cặp mắt hẹp dài lại nhìn về phía Trì Dư, "Phòng của cô là phòng thứ hai tính từ cửa cầu thang rẽ phải."

Trì Dư kéo rương hành lý, vẫn châm chước mãi, "Cái kia... Tôi cảm thấy anh đã nhận nhầm người rồi, tôi là Tô Trì Dư chứ không phải Tô Giản. Hơn nữa, tôi đi tìm một cái khách sạn ngủ là được, thật sự không nên ở đây quấy rầy anh."

Trình Ngôn đi đến quầy bar, tự đổ cho mình một ly rượu, uống một ngụm, nhắm mắt tinh tế nhấm nháp.

Đợi khi đôi mắt lại mở lần nữa, liền lãnh đạm liếc nhìn Trì Dư một cái, "Tùy cô."

Trì Dư lôi kéo hai rương hành lý lớn, cố hết sức đi đến cổng tiểu khu, đột nhiên ý thức được một chuyện xấu hổ.

Cô không có tiền!

Trì Dư dùng vân tay mở khoá di động xem tài khoản ngân hàng, thế mà một đồng tiền cô cũng không có, lại lật xem ghi chép giao dịch, rõ ràng một tháng trước có hai mươi vạn chuyển vào tài khoản mà hiện tại đã trống rỗng rồi.

Bây giờ Trì Dư không có tiền gọi xe, tất nhiên cũng không có tiền ngủ khách sạn.

Cô dậm chân tại chỗ căm giận, cái cô Tô Trì Dư này thực đúng là phá gia chi tử mà! Thôi, đành phải đem hi vọng cuối cùng uỷ thác lên người Tô Chí Hoa vậy.

Điện thoại vang lên thật lâu, đầu bên kia mới nhận.

"Uy, ba..."

"Trì Dư, ở chung với Trình tổng có vui vẻ không?" Trì Dư trợn trắng mắt ở trong lòng, nghe giọng nói của Tô Chí Hoa liền biết tâm tình ông ta đang rất tốt.

"Vẫn ổn... Ông có thể chuyển chút tiền cho tôi không?"

"Tháng trước không phải mới chuyển cho con 20 vạn sao, nhanh như vậy đã xài hết rồi? Nhưng đột nhiên con đòi tiền làm gì?"

"...Tôi tôi phải đi về..."

"Hồ nháo! Trình tổng ấy, bao nhiêu người đều muốn leo lên! Nếu con không thể bắt lấy hắn, xí nghiệp Tô gia chúng ta làm sao làm ăn lớn được? Con đúng là cái loại không biết tốt xấu! Tiền ta sẽ không chuyển cho con, con cũng đừng hòng mơ tưởng quay về, nếu dám trở về, ta chắc chắn sẽ đá con ra đường!..."

Đến khi Trì Dư lại lần nữa kéo hai rương hành lý lớn đứng trước mặt Trình Ngôn, cô hận mình không thể đập đầu chết trước mặt hắn cho xong.

"Tôi suy nghĩ lại rồi, anh nói xem, khách sạn nào có thể so được với biệt thự của Trình tổng nhỉ. Lúc nãy chắc là tôi bị vẻ đẹp của Trình tổng làm choáng đầu, mới không lựa lời mà nói muốn đi khách sạn ngủ như vậy." Trì Dư tận lực thổi cầu vồng.

Trình Ngôn quay đầu nhìn bộ dáng cô nói không thèm nghĩ, nhẹ cười mỉm, ngửa đầu đem chút rượu cuối cùng trong ly uống cạn, sau đó cầm lấy áo khoác tây trang đã cởi đi lên lầu.

"Anh nói phòng tôi là phòng thứ hai đầu cầu thang rẽ phải đúng không, thật khiến người chờ mong mà, ha ha ha..." Trì Dư kéo theo một cái rương hành lý đi theo sau Trình Ngôn, may còn có dì kia giúp cô mang theo cái rương khác.

Rương hành lý vừa lớn vừa nặng, muốn nhấc lên thật sự phải cố hết sức, cái rương đập vào bậc thang gập ghềnh, không ngừng phát ra âm thanh, nhưng Trình Ngôn lại không hề có ý quay đầu nhìn.

Đi đến lầu hai, Trì Dư tận mắt nhìn thấy Trình Ngôn rẽ phải vào phòng thứ nhất, mở cửa đi vào trong, dùng mặt không biểu tình đóng cửa lại.

Trì Dư tiếp nhận hành lý trong tay dì, "Dì, thật cảm ơn."

"Không cần khách khí, Tô tiểu thư. Cô có thể kêu tôi dì Thẩm, về sau sinh hoạt của cô và Trình tiên sinh đều do tôi phụ trách, nếu cô có gì không quen thì cứ nói cho tôi."

