Chương 70: Không tha

Người đàn ông dùng bàn tay to lớn sờ khắp nơi trên cơ thể của cô, Giang Yểm Ly chỉ cảm thấy kinh tởm, đồi núi to tròn bị hắn xem như bột mà nhào nặn, cả cơ thể to lớn như báo đen tách chân thon rồi chèn vào khiến cho cô không thể quẫy đạp được.

Cô cảm thấy cả cơ thể nóng lên, hắn ngậm lấy chiếc cổ mảnh khảnh rồi vươn đầu lưỡi dài liếʍ một cái, ẩm ướt khó chịu.

Dương Nghiêm được nước lấn tới, hắn rướm người hôn lên cằm cô, rồi tiếp theo đó chính là đôi môi mọng nước.

Giang Yểm Ly cả kinh, cô xoay đầu né tránh mỗi khi hắn áp sát môi mình, người đàn ông mang theo một chút không vui trong khoé mắt, hắn túm lấy chiếc cổ không để cô có cơ hội di chuyển rồi tiếp đó chuẩn xác bắt lấy môi cô.

''Ư… ng… không… ưm… ‘’.

Nụ hôn của hắn kéo dài đến mức môi và lưỡi của cô tê rần.

Giang Yểm Ly bị dồn vào đường cùng, lập tức tặng cho hắn một cái cắn mạnh đến mức khiến cho môi dưới chảy máu.

Dương Nghiêm tuy đã rời khỏi môi cô nhưng hắn vẫn nắm lấy chiếc cổ làm cho Giang Yểm Ly không thể di chuyển.

Đôi môi của cô run lên mặc dù cô đã cố đè nén, cô không muốn để hắn biết điểm yếu vì hắn chắc chắn sẽ cười nhạo, dù như thế thì nước mắt vẫn rơi.

Khi gặp chuyện không vui ta đều sẽ nghĩ đến những khó khăn đã gặp phải trong quá khứ, càng nghĩ thì càng cảm thấy ấm ức, trong đầu của cô lúc bấy giờ luôn luẩn quẩn câu hỏi vì sao mọi chuyện xoay quanh cô đều tồi tệ như thế?

Giang Yểm Ly xoay đầu đi nơi khác và lên tiếng:

''Tránh ra ‘’.

Vừa nói xong thì hắn lại ép cô phải đối diện với mình.

Hắn cúi sát xuống, vừa đủ để đôi môi hai người chạm vào nhau.

Dương Nghiêm thu hết hơi thở của cô vào, thậm chí hắn rất hưởng thụ là đằng khác.

Bàn tay thăm dò lần mò xuống mật đạo yếu ớt bên dưới, Dương Nghiêm tách chân của cô sang hai bên, ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chăm vào giữa hai chân cô.

''Đừng nhìn!!! ‘’ - Cô thét toáng lên, đồng thời cũng khép chân lại nhưng hắn dễ dàng gì để cô thực hiện được điều đó?

Dương Nghiêm nâng bắp đùi trắng mịn của cô lên, hắn cúi đầu rồi thè lưỡi liếʍ quanh đoá hoa, Giang Yểm Ly giật nảy, cô đưa tay xuống muốn đẩy hắn ra, sợi xích trên cổ tay tạo ra âm thanh, cũng không ngừng cắt vào da thịt.

Cô muốn xoay người, muốn trốn khỏi hắn nhưng không có cách nào cả.

Người đàn ông sau một hồi dùng lưỡi thì cho ngón tay vào khuấy đảo, hắn rướm người lên ngậm lấy một bên tròn trịa, ngón tay dài không ngừng ra vào, dù như thế nhưng cô gái dưới thân lại chẳng hề thoải mái.

Làm sao cô có thể thoải mái đối với kẻ đã và đang làm nhục mình kia chứ?

''Dương Nghiêm anh là đồ khốn, đây là việc anh làm đối với người mac anh ghét sao? Hay là anh đã thích tôi rồi, muốn tiếp cận nhưng lại sợ mẹ và em gái buồn lòng nên mới buộc phải dùng biện pháp đe hèn này?! ‘’.

''Dù có nói gì hay làm gì thì cũng vô ích thôi, đêm nay tôi tuyệt đối không buông tha ‘’ - Người đàn ông nói xong liền bắt đầu cởϊ qυầи áo, cơ thể của hắn rắn chắc vô cùng.

Khi hắn nắm lấy vật đang đứng thẳng thì liền nhét vào hoa viên, Giang Yểm Ly nín thở, cô có thể cảm nhận rõ ràng cái vật căng trướng đó nóng và to đến mức nào.

Ngón chân của cô co quắp, tay nắm thành đấm rồi ra sức vung lên l*иg ngực vạm vỡ, người đàn ông sao có thể vì những cú đấm như gãi ngứa của cô mà bỏ qua được.

Hắn nhíu mày, hơi thở mang theo chút nặng nề, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy không ngừng đặt lêи đỉиɦ đầu một lần nữa rồi gằng giọng:

''Thả lỏng đi, kháng cự thì chỉ có em chịu thiệt thòi thôi ‘’.

Dù nói như thế nhưng Giang Yểm Ly nhìn ra được sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt của hắn, vậy nên cô càng siết chặt hơn, nhất quyết ngăn cản không cho hắn tiến vào sâu hơn.

Cô cứng đầu như thế đương nhiên khiến cho tên điên nào đó không vui, đồ bảo hộ có một lớp bôi trơn cho nên việc cô làm vẫn là vô nghĩa, hắn không di chuyển, đợi đến khi cô vì mệt mỏi mà thả lỏng thì nhanh chóng đẩy thẳng một đường.

Giang Yểm Ly gần như nín thở, gương mặt của cô đỏ bừng, nước mắt trào ra, âm thanh yếu ớt chứ đầy sự uất ức.

''Không… ra ngoài… ra ngoài đi… ‘’.