Trì Dư gật đầu, mỉm cười nói: "Được ạ. À, dì Thẩm, Trình Ngôn luôn ở đây sao?"

Tổng tài là người thế nào, trong tay có mấy phòng, mỗi phòng dưỡng một cô tình nhân, chắc hẳn sẽ không cố định ở một chỗ.

"Công việc của Trình tiên sinh luôn rất bận rộn, có khi sẽ tăng ca suốt đêm ở công ty, nhưng vẫn thường xuyên trở về."

Trì Dư bán tín bán nghi gật đầu, xem ra tiểu thuyết này là loại sủng sạch a.

Dì Thẩm giúp Trì Dư đem hành lý bỏ vào phòng, "Vừa nhận được điện thoại của trợ lý Trình tiên sinh, tôi đã lập tức đem chăn trải giường đều đổi mới hết, Tô tiểu thư có thể yên tâm mà ngủ."

"Tốt quá, cảm ơn dì Thẩm. Chỉ là tôi không ở đây lâu lắm đâu."

Dì Thẩm ra khỏi phòng còn tế nhị giúp cô đóng cửa lại. Trì Dư nhìn quanh bốn phía, căn phòng sạch sẽ giản lược, lại ngửi chăn một cái, còn có hương vị phơi qua ánh mặt trời.

Trì Dư nằm ở trên giường, quay cuồng vài vòng, chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô đến giờ vẫn có chút khó mà tiếp thu, rốt cuộc quyển sách kia là thế nào?

Đúng rồi! Quyển sách......

Vì để phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, lúc Trì Dư ra ngoài vẫn đem nó đặt ở trong túi, mang theo bên người.

Cô lăn long lóc từ trên giường bò dậy, mở túi lấy ra quyển sách kia.

Vẫn trống rỗng như cũ.

"Aaaa, chơi tôi sao... A a a a a a!"

Chợt, Trì Dư như bị phỏng tay ném sách lên mặt đất, sách mở ra một trang thì đột nhiên dừng lại, bằng phẳng mở to.

Trên chỗ trống xuất hiện một đoạn chữ màu đen.

【 Nếu tình tiết phát sinh lệch đi quỹ đạo, hãy thúc đẩy tình tiết nguyên tác phát triển lại như cũ. Nếu tuyến tình cảm của nam chính bị lệch đi, ngươi sẽ chịu phản phệ. 】

Trì Dư cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thật là quá dọa người rồi.

Rốt cuộc cô xuyên vào《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》hay là 《 Harry Potter 》đây? Con mẹ nó đây là bảo bối tử thần đấy!

Cái này, cô thật có chút không dám ngủ một mình nữa.

--

Không biết từ khi nào, Trình Ngôn cảm thấy thân thể không nghe theo chính mình khống chế.

Ngày đó Tô Chí Hoa tới tìm hắn cầu xin hợp tác, hắn vốn dĩ không đem chuyện này để ở trong lòng, xí nghiệp Tô gia quá nhỏ, không mang đến cho Trình thị cái gì tốt, ngược lại chẳng khác nào Trình thị đem muối bỏ biển, mua bán không có ích lợi như vậy, Trình Ngôn chắc chắn sẽ không đáp ứng.

Nhưng hắn lại đáp ứng rồi, còn không biết đáp ứng khi nào nữa. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Tô Chí Hoa đã lôi kéo hắn tay ngàn ân vạn tạ nói: "Trình tổng yên tâm, bữa tiệc đêm mai tôi nhất định sẽ mang theo con gái của tôi đến đáp tạ anh."

Người trong giới thượng lưu ở thành phố A đều biết, Trình Ngôn rất ghét người khác dâng đàn bà lên cho hắn. Gia nghiệp Trình thị lớn, ở thành phố A hoàn toàn không có người nào dám nói gì, nhưng vẫn có không ít người âm thầm dùng chút thủ đoạn muốn xây dựng quan hệ với Trình Ngôn.

Nhưng người trắng trợn táo bạo mang con gái của chính mình đem cho hắn như Tô Chí Hoa, vẫn là người đầu tiên. Trừ phi là chính hắn tự mình yêu cầu muốn gặp mặt, nếu không, có cho Tô Chí Hoa một trăm lá gan, ông ta cũng không dám làm trò như vậy.

Chính là vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy?

Không cần. Trình Ngôn muốn cự tuyệt Tô Chí Hoa.

Nhưng hai chữ "không cần" này lại dính ở trong cổ họng, miệng không thể mở ra, nên hắn trơ mắt mà nhìn Tô Chí Hoa thỏa thuê đắc ý đi ra khỏi văn phòng.

Trình Ngôn bực bội kéo cà vạt xuống, thật giống như có người ở cố tình an bài cuộc đời của hắn, cảm giác như không có cách nào thoát khỏi khống chế.

Tức giận trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, "Lạch cạch", bật lửa lại đốt thuốc lá, sương khói nhanh chóng lượn lờ quanh khuôn mặt lạnh lùng.

Tiệc tối với Tô Chí Hoa, Trình Ngôn đến sớm hơn thời gian hẹn trước.

Xe ngừng hội sở ở tư nhân cách đó không xa, Trình Ngôn lại chậm chạp không xuống, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một cây thuốc lá, gạt tàn đã có hai tàn thuốc, sương khói tái nhợt thổi qua khiến hắn nhăn mày lại.

Đợi đến khi đốt điếu thứ ba, một chiếc Ferrari chạy qua xe hắn, ngừng ở phía trước.

Trình Ngôn thấy một cô gái mặc đầm vàng nhạt bước xuống xe, cô gọi nữ sinh đang đeo cặp sách từ phía xa lại, đột nhiên nở nụ cười.

Đôi đồng tử bình lặng không gợn sóng chiếu lên hình ảnh cô gái tươi cười xinh đẹp. Lúc cô cười rộ lên, mi mắt cong cong, trong mắt như cất giấu ánh sáng. Cô gái kia mang giày cao gót lại không màng hình tượng mà chạy đến trước mặt nữ sinh kia, tay khoác tay đi vào hội sở.

Trình Ngôn rũ mắt xuống, đem tàn thuốc vê vào gạt tàn, lại giương mắt lên, đôi mắt vẫn không hề gợn sóng như cũ.

Trình Ngôn bước vào phòng, Tô Chí Hoa chủ động giới thiệu hai đứa con gái của ông ta. Một người tên Tô Trì Dư, một người tên Tô Giản.

Thì ra cô gái không có hình tượng đạp lên giày cao gót chạy kia tên là Tô Trì Dư.

Tô Chí Hoa như đang sợ Trình Ngôn đổi ý không đáp ứng hợp tác cùng xí nghiệp Tô gia, liền nhanh chóng lôi kéo Trình Ngôn nói mấy hạng mục, thậm chí còn đem hợp đồng mang đến.

Trong giây lát, Trình Ngôn có ý muốn cự tuyệt, nhưng đợi hắn lấy lại tinh thần, hợp đồng đã ký xong, thậm chí lời nói cũng không qua đại não mà tuôn ra khỏi miệng.

"Tô tiểu thư có bạn trai chưa?"

Vì sao?

Vì sao hắn lại muốn nói ra những lời này? Thật giống như một con rối, vận mệnh đã có người thao túng sắp đặt mọi ngôn hành cử chỉ của hắn. Lửa giận từ đáy lòng lại dâng khiến Trình Ngôn bắt đầu muốn hút thuốc, nhưng hắn đã bỏ quên mất ở trong xe.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, hắn nói xong câu kia, không ai đáp lại. Trình Ngôn theo bản năng nhìn về phía Tô Trì Dư.

Cô nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì mà hơi xuất thần. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, lại quay đầu đem vấn đề kia hỏi lại một lần với cô nữ sinh bên cạnh.

Trình Ngôn nhẹ cười mỉm, buổi cơm chiều nhàm chán này hắn không muốn tiếp tục nữa, mà vốn dĩ hắn cũng đã không muốn từ đầu.

Nhưng sức mạnh kia lại làm hắn không có cách nào thoát khỏi, ngay lúc hắn chuẩn bị đứng lên rời đi, lại khống chế hắn.

"Tô tiểu thư, tôi đưa cô về."

Đợi đến khi ý thức quay lại, Trình Ngôn phát hiện mình đang đối diện với Tô Giản mà nói ra những lời này, vừa lúc có thể thấy lỗ tai cô ta dần dần đỏ lên.

Đôi mắt đen nhánh khép hờ, tay đặt bên đùi một nắm chặt, hắn đã chịu đủ loại cảm giác bị khống chế này rồi!

Trình Ngôn giương mắt nhìn cô gái tên Tô Trì Dư kia, thấy cô lôi kéo tay Tô Giản nói một đống lời không thể hiểu được, nhìn cô gấp gáp không chờ nổi muốn đi, lại bất giác dừng lại quay đầu.

Trình Ngôn đứng lên, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng lại phản xạ hình ảnh cô gái đó.

"Tô tiểu thư, tôi chỉ đưa một mình cô."

Trong nháy mắt kia, giống như có thứ gì đứt gãy, "rắc rắc" một tiếng, chỉ có Trình Ngôn mới có thể nghe thấy. Loại cảm giác này thật giống như cuối cùng cũng cởi bỏ được gông cùm xiềng xích trên người đã lâu, lấy lại thân thể nhẹ nhàng